ĂN HẠI SỐNG LẠI

Cố Thiệu Kiệt muốn "tâm sự" với chú Hai nhà mình, nhưng lại không muốn thả Tô Thần Dật ra để y thừa dịp chuồn đi. Mà Tô Thần Dật cũng muốn "tâm sự" với sư phụ nhà mình, nào đoái hoài đến Cố Thiệu Kiệt thế nào. Còn Tô Việt Trạch, sau khi làm ầm ĩ xong, hắn cũng muốn "tâm sự" rõ ràng với Cố Thiệu Kiệt. Cho nên, bấy giờ liền tạo thành cục diện năm phía.

Trên bàn cơm tròn, năm người lặng lẽ ngồi im, không ai có ý lên tiếng trước. Trong đám người này, hưng phấn nhất phải kể đến Tô Thần Dật, khi ngồi vào bàn, y chọn chỗ ngồi bên cạnh sư phụ nhà mình. Bấy giờ, y đang gãi bắp đùi, tròng mắt đen đảo loạn, đang suy nghĩ phải làm sao để kéo Tô Thắng đi ra ngoài một mình.

Mãi đến khi toàn bộ đồ ăn được bưng lên bàn, Cố Thiệu Kiệt mới âm u lên tiếng: "Chú hai đi chơi lâu như vậy, khi nào định khởi giá về nhà?"

"Nói bậy!" Cố Tấn Dương nhíu mày: "Chú đang làm việc, chơi chơi cái gì?"

Cố Thiệu Kiệt liếc nhìn Tô Thắng cười cười: "Làm việc?"

Cố Tấn Dương bị cái nhìn của Cố Thiệu Kiệt làm cho nhụt chí, thế nhưng nghĩ lại mình dù sao cũng là gia chủ của Cố gia, nên lại ưỡn ngực đáp: "Thì sao? Chuyện gì?"

"Không có, nhưng mà, trước khi "làm việc" chú Hai có phải nên dọn trước "sạp hàng" của mình một chút? Toàn bộ mọi chuyện đều đổ dồn lên người con, làm con có phân thân cũng không đủ sức thu thập."

Cố Tấn Dương vỗ bàn, giận dữ nói: "Chú đây khổ cực nuôi mày lớn, mày giúp chú làm chút chuyện thì có sao? Hả? Có sao!"

Cố Tấn Dương cứ vỗ bàn, khiến cho Tô Thần Dật vốn đang gắp đồ ăn vào miệng bị giật mình, lập tức ho khan không ngớt. Mẹ nó, nói thì nói đi, vỗ bàn con em ông!

Tô Việt Trạch lạnh lùng trừng Cố Tấn Dương trước mắt, rồi lại đưa nước cho Tô Thần Dật, dịu dàng đưa tay vỗ lưng y: "Uống nước đi."

Uống cạn nước trong ly, Tô Thần Dật lúc này mới bình ổn lại hơi thở. Thấy Tô Thần Dật không sao, bấy giờ Cố Thiệu Kiệt mới tiếp tục nói: "Làm vãn bối, giúp chú Hai chút chuyện là đúng, nhưng mà chú hai, chú không cảm thấy chú để lại quá nhiều đống chuyện tạp nham cho con sao?"

Tô Thần Dật vừa nhận lấy đồ ăn anh trai mình gắp cho, vừa cần thận quan sát Tô Thắng, từ đầu tới cuối, Tô Thắng đều ngồi im, không hề động đũa, cũng không hề có ý muốn nói chuyện. Tô Thần Dật bĩu môi, đây là lần đầu tiên y thấy sư phụ nhà mình thành thật trên bàn cơm như thế, nếu là trước đây, ông ta đã sớm nhặt đũa lên thưởng thức đồ ăn rồi.

Gắp một miếng đậu hũ thủy tinh đặt vào cái chén trước mặt Tô Thắng, Tô Thần Dật cười híp mắt nói: "Cái này ăn ngon, chú nếm thử."

Tô Thần Dật vừa mở miệng, người nói ngừng nói, người ăn ngừng ăn, đều đồng loạt nhìn y.

Thằng nhóc này, sao em không gắp đồ ăn cho anh mày hả!Thằng oắt con, thừa dịp ông không chú ý liền đi nịnh bợ người-của-ông?Thần Dật, cậu là đang muốn nhân cơ hội để dựa hơi người khác?

Tô Thắng liếc mắt nhìn Tô Thần Dật cầm đôi đũa lên gắp miếng đậu hũ thủy tinh bỏ vào miệng, sau một phen nhai nuốt, Tô Thắng gật đầu: "Cũng không tệ."

Nghe vậy Tô Thần Dật lập tức cười toét miệng, xoạt xoạt đũa gắp không ít đồ ăn Tô Thắng thích bỏ vào trong bát của Tô Thắng: "Mấy món này cũng rất ngon, chú nếm thử."

Cố Tấn Dương khẽ nhíu mày, thằng nhóc này nịnh bợ có phần lố rồi đấy. Quản chặt người của mày đi! Cố Tấn Dương trừng mắt với Cố Thiệu Kiệt, sau đó đứng lên khỏi chế chen giữa Tô Thắng và Tô Thần Dật mà ngồi xuống, mặt không đổi sắc mà tự mình gắp đồ ăn vào bát của mình rồi đổi chén với Tô Thắng: "A Thắng, món này ngon nè."

"..." Tên thối tha này đừng tưởng tôi không biết trước kia ông luôn thừa dịp tôi không có mặt mà chạy đi nhìn sư phụ tôi! Tốt nhất là đừng để tôi và sư phụ nhận ra nhau, nếu không tôi nhất định sẽ mang sư phụ đi thật xa, họ Cố quả nhiên không có ai tốt!

Nhìn bộ dáng tức giận của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch buồn cười vỗ vỗ đầu Tô Thần Dật: "Mau ăn đi, đừng ngẩn người."

Tô Thần Dật hừ nhẹ một tiếng, bực mình bỏ đồ ăn vào miệng, Cố Tấn Dương, ông chờ đấy! Thù này càng lớn rồi!

Tô Thắng lườm Cố Tấn Dương một cái rồi nhìn đến Tô Thần Dật: "Cậu tên là Tô Thần Dật?"

"Dạ!" Tô Thần Dật gật đầu không ngừng, sư phụ đại nhân, con là Tiểu Thần thầy nuôi dạy hai mươi năm nay đây! Thầy, có còn nhớ rõ Tô Thần Dật bị thầy đá một đá bay xuống núi chứ?

Tô Thắng cười nhẹ: "Có cùng tên với một người quen của ta."

Cố Tấn Dương nghe thế, áy náy nhìn Tô Thắng, tuy rằng trong khoảng thời gian này Tô Thắng vẫn luôn đi du lịch với hắn, biểu hiện không nhìn ra có gì bất thường, thế nhưng hắn biết rất rõ trong lòng Tô Thắng rất lo lắng cho thằng oắt con kia, lần nào mình phái người đi cũng không có tin tức thằng nhóc kia.

Tô Thắng trấn an vỗ vỗ tay của Cố Tấn Dương ở sau lưng: "Tôi không sao."

Hai tay Tô Thần Dật chụp mép bàn, vẻ mặt sùng bái: "Tô lão đại, thực ra con ngưỡng mộ ngài lâu lắm rồi."

Vừa dứt lời, vẻ mặt của Cố Tấn Dương và Tô Việt Trạch đen hơn phân nửa, mà Cố Thiệu Kiệt thì dại mặt ra mà nhìn, cũng không chen lời.

Tô Thắng ngẩn ra, sau đó ngây ngốc nhìn Tô Thần Dật: "Cậu... cậu vừa gọi cái gì?"

"Tô lão đại!" hai mắt Tô Thần Dật sáng lóe, sư phụ đại nhân, đệ tử với thầy có thể nhận ra nhau hay không đều nhờ vào ngài có nhớ chuyện trước kia hay không, thầy, thầy phải dùng chút lực a!

Còn nhớ lúc Tô Thần Dật còn nhỏ, y giống như con khỉ vậy, luôn luôn đối nghịch với sư phụ nhà mình, mỗi khi Tô Thắng muốn phạt y, y luôn bưng cái mông mình nhảy đồng đổng, cái miệng oa oa la làng: "Tô lão đại, tiểu nhân sai rồi, ngài tha tiểu nhân lần này đi, lần sau không dám nữa đâu Tô lão đại!" Thật không ngờ, hết lần sau này lại đến lần sau khác, nhiều cái lần sau không kể xiết.

Tô Việt Trạch cười híp mắt quay đầu Tô Thần Dật lại dịu dàng hỏi: "Tiểu Dật no rồi à?"

Đưa tay vỗ rớt tay của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật quay đầu nhìn Tô Thắng: "Tô lão đại, thực ra con..."

Cố Tấn Dương nặng nề hừ một tiếng, trừng mắt cảnh cáo với Tô Thần Dật, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Thắng cau mày nói: "A Thắng, dạ dày anh hơi khó chịu, chúng ta về khách sạn trước đi."

Tô Thắng gật đầu: "Được."

Sau khi thấy vậy, Tô Thần nghiến răng kèn kẹt, Cố, Tấn, Dương! Mẹ nó ông còn dám giả vờ!

Đỡ Cố Tấn Dương đứng dậy, khi đi đến bên cạnh Tô Thần Dật, Tô Thắng vỗ nhẹ vai Tô Thần Dật hai cái: "Ăn nhiều một chút."

Tô Việt Trạch nhíu mày kéo Tô Thần Dật vào lòng mình: "Cảm ơn chú Tô quan tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Dật." Tô Việt Trạch dùng sức nhấn mạnh chữ "chú Tô", còn không quên trừng mắt với Cố Tấn Dương, quản tốt người của ông đi!

Cố Tấn Dương hừ một tiếng bỏ lơ Tô Việt Trạch, để Tô Thắng đỡ ra ngoài: "Tiểu Kiệt, chút nữa một mình đến phòng chú."

Hiểu rõ ý của chú hai nhà mình, Cố Thiệu Kiệt thở dài một hơi, nếu Cố Tấn Dương nói như vậy, ông sẽ không trốn nữa. Đến khi cửa căn phòng được đóng lại, bấy giờ Cố Thiệu Kiệt mới nhìn Tô Việt Trạch: "Nói chuyện?"

Tô Thần Dật cười cười đứng lên: "Em no rồi, hai anh nói chuyện đi, em về khách sạn trước." Lúc bọn họ trên đường đi đến nhà hàng, y biết được Tô Thắng và Cố Tấn Dương trùng hợp ở cùng một khách sạn với họ, nếu vừa rồi Tô Thắng đã ra hiệu cho y, vậy y nhất định phải thừa dịp trở về chuần bị một chút, tiện thể hâm nóng tình cảm, nhất định phải cùng Tô Thắng nhận ra nhau!

"Không cần" Tô Việt Trạch kéo Tô Thần Dật ngồi xuống: "Lát nữa cùng đi."

"..." Tôi không thích đi với anh được không? Tôi đang vội về nhận người quen được không?

"Đúng vậy Thần Dật, đợi lát nữa cùng đi, trùng hợp anh thuê phòng cùng khách sạn với em."

Mẹ nó âm hồn bất tán! Tô Thần Dật hung dữ trừng mắt với Cố Thiệu Kiệt rồi hất mặt sang hướng khác.

Tô Việt Trạch cười cười vuốt lông Tô Thần Dật rồi nói với Cố Thiệu Kiệt: "Chúng ta là anh em nhiều năm nên cũng không vòng vo với cậu, Tiểu Dật đã đưa đồ cho cậu, sao cậu còn bám lấy nó không tha? Có thể nói tôi biết mục đích của cậu được không?"

"..." Khóe miệng Tô Thần Dật co rút, anh trai, anh không cảm thấy loại chuyện này nói riêng hai người thì thích hợp hơn à?

Cố Thiệu Kiệt khoanh tay chống lên mép bàn: "Việt Trạch, lẽ nào lúc trước tôi không nói cậu là tôi thích Thần Dật?"

Tô Thần Dật rùng mình, suýt nữa tuột khỏi ghế, nhất định là phương thức ngồi xuống của y bị sai rồi!

Tô Việt Trạch nheo mắt lạnh lùng nói: "Thiệu Kiệt, cậu biết mình đang nói gì không?"

"Đương nhiên." Cố Thiệu Kiệt mỉm cười gật đầu: "Tôi nói tôi thích Thần Dật, muốn theo đuổi em ấy, đủ rõ ràng chưa?"

Tô Thần Dật gượng gạo cong môi: "Anh Thiệu, anh đang nói đùa à?"

"Sao lại nói đùa chứ?" Cố Thiệu Kiệt nghiên đầu nhìn Tô Thần Dật: "Anh rất nghiêm túc, trước kia Thần Dật theo đuổi anh, anh không có cảm giác gì, nhưng sau khi em mất trí nhớ, em không còn theo đuổi anh nữa, anh cảm thấy vô cùng hụt hẫng, cảm giác như thiếu điều gì đó. Xem như chuyện anh bám theo em muốn thứ gì đó cũng chỉ là muốn tiếp cận em mà thôi, đoạn video kia đối với anh mà nói cũng cần anh rảnh rồi tìm em. Thực ra anh cũng suy nghĩ thật lâu, tại sao mình luôn phải kiếm cớ gặp em, sau này nghĩ lại, anh thấy, có lẽ anh thích em rồi. Thần Dật, em đừng vì đoạn video kia mà nghĩ anh tàn nhẫn, thực ra anh làm vậy cũng là do bất đắc dĩ, anh..."

"Được rồi!" Tô Việt Trạch vỗ bàn giận dữ nói: "Cố Thiệu Kiệt, nếu còn muốn làm anh em thì cậu nên nói thật đi!"

Cố Thiệu Kiệt ngẩn người lập tức nhìn thẳng Tô Việt Trạch đáp: "Việt Trạch, tôi biết mình nói như thế cậu sẽ không tin, nhưng tôi vẫn luôn nói thật. Chúng ta là anh em đã hơn chục năm nay, cậu cũng là anh trai của Thần Dật, tôi mong cậu không nên ngăn cản tôi."

Tô Thần Dật run rẩy đứng dậy: "Anh, em choáng đầu, em muốn về ngủ."

Đến bây giờ Tô Thần Dật mới biết cái gì chân chính gọi là sét đánh ngang ta, Cố Thiệu Kiệt thích y? Có cho tiền y cũng không tin, chắc chắn là Cố Thiệu Kiệt phát hiện đoạn video kia không phải là thứ gã muốn, tưởng mình bịp bợm nên mới dùng chiêu thức này để chơi y, Nếu như là Tô Thần Dật trước kia, chắc nhóc kia đã đồng ý lập tức, còn vui vẻ trả lại thứ kia cho Cố Thiệu Kiệt.

Thế nhưng y không phải Tô Thần Dật chính bản, y cũng không biết thứ Cố Thiệu Kiệt muốn rốt cuộc là gì, trước kia y nghĩ đó USB, nhưng thứ bên trong y không xem được, nên cũng không biết rốt cuộc có phải hay không. Nếu như không phải, làm không tốt sẽ chọc giận Cố Thiệu Kiệt, đến lúc đó mới thật sự "cái được" bù không lại "cái mất". Xem ra, sau khi trở về y phải thương lượng với Tô Việt Trạch nhờ người của hắn phá khóa cái usb, nếu như trong đó có thứ Cố Thiệu kiệt muốn, thì trả cho gã là xong, y cũng không chịu đựng nổi bị tên mặt mo này dằn vặt.

Cố Thiệu Kiệt bước mấy bước, đến bên người Tô Thần Dật, vẻ mặt lo lắng: "Thần Dật đau rồi phải không? Để anh dẫn em đi bác sĩ nhé."

Tô Việt Trạch lạnh lùng lườm Cố Thiệu Kiệt, kéo Tô Thần Dật vào lòng mình: "Anh mang em về nghỉ ngơi."

"Dạ" Tô Thần Dật run rẩy cả người đi theo Tô Việt Trạch tiến về phía cửa.

"Thần Dật."

Tô Việt Trạch lạnh lùng nhìn Cố Thiệu Kiệt rồi kéo cửa: "Cố Thiệu Kiệt, tôi mặc kệ cậu là thật tâm hay đùa cợt, tốt nhất là cậu nên dẹp ý nghĩ này đi, tôi sẽ không đồng ý!" Nói xong cũng không đoái hoài gì đến Cố Thiệu Kiệt mà trực tiếp dẫn Tô Thần Dật rời khỏi phòng.

Cố Thiệu Kiệt khẽ cười vỗ trán: "Nếu cậu không che chở nó đến vậy, tôi cần gì phải làm như vậy? Haizz..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi