ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ

Editor: Quýt

Tất cả mọi người đều ngây dại.

Hiện trường yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Không khí hoảng loạn bắt đầu lan tràn.

Rõ ràng ngay dưới máy quay, ngay dưới ánh mắt của người xem nhưng giờ phút này cảm giác sởn tóc gáy vẫn khiến bọn họ nhất thời không thể động đậy.

Lúc này tiếng cắn hạt dưa “tanh tách” vang lên bên cạnh.

Mọi người lấy lại tinh thần, thở dài một cái.

Khán giả xem trực tiếp cũng nhẹ nhõm thở hắt ra.

[Vừa nãy thật sự khiến tôi sợ muốn chết!]

[Tôi biết ngay chương trình của Sử đại ma vương không đơn giản mà!]

[Ngay từ đầu tôi đã cho rằng chương trình này không chỉ phá án bình thường, hiện tại mới phát hiện ra đây con mẹ nó còn là chương trình chạy trốn khỏi cái chết ha ha ha ha]

[Kích thích, quá kích thích!]

[Giây phút nhìn thấy Dương Trình nằm trên mặt đất thật sự khiến da đầu tôi tê dại]

[Quá đỉnh, quá đỉnh!]

[Chỉ có mình tôi thương xót cho anh Dương thôi sao ha ha ha ha]

Tần Ngộ nuốt nước bọt, nghiêm túc nói: “Bây giờ chúng ta cùng xem xét chuyện vừa xảy ra.”

“Thương nhân Dương đã chết, hung thủ ở trong năm người chúng ta tại hiện trường.”

“Tại sao thương nhân Dương chết, vì sao lại chết ngay vào lúc đó, tôi nghĩ có lẽ là anh ấy đã phát hiện ra manh mối quan trọng nào đó nên lúc này hung thủ muốn diệt khẩu.”

Trình Kiệt nhíu mày: “Vết thương trên cổ thương nhân Dương cũng là một dao mất mạng, hơn nữa còn trong vòng một phút mất điện ngắn ngủi, điều này lại chứng minh những phân tích lúc trước của chúng ta không sai, hung thủ dùng dao rất thành thạo.”

“Bây giờ chỉ có quân nhân Tần và đầu bếp Khương nằm trong diện tình nghi.”

“Chờ một chút.” Tần Ngộ đột nhiên nói, “Còn vũ công và học sinh Lý cũng chưa chắc vô tội, có lẽ bọn họ cũng có thân phận mà chúng ta không biết.”

Đoạn Nhạc Nhạc vô tội nói: “Thực sự không phải tôi, tôi chỉ là một vũ công yếu đuối.”

Tần Ngộ nói: “Vừa nãy người đứng gần thương nhân Dương có cô và học sinh Lý, hai người là đối tượng tình nghi cao nhất.”

“Nhưng đầu bếp Khương cũng ngồi cách chúng tôi không xa!” Đoạn Nhạc Nhạc không nhịn được nữa nói.

Ánh mắt mọi người chuyển về phía Khương Đào.

Khương Đào đang ăn chuối lấy được trong phòng Tần Ngộ, hai má phồng to, ngơ ngác nhìn bọn họ.

Trình Kiệt nói: “Sau khi vừa tắt điện, đầu bếp Khương luôn cắn hạt dưa, chúng ta đều nghe thấy được, cô ấy có lẽ không thể vừa cắn hạt dưa vừa giết người được.”

Đoạn Nhạc Nhạc ngay lập tức á khẩu không trả lời được.

Tần Ngộ cũng âm thầm gật đầu, tuy rằng anh ta không quen nhìn Khương Đào ăn luôn mồm nhưng ít nhất có thể loại bỏ một người, thu hẹp phạm vi còn bốn người.

[Kích thích quá, kích thích quá, rốt cuộc hung thủ là ai!]

[Tôi đoán là Đoạn Nhạc Nhạc, vừa nãy cô ấy phản ứng rất mạnh, cảm giác giống như chột dạ…]

[Tôi cảm thấy là Trình Kiệt, lời nói của anh ấy có phải rất giống đang kéo phiếu không?]

[Tuy rằng tôi đã từng gặp nhưng tôi cảm thấy hung thủ có điểm giống anh Tần, nắm rõ được tình tiết]

[Còn học sinh Lý, giọng điệu của cậu ấy thấp như vậy, cảm giác cũng có khả năng…]

[Lúc trước khi đoán Khương Khương, tôi còn bị dọa hết hồn, may là Khương Khương thích ăn nên ngoài ý muốn gỡ bỏ được nghi ngờ.]

[Đúng vậy lúc trước tôi cũng nghi Khương Khương, khi lục tìm manh mối thì cưỡi ngựa xem hoa, nhưng lúc trước xem “Trốn khỏi mật thất”, tôi cảm thấy đây chính là tính cách thật của Khương Khương.]

[A a a a đầu điên rồi, tôi cảm thấy ai cũng giống hung thủ, cũng không biết nên nghe ai, may còn có Khương Khương.]

Dương Trinh nằm dưới đất nghe bọn họ đoán, tâm như tro tàn.

Vào lúc đèn phụt tắt, một cảm giác bức bách quen thuộc đánh úp anh ta, sau đó anh ta cảm nhận được cổ mình có đồ gì đó lành lạnh xẹt qua.

Hiện trường chỉ có anh ta biết được hung thủ là ai nhưng vô dụng.

Nhưng anh ta nghĩ lại, hung thủ là Khương Đào thì anh ta cũng coi như chết sớm siêu sinh sớm, may mắn hơn những con mồi kế tiếp trong bóng đêm của đại ma vương.

Lúc này Tần Ngộ vừa cúi đầu, thấy khuôn mặt thương hại của Dương Trinh.

“…”

Anh ta ho khan: “Hay là chúng ta nhấc thương nhân qua một bên trước đã.”

Vì thế mấy người con trai hợp sức chuyển Dương Trinh tới phòng bên cạnh, còn tốt bụng đắp chăn cho anh ta.

Dương Trinh: “…”

Mấy người lại quay về sảnh chính một lần nữa.

Cảm xúc của mọi người dần dần bình tĩnh trở lại.

Trình Kiệt nói: “Hiện tại việc cấp bách chính là tìm ra hung thủ là ai, rốt cuộc cũng không ai biết được hung thủ có tiếp tục giết người nữa hay không…”

Mọi người nhớ tới vết máu trên cổ Dương Trinh, đều cảm thấy lạnh người.

Trạm dịch ban đầu trang nhã cổ kính dường như đã trở thành hang ổ của kẻ sát nhân, lộ ra vẻ u ám.

Mọi người bắt đầu tôi một câu, anh một lời thảo luận hung thủ là ai.

Tranh luận cực kỳ kịch liệt, mọi người đều vướng phải sự nghi ngờ rất lớn.

Chỉ có Khương Đào, ăn chuối xong lại không biết lấy đâu ra đậu phộng, vừa ăn vừa nghe bọn họ cãi nhau.

Đạo diễn Sử Hàm bực bội: “Đậu phộng này ở đâu ra vậy?!”

Nhân viên đạo cụ căng thẳng nói: “Lấy được ở dưới hầm, vốn là đầu bếp Khương ăn vụng bị ông chủ phát hiện, trong lúc tranh chấp anh ấy bị Khương Đào giết chết, những vết dầu trên đậu phộng đều dính trên tay cô ấy, chỉ cần ngâm tay vào nước là có thể nhìn ra, đây cũng là một trong những chứng cứ…”

Sử Hàm: “…”

Hung thủ đã ăn hết chứng cứ quan trọng rồi! Mấy người còn ở đó mà cãi nhau!

Lúc này mọi người ở sảnh chính phát hiện ra điều bất thường.

“Đầu bếp Khương, cô lấy đậu phộng ở đâu vậy?”

Khương Đào chỉ chỉ sang bàn vật chứng: “Bên kia.”

Mọi người: “!!!”

“Đầu bếp Khương, cô!”

Khương Đào chỉ có thể tiếc nuối buông đậu phộng trong tay xuống.

Nhưng lúc này đậu phộng mà bọn họ mang từ hiện trường về đã bị cô ăn gần hết rồi.

[A a a a a vừa nãy tôi định nói đây chính là vật chứng!]

[Nhưng lúc nãy không phải mọi người đã phân tích chỉ ra rằng đậu phộng không có vấn đề gì, chính là khi ông chủ chết, túi mở ra nên đậu phộng mới bị rớt]

[Vậy cũng không thể ăn được, đây chính là vật chứng, nhỡ đâu có liên quan gì đó với hung thủ thì sao? Đây không phải đồng đội heo à]

[Nhưng ở hiện trường có nhiều đậu phộng rơi vãi như vậy, ăn một chút cũng đâu có sao]

[Haiz, tôi xin lỗi thay Khương Khương, cô ấy không cố ý, chỉ là thích ăn thôi]

[Cục cưng Khương Khương nghe lời nào, đừng ăn bậy]

[Tổ chương trình không thể cho thêm thức ăn sao? Mau xem bé con đang đói kìa]

Mấy người ở hiện trường bất đắc dĩ thở dài.

May mắn chỉ là đậu phộng, không có vấn đề gì lớn.

Tần Ngộ cũng phục, chưa từng thấy nữ minh tinh nào ham ăn như cô.

Nhưng cũng bởi vì sự gián đoạn này của Khương Đào mà mọi người dần bình tĩnh lại.

Trình Kiệt hỏi: “Khương Khương có cảm thấy nghi ngờ ai không?”

Khương Đào chống cằm, một tay vô thức nghịch mặt bàn: “Tôi cảm thấy mọi người không để ý kỹ một chi tiết.”

Thẩm Chi Diễn trước màn hình nhìn thấy động tác và biểu cảm kia của cô, không nhịn được bật cười.

Thợ săn quả thật đáng sợ.

Một thợ săn đã được ngụy trang kỹ càng đáng sợ hơn..

Nhưng những người khác không ý thức được, bọn họ bị câu nói của Khương Đào hấp dẫn.

“Cái gì?”

“Khi thương nhân Dương ngã xuống, không chỉ không phát ra âm thanh mà còn không có tiếng kêu nào.” Ánh mắt Khương Đào đảo qua mọi người, con ngươi đen như mực lộ ra chút quỷ dị, “Đây không phải chuyện đáng sợ nhất sao?”

Cô vừa dứt lời, đèn lại phụt tắt lần nữa.

Hiện trường lập tức vang lên tiếng thét chói tai của khách mời.

[Mẹ ơi hu hu hu hu hu]

[Càng nghĩ càng thấy ớn! ĐM! Tôi không dám nhìn!]

[Như vậy cũng quá dọa người rồi hu hu hu, đêm nay tôi không ngủ được mất]

[Tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn, xem chương trình này buổi tối đúng là tự tạo nghiệt!]

Ánh đèn vừa sáng lên lần nữa, mọi người mới phát hiện ra học sinh Lý và Tần Ngộ không hẹn mà cùng trốn xuống dưới bàn, Đoạn Nhạc Nhạc ôm chặt Khương Đào, trên bàn chỉ còn lại một mình Trình Kiệt lẻ loi với gương mặt ngơ ngác.

[Tuy rằng vừa mới bị dọa sợ nhưng tôi không nhịn được ha ha ha ha]

[Không có người chết, tốt quá!]

[Ha ha ha ha ha dáng vẻ làm như không có chuyện gì xảy ra của anh Tần thật buồn cười!]

Chỉ là mấy người ở hiện trường không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.

Tuy rằng lần này không có người chết, nhưng một lúc là đèn lại tắt, không biết khi nào hung thủ sẽ xuống tay khiến thần kinh bọn họ căng thẳng đến cực hạn.

Đặc biệt là câu nói của Khương Đào trước khi đèn tắt đã tăng thêm không khí đáng sợ cho trạm dịch.

Bọn họ đã quên mất mình đang ghi hình cho chương trình.

Đoạn Nhạc Nhạc là người suy sụp đầu tiên: “Chúng ta không nên ở cạnh nhau… vẫn là tách nhau ra đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi