ĂN HẠI SỐNG LẠI

Mười năm dài bao nhiêu? Một trăm hai mươi tháng, ba nghìn sáu trăm năm mươi ngày, nếu như đối với Lâm Lâm trước hai mươi tuổi mà nói, hai mười năm cũng không coi là quá dài, song khi hắn ba mươi tuổi thì mới đi không tới một nửa, đoạn thời gian còn lại của hắn đã mất hơn 10 năm là ở trong ngục giam nhỏ hẹp âm u này.

Tô gia không có bất kỳ khởi tố nào, cảnh sát cũng không có tra được âm mưu mà hắn hãm hại Tô Thần Dật, nhưng là ở thời khắc bị thẩm vấn kia, chính hắn tự thú tội, hơn nữa cái thi thể ở trên Thương Sơn bị truy tội, pháp viện lấy tội hắn cố ý giết người phán xử tù có thời hạn mười năm, thấy bộ dạng kinh ngạc của Lâm Sanh khi nghe tòa phán xét, trong lòng hắn rất thỏa mãn. Như vậy ít nhất có thể biết rõ trong lòng Lâm Sanh còn có chút quan tâm hắn a?

Lâm Lâm tựa vào giường lẳng lặng nhìn lên cửa sổ nho nhỏ trên cao, nếu như quên vết thương trên mặt, cho dù là mặc áo tù, cũng không thể ảnh hưởng khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Lúc này Lâm Sanh đang làm gì đấy? Là ở trong bệnh viện trông chừng gia gia hay là kiên trì xử lý tàm cục rối rắm mà hắn lưu lại? A, đúng rồi, còn có những thứ lộn xộn trong công ty nữa, hiện tại đại khái cũng đều rơi vào trên người hắn đi?

Còn có gia gia cùng phụ thân, nếu như bọn họ biết chuyện mà mình làm trong hai năm qua làm, có lẽ sẽ đối với hắn thất vọng cùng cực đi?

Dù sao khát vọng ban đầu của mình là có thể có được bọn họ thừa nhận. Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Sanh là lúc nào nhỉ?

Ngô...... Hẳn là tám năm trước sao, khi đó hắn vẫn là một Tư Sinh Tử không ai nhận ra, từ khi hiểu chuyện hắn liền bị mẫu thân mỗi ngày ân cần dạy bảo, nói hắn là đứa nhỏ Lâm gia, tương lai phải làm gia chủ của Lâm gia, mặc dù hiện tại không thể quang minh chánh đại bước vào cửa Lâm gia, nhưng là một ngày nào đó, nàng sẽ làm hắn bị cung kính mời vào Lâm gia, trở thành danh phù kỳ thực làm con cháu của Lâm gia.

Sự thật chứng minh, mẹ của hắn thành công, mặc dù hắn không biết mẫu thân dùng phương pháp gì, nhưng là tám năm trước, bốn nam nhân mặc tây trang màu đen cung kính đưa hắn lúc đó mới mười bốn tuổi rời khỏi mẫu thân bị đưa đến Lâm gia.

Hắn còn nhớ rõ lúc mình xuống xe lúc ấy ấn tượng của hắn đối với Lâm gia là quá khí phái, so với ngôi nhà mà trước kia hắn cùng mẫu thân ở thật muốn chọc người chết, ngay sau đó hắn liền suy nghĩ, nhà ở như thế này tương lai có phải cũng thuộc về hắn hay không.

Đến lúc đó hắn muốn cho mười tám hộ vệ cùng hắn cung kính mời mẫu thân tiến vào Lâm gia, sau đó lại xin mấy người giúp việc hầu hạ mẫu thân, mua cho nàng y phục tốt nhất, đồ trang điểm tốt nhất, đồ trang sức cao quý nhất.

Cứ như vậy một đường vừa đi vừa nghĩ, sau đó ở cửa Lâm gia, hắn nhìn thấy Lâm Sanh lúc ấy mới mười tuổi. Mặc áo sơ mi trắng, quần yếm, đi giày da màu, trên cổ áo còn thắt nơ nho nhỏ, ánh mắt đen nhánh không hề chớp đang nhìn mình, hắn tinh sảo, cao quý, lãnh nhược băng sương.

Hắn nghĩ đây hẳn là Lâm Sanh - đệ đệ trong miệng mẫu thân đi?

Thật là khả ái giống như trong trí tưởng tượng của hắn. Mẫu thân nói, vào Lâm gia thì phải đối với đệ đệ thân thiện hơn, đối với gia gia, phụ thân cùng với Tân mụ mụ muốn hiếu thuận, muốn cho tất cả mọi người thích hắn.

Cho nên hắn khẽ cong lên khóe miệng, lễ phép đưa tay phải ra, "Ngươi mạnh khỏe, ta tên là Lâm Lâm."

Lâm Sanh đứng ở trên thang lầu trên cao nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh không có bất kỳ sắc màu ấm áp nào, "Ngươi chính là Tư Sinh Tử của phụ thân?"

Thanh âm trong trẻo của Lâm Lâm gõ vào lỗ tai hắn làm tai hắn có chút đau, hắn chán người khác nói hắn là Tư Sinh Tử, hắn chán ghét ba chứ Tư Sinh Tử!

Dáy mắt Lâm Lâm hiện ra một tia lệ khí nhưng lại rất nhanh bị hắn đè ép xuống, độ cong trên khóe miệng càng lớn hơn, giọng nói hắn êm ái:

"Nếu như gia gia cùng phụ thân nhận ta, có lẽ ta sẽ trở thành ca ca của ngươi."

Đúng vậy, chỉ cần gia gia cùng phụ thân nhận hắn, cho dù ngươi là con cháu ruột của Lâm gia, cũng nhất định muốn gọi ta một tiếng ca ca.

Tựa hồ là nghe được chuyện tình buồn cười, Lâm Sanh chê cười một tiếng khinh thường nói:

"Chỉ bằng ngươi?"

"Đúng." Lâm Lâm cười dài gật đầu, "Chỉ bằng ta."

Cho nên hắn thành công, hắn được gia gia quan tâm, được phụ thân thừa nhận, ngay cả mẫu thân Lâm Sanh cũng đối với hắn không có bất kỳ thiên địch, sau đó hắn thành công lưu lại Lâm gia, mặc dù Lâm Sanh như cũ không có gọi hắn ca ca, nhưng là có thể ở lại Lâm gia hắn đã rất hài lòng.

Cho đến ba năm sau hắn mới biết, so với hai đệ đệ không biết tên, thái độ của Lâm Sanh đối với hắn thái độ đã tốt hơn quá nhiều.

Đến năm hắn mười bảy tuổi, Lâm Sanh mười ba tuổi. Đó là một Chủ nhật vào đầu thu, đúng lúc ngày đó hắn và Lâm Sanh cũng không có đi học, lúc ấy hắn đang ở thư phòng nghe theo dạy bảo của phụ thân, đột nhiên lầu dưới truyền đến một trận ồn ào, sau đó phụ thân phiền não ngắt mi tâm để cho hắn đi xuống xem một chút là ai dám chạy đến Lâm gia gây chuyện.

Làm một hài tử hiểu chuyện, hắn dĩ nhiên tuân theo mệnh lệnh của phụ thân. Thời khắc hắn mở cửa, đầu tiên là nhìn thấy một loạt hộ vẹ đứng ở trước mặt Lâm Sanh.

Trong thời gian ba năm ngoại trừ cao thêm được chút, còn khuôn mặt của Lâm Sanh một chút cũng không biến hóa, thoạt nhìn nho nhỏ, nhưng dị thường khả ái.

Nhấc chân đi tới bên cạnh Lâm Sanh, hắn hỏi: "Tiểu Sanh, xảy ra chuyện gì?"

Lâm Sanh mặt không thay đổi liếc nhìn hắn một cái lại lần nữa quay đầu nhìn hai nữ nhân ở trong vườn hoa khóc rống, cũng chính là lúc này hắn mới chú ý tới trong vườn hoa trừ Lâm Sanh cùng một đám hộ vệ, còn có hai nữ nhân mang theo hài tử. Hai hài tử ấy cũng là nam hài, một đứa hơi lớn hơn chút ít, đại khái mười tuổi, một có thể bảy tám tuổi.

Nhìn hai nữ nhân ôm mặt khóc lóc, Lâm Lâm nghĩ, có lẽ trước khi đến các nàng nhất định tỉ mỉ hóa trang rất tinh sảo?

"Ngươi tại sao lại không để cho chúng ta đi vào? Cho dù ngươi là thiếu gia Lâm gia, nhưng là hai người này cũng là đệ đệ ngươi, làm sao ngươi lại có thể ác độc như vậy, liền cửa nhà đều không cho đệ đệ vào?"

Một nữ nhân đối với Lâm Sanh gào thét.

"Tỷ tỷ đừng khóc."

Một nữ nhân khác khóc sướt mướt lôi kéo ngươid ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, "Hắn không phải là lo lắng hai đệ đệ vào Lâm gia thì sẽ chia cách tài sản của hắn sao? Chúng ta khỏi phải phản ứng đến hắn, chúng ta trực tiếp tìm Ade."

"Đúng, tìm Ade."

Nữ nhân lau mặt một cái từ trên mặt đất đứng lên, lại đem haid tử hơi lớn hơn chút túm đến trọng lòng ngực của mình, "Ta biết Ade ở nhà, ngươi để cho hắn đi ra ngoài! Ta liền không tin hắn ngay cả nhi tử mình cũng không nhận!"

"Đúng! Tự chúng ta cùng Ade nói, mời tránh ra!"

Thấy hai nữ nhân muốn hướng trong đi, mấy hộ vệ lập tức tiến lên đem người ngăn cản, mặc cho các nàng khóc lóc om sòm như thế nào cũng không buông tay, thấy thế hai đứa bé cũng oa oa khóc lớn lên, tựa hồ chỉ có thông qua phương thức này mới có thể làm cho phụ thân rất ít gặp mặt đi ra ngoài cứu bọn họ.

Lâm Sanh ánh mắt đã băng lãnh, khiến cho hai người che miêngh hai đứa bé lại, Lâm Sanh ở trong ánh mắt hoảng sợ của hai nữ nhân không mang theo tình cảm nói:

"Hai cái lựa chọn, một, bọn họ tiến vào Lâm gia sau đó bị ta lặng yên không một tiếng động giết chết; hai, cầm lấy một khoản tiền mang theo con của các ngươi có cút xa đi."

"Ngươi ngươi ngươi."

Nữ nhân tay run run sợ hãi vạn phần, "Giết người, tội phạm giết người, ta, ta muốn kiện, kiện ngươi!"

"Phải không?"

Lâm Sanh khóe miệng nhếch nhẹ, "Ta có một trăm loại phương pháp giết chết bọn họ còn không bị phát hiện, không tin ngươi thử một chút."

"Nơi này nhiều người như vậy đều nghe thấy được, ngươi, ngươi dám!"

Nhíu lại lông mày, Lâm Sanh quét nhìn một vòng, "Các ngươi nghe thấy cái gì?"

Chúng hộ vệ mờ mịt lắc đầu. Khẽ cười một tiếng, Lâm Sanh nói:

"Cho các ngươi hai phút thời gian suy nghĩ, hai chọn một."

Lâm Lâm chưa bao giờ biết Lâm Sanh nho nhỏ thế nhưng sẽ có thời điểm mê người như vậy, a, dĩ nhiên, hắn cũng không coi là quá nhỏ. Mười ba tuổi, quả cảm, lãnh tĩnh, lãnh tình, làm việc gọn gàng.

Hắn hiện tại bắt đầu may mắn ban đầu Lâm Sanh không dùng loại phương pháp này đối với hắn, nếu không, mình thế nào có thể thấy một mặt mê người như vậy của Lâm Sanh. Kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết, hai nữ nhân cầm một khoản tiền mang theo hài tử rời đi, không còn có xuất hiện ở Lâm gia.

Đối với cái chuyện này, gia gia cùng phụ thân cũng không có bất kỳ bất mãn nào, thậm chí một chữ cũng không nói, phảng phất bọn họ căn bản là không biết có chuyện như vậy phát sinh quá.

Từ đó về sau, hắn ở Lâm gia càng thêm cẩn thận rồi, hắn sợ chọc giận Lâm Sanh, hắn sợ cố gắng trong ba năm này hủy hoại chỉ trong chốc lát, hắn sợ...... Sẽ không còn được gặp lại Lâm Sanh làm tim hắn đập thình thịch nữa.

Dần dần, hắn phát hiện mình càng ngày càng chú ý cái đệ đệ cùng cha khác mẹ này, Lâm Sanh hôm nay ăn cái gì, mặc cái gì, ở trường học có hay không cùng đồng học đánh nhau, trong cuộc thi có cảm thấy quá gắng sức hay không, cho đến một ngày nào đó hắn mơ thấy mình đem Lâm Sanh đặt ở phía dưới làm chuyện khiến cho người ta mặt đỏ tới mang tai mới phát hiện mình tựa hồ đã tại bất tri bất giác thích đệ đệ mang khuôn mặt trẻ em này.

Chẳng qua là, ở nơi này chính là hình thức gia tộc, thích nam nhân thì tương đương với vạn kiếp bất phục, huống chi người này lại là thân đệ đệ của mình.

Khi đó hắn lại nghĩ tới cái câu kia của mẫu thân —— chỉ cần ngươi thừa kế Lâm gia, không có gì là ngươi không chiếm được.

Thừa kế sao? Mặc dù gia gia ngoài mặt không nói, nhưng là hắn lại biết gia gia vĩnh viễn không thể nào đem quyền thừa kế Lâm gia giao trên tay hắn, Lâm gia là của Lâm Sanh, cũng chỉ có thể là của Lâm Sanh. Chỉ cần Lâm Sanh còn sống thì nhất định quyền thừa kế sẽ thuộc về hắn.

Nếu như, nếu như hắn dung năng lực của mình đem Tô gia vặn ngã, gia gia nhất định sẽ đối với hắn thêm vài phần kính trọng, nhất định sẽ một lần nữa suy nghĩ người thừa kế a?

Cho nên, hắn chế định một loạt kế hoạch vặn ngã Tô gia. Song, trong quá trình điều tra hắn lại phát hiện, người thừa kế tương lai Tô gia - Tô Việt Trạch thế nhưng cùng người kế nhiệm Cố gia Cố Thiệu Kiệt giao hảo, mặc dù Cố gia vượt đen, nhưng là một khi Tô gia gặp chuyện, hắn rất khó bảo đảm Cố Thiệu Kiệt sẽ không nhúng tay.

Cho nên, trước khi vặn ngã Tô gia nhất định từ Cố gia hạ thủ, chỉ cần Cố gia nội bộ mâu thuẫn, vậy thì không còn có tinh lực đi giúp Tô gia.

Sau khi quyết định hắn bắt đầu cho tâm phúc của mình lục soát Cố gia để tìm chứng cứ phạm tội, đối với một gia tộc hắc đạo mà nói, phải bắt được chứng cớ phạm tội của bọn họ cũng không khó, mặc dù không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng là đủ để cho bọn họ luống cuống tay chân một thời gian ngắn.

Người canh chừng nói cho hắn biết lão Tam Cố gia len lén buôn lậu thuốc phiện. Hắn biết cơ hội tới. Cố gia vượt đen, nhưng không dính độc, nếu để cho người Cố gia biết Cố lão tam buôn lậu thuốc phiện, nói vậy nhất định sẽ nhấc lên một cuộc sóng gió.

Cho nên hắn bắt đầu sưu tập chứng cứ chính xác Cố lão tam buôn lậu thuốc phiện, cũng chính vào lúc hắn mới tìm hiểu nguồn gốc tra được thì nhi tử Cố lão tam bí mật trở về nước. Khi đó hắn liền đem chú ý đánh tới trên đầu Cố Thiệu Uy, chỉ cần cùng Cố Thiệu Uy kết giao, hắn không lo lắng không tìm được chứng cớ.

Song trong một lần hắn cùng Cố Thiệu Uy uống say rượu, Cố Thiệu Uy đã nói thích hắn, muốn cùng hắn có thêm một bước quan hệ. Khi đó hắn từ chối, một mặt không muốn phản bội Lâm Sanh, một mặt lại nghĩ nhanh lên một chút tìm được chứng cớ chuẩn bị suy sụp Cố gia, vặn ngã Tô gia.

Ngày đó hắn cũng không có lập tức đáp ứng Cố Thiệu Uy, nhưng ngày thứ hai tỉnh lại hắn thấy mình đã cùng Cố Thiệu Uy làm ra chuyện mà cho tới nay hắn vẫn muốn làm với Lâm Sanh.

Như là đã đạp sai một bước, hắn liền trực tiếp đâm lao phải theo lao, mặc dù mỗi lần nhìn thấy Lâm Sanh cũng sẽ có một cảm giác tội lỗi, nhưng là vừa nghĩ tới rất nhanh là có thể vặn ngã Tô gia nhận được thừa nhận của gia gia, từ đó có được Lâm Sanh, cái cản giác tội lỗi này mới giảm bớt chút ít.

Cho nên hắn liền bắt đầu tự thôi miên mình, tất cả đều vì sau này mình có thể cùng Lâm Sanh quang minh chánh đại ở chung một chỗ. Quả nhiên, Cố Thiệu Uy không để cho hắn thất vọng, không chỉ có nói cho hắn biết chuyện Cố lão tam buôn lậu thuốc phiện, thậm chí còn thay mình đen Cố lão tam thẩm tra ra chuyện làm giả sổ sách, khi đó hắn biết mình thành công không xa.

Ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, cái sổ sách giả kia bị người của Cố Thiệu Kiệt trộm đi rồi, khi đó không chỉ có Cố Thiệu Uy luống cuống, liền chính hắn cũng luống cuống, dù sao phía trên cũng đã bị mình động tay chân, nếu như bị Cố Thiệu Kiệt tra được, thì bao cố gắng lâu nay tất cả đều uổng phí.

May mà Cố Thiệu Uy cái khó ló cái khôn, phái một tiểu minh tinh đi câu dẫn tình nhân của Cố Thiệu Kiệt, tiểu minh tinh rất có khả năng, quả thật đem người đuổi đến, không chỉ có như thế, còn nghĩ ra cách trộm usb ra.

Song biến cố phát sinh, lúc tiểu minh tinh chuẩn bị đem usb giao cho bọn họ, lại bị Tô Thần Dật chặn ngang một cước.

Khi đó đúng lúc hắn biết chuyện Tô Thần Dật theo đuổi Lâm Sanh, hắn liền cùng Cố Thiệu Uy cùng nhau thiết kế một cuộc tai nạn xe cộ, chỉ tiếc Tô Thần Dật không có chết ở trong tràng tai nạn xe, nhưng là lại bị mất trí nhớ......

"9337 hiệu, đi ra ngoài, có người tìm!" Cảnh sát mặc chế phục gõ cửa sắt, Lâm Lâm kinh ngạc nhìn cảnh ngục, "Người nào?"

Đối với câu hỏi của Lâm Lâm cảnh ngục hiển nhiên rất không bình tĩnh, hắn mở cửa phòng đẩy Lâm Lâm ra, "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Để ngươi đi ra ngoài ngươi liền đi! Đi mau!"

Bị xô đẩy Lâm Lâm đáy mắt hiện lên vẻ hung quang, nhưng ngay sau đó lại bị mình ngoan đè xuống.

Giận tái mặt, Lâm Lâm lạnh giọng nói: "Chính ta tự đi."

Hiển nhiên chưa bao giờ bị tù phạm nhăn mặt, trên mặt cảnh ngục hiện lên nổi giận, nhưng là vừa nghĩ tới người chờ phía bên ngoài hắn liền nhịn xuống, đem Lâm Lâm mang vào phòng tiếp khách, cảnh ngục hướng người ngồi trên ghế gật đầu liền lui ra ngoài.

Thời khắc Lâm Lâm giương mắt nhìn một cái, trong nháy mắt sửng sờ. Từ khi hắn bị giam vào ngục hắn không giám nghĩ tói sẽ có lúc Lâm Sanh đến nhìn mình một cái.

Khẽ nhăn đầu lông mày, Lâm Sanh nói:

"Bị đánh?"

Nhớ tới vết thương trên mặt, Lâm Lâm chợt giơ tay lên muốn che lại, rồi lại không biết nên che nơi nào, cuối cùng chỉ đành phải ngượng ngùng thả tay xuống, "Náo loạn chút ít mâu thuẫn."

Gật đầu, Lâm Sanh hướng cái ghế đối diện giơ giơ lên càm, "Ngồi."

"A, nga, được, được."

Lâm Lâm cùng tay cùng chân tiêu sái đến trước ghế ngồi xuống, hai tay quy củ đặt ở trên đầu gối.

"Ở bên trong như thế nào?"

"Rất, rất tốt, "

Lâm Lâm cười cười, "Ta rất khỏe, đừng lo lắng."

Lâm Sanh trầm mặc nhìn chăm chú vào Lâm Lâm, chỉ là một tháng thời gian, Lâm Lâm liền gầy rất nhiều, vết thương trên mặt rõ ràng là mới bị gần đây, nghe nói vết thương trên tay trái do súng bắn đã tốt đến không sai biệt lắm. Thở dài, Lâm Sanh hỏi:

"Ngày đó tại sao muốn tự thú?"

"A?" Lâm Lâm vẻ mặt mờ mịt. "Cái ngày thẩm vấn kia, " Lâm Sanh gằn từng chữ, "Nếu như ngươi cắn chết nói đang lúc phòng vệ, nếu như ngươi không nói ra chuyện mưu sát Tô Thần Dật, ngươi căn bản không cần ngốc tại trong ngục giam mười năm, tại sao?"

"Ngươi không phải nói muốn cấp cho Tô gia một khai báo hợp lý sao?" Lâm Lâm nghiêng đầu nói.

Thấy Lâm Sanh nhăn lại lông mày, Lâm Lâm cười khoát khoát tay, "Đừng nóng giận, ta nói giỡn. Những sự tình kia vốn chính là ta làm, ta cũng không cần thiết giấu diếm, hơn nữa a, Cố Thiệu Uy cũng đã bị Cố Thiệu Kiệt bí mật xử tử, ta cũng vậy không thể tìm người gánh trách nhiệm a, ngươi nói đúng không?"

Lâm sanh cười lạnh một tiếng, "Ngươi sẽ để tiểu tình nhân của ngươi gánh trách nhiệm?"

"Tiểu Sanh." Lâm Lâm nhìn thẳng Lâm sanh chỉ vào tim của mình miệng nói, "Nơi này thủy chí chung chỉ có một người tên là Lâm Sanh." Lâm Sanh cười mà không nói.

"Có lẽ ta nói như vậy ngươi sẽ không tin tưởng, nhưng là Tiểu Sanh, ta yêu ngươi, vì ngươi, ta cái gì cũng đều nguyện ý làm. Ta biết trong mắt ngươi nói yêu một người nhưng sau lưng lại cùng người khá thì đó chẳng khác gì là nói chuyện cười, nhưng là ta làm hết thảy cũng là vì sau này có thể quang minh chánh đại theo đuổi ngươi, đứng ở bên cạnh ngươi. Ta từng cho là tất cả những chuyện ta làm đều đúng, cho đến khi chuyện ở Thương Sơn xảy ra ta liền tỉnh ngộ, thật ra thì từ lúc bắt đầu ta đã sai rồi. Chuyện ta hối hận nhất không phải là thiết kế mưu sát Tô Thần Dật, mà là cùng Cố Thiệu Uy làm ra những chuyện phản bội ngươi, thật xin lỗi. Ta nghĩ, có lẽ người giống như ta không có tư cách nói yêu với ngươi." Lâm Lâm thảm đạm cười cười, "Mặc dù như thế, ta vẫn là muốn nói, Tiểu Sanh, ta yêu ngươi, trước kia yêu, hiện tại cũng yêu, tương lai như cũ sẽ không thay đổi."

"Đúng như lời ngươi nói." Lâm Sanh đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, "Ngươi quả thật rất dơ!"

"Ừ, ta biết." Lâm Lâm nhẹ nhàng gõ đầu.

"Ta tới là muốn nói cho ngươi biết, gia gia xuất viện, ngươi làm những chuyện kia hắn cũng biết."

Lâm Lâm lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, "Hắn nhất định đối với ta rất thất vọng sao?"

"Ừ." Lâm sanh gật đầu, "Hắn nói không cho bất luận kẻ nào cho ngươi đi cửa sau, để mình ở bên trong tỉnh ngộ."

"May là hắn không có nói sau này không nhận đứa cháy này."

"Này thật không có." Lâm Sanh nhún vai, "Mặc dù ba ba có một lần tuyên bố muốn đích thân tới trong địa lao đập chết ngươi, bất quá bị gia gia cùng mụ mụ ngăn cản."

"Ta thật xin lỗi bọn họ."

"Mẹ của ngươi......" Lâm Sanh dừng một chút, "Chúng ta không có nói cho nàng biết, ba ba nói làm cho nàng hảo hảo ở tại nước ngoài dưỡng thân thể."

"Cám ơn." Lâm Lâm nhẹ nói.

"Không cần khách khí." đứng lên, Lâm Sanh nói: "Phải nói ta cũng đã nói rồi, ta liền đi về trước, lần sau trở lại thăm ngươi."

"Tiểu sanh, " Lâm Lâm gọi lại Lâm Sanh ý muốn rời đi, "Ngày đó ngươi nói có thật không?"

Nghiêng đầu, Lâm Sanh cười cười, "Ngươi cứ nói đi?"

Lâm Lâm mấp máy môi không nói gì, hắn hy vọng là thật, nhưng lại không dám xác định.

"Không phải nói chỉ cần hảo hảo biểu hiện là có thể giảm hình phạt sao? Nếu gia gia không cho phép đi cửa sau, vậy ngươi phải dựa vào cố gắng của mình tranh thủ giảm hình phạt đi, chờ ngươi đi ra ngoài ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Nếu như không thể tranh thủ giảm hình phạt đây?" Lâm Lâm nhẹ giọng hỏi.

Lâm sanh không sao cả vẫy vẫy tay, "Vậy thì chờ mười năm, cũng không coi là quá dài."

Nhìn bóng lưng Lâm Sanh rời đi, Lâm Lâm vui vẻ cong khóe miệng, ta sẽ không để cho ngươi lâu như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi