ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ

Trans: Atiso

Khương Đào tới chỗ luyện tập của nhóm Tang Linh trước hai ngày.

Tang Linh đặc biệt rời phòng luyện tập, đi đón cô.

Sắc mặt Tang Linh có chút mệt mỏi, nhìn có vẻ việc luyện tập không được thuận lợi.

Tập này “Nhật ký trưởng thành của diễn viên” thi đấu với hình thức chia nhóm giáo viên hướng dẫn và học viên, các nhóm tiến hành đối kháng.

Vào thời điểm vừa bắt đầu chọn học viên, các giáo viên hướng dẫn khác đều chọn học viên có nhân khí cao một chút hoặc có năng lực bạo phát gọi là một giây sẽ rơi lệ.

Lần đầu tiên Tang Linh tham gia chương trình kiểu này, không có nhiều kinh nghiệm, cô ấy sẽ coi trọng những người siêng năng và nhiệt huyết với vai diễn hơn, tuy nói bầu không khí của nhóm cô ấy rất tốt, không giống tình trạng tranh giành vai diễn như các nhóm khác, nhưng khi chấm điểm, lại vô cùng bất lợi.

Tang Linh cũng hết sức khốn khổ, mới có thể lảo đảo đem bọn họ đi được tới vòng này.

Nhưng bởi vì mấy vòng trước đã tích lũy rất nhiều bất lợi, khiến tình cảnh của bọn họ có vẻ vô cùng nguy hiểm.

Mỗi tập “Nhật ký trưởng thành của diễn viên” đều có một chủ đề để thi đấu.

Chủ đề của tập này là cảm xúc, bởi vì nhóm Tang Linh tích điểm quá thấp, cho nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn chủ đề này, nhưng đề bài đưa ra hai cảm xúc vô cùng khó, cái khó hơn chính là phải đồng thời thể hiện chúng trong cùng một tiết mục.

Tang Linh thở dài nói: “Chị nghe nói, những nhóm khác đã bắt đầu luyện tập từ sớm rồi, chỉ có nhóm chị, bây giờ vẫn còn đang sửa kịch bản, thật sự khó quá.”

Khương Đào tò mò hỏi: “Chủ đề tập này của bọn chị là gì?”

“Là nỗi kinh hoàng và niềm vui.” Tang Linh nói xong, biểu tình càng thêm phiền muộn: “Biên kịch đã sửa bản thảo mấy lần, nhưng đều không quá xuất sắc.”

“Nếu kịch bản không đủ ưu tú, vậy thì chỉ có thể dựa vào năng lực bảo vệ vai diễn của diễn viên, nhưng mấy ngày nay chị nhìn tình hình luyện tập, đều không quá ổn định, đặc biệt là lúc diễn cảnh hoảng sợ, quá khoa trương, nếu mà diễn trước ống kính, chỉ sợ trực tiếp sẽ khiến khán giả tụt cảm xúc.”

“Chị Tang cứ yên tâm đi.” Khương Đào làm tư thế nắm tay, “Nói về nỗi kinh hoàng, em vô cùng có kinh nghiệm.”

Tang Linh: “…”

Bọn chị không chỉ diễn khủng hoảng, còn phải diễn cảm xúc vui vẻ nữa đó!!

Hai người đi tới của phòng luyện tập.

Lại nghe thấy bên trong truyền tới âm thanh cãi vã.

“Như vậy không đúng! Vừa nãy biểu cảm của cậu quá khoa trương, nếu đem lên sân khấu còn được, nhưng nếu đứng trước ống kính, nhất định sẽ khiến khán giả không hài lòng…”

“Đủ rồi! Cho dù tôi làm thế nào cũng không đúng! Tôi chính là người vô dụng nhất của nhóm này, nếu bị loại, thì loại tôi được chưa!”

“Cậu nói cái gì vậy Trương Dịch Thần! Yến Minh cũng vì muốn tốt cho cậu thôi mà.”

“Mọi người đều bớt nói một câu đi, đừng nói cái lời giận dỗi gì mà bị loại đó.”

“Đừng cãi nhau nữa! Đừng cãi nhau nữa! Cô giáo Tang đi một lát sắp về rồi.”

Đợi đến khi trong phòng dần dần yên tĩnh, Khương Đào và Tang Linh nhìn nhau một cái, cùng bước vào.

Nhóm của Tang Linh tổng cộng có 7 học viên, 4 nam ba nữ, tuổi tác chưa tới 20.

Trưởng nhóm tên là Yến Minh, là người lớn tuổi nhất trong bảy người, cũng là người chín chắn nhất, lớn lên cũng tính là đẹp trai, có đôi mắt rất sáng, khiến ai gặp cũng có ấn tượng tốt.

Khoảnh khắc vừa nhìn thấy bọn cô bước vào, mặt Yến Minh lộ chút lúng túng, nhưng cậu ta nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cùng mọi người chào hỏi Tang Linh và Khương Đào.

Nhưng những học viên khác không thể nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc như cậu ta.

Có người hoảng loạn, có người lo lắng, đặc biệt là Trương Dịch Thần mới cùng cậu ta cãi nhau, khóe mắt còn hơi đỏ, chỉ là quật cường ngẩng cao đầu.

Tang Linh bất lực hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế, tôi vừa đi các em liền cãi nhau.”

Một cô gái tên Chu Nhân Nhân mở miệng đáp: “Cô Tang, vừa nãy trong lúc luyện tập diễn cảm xúc hoảng sợ, Yến Minh và Trương Dịch Thần có chút bất đồng ở cách thức diễn xuất.”

Hai người họ cãi nhau đến cả bên ngoài cũng nghe thấy, đâu ra mà chỉ bất đồng một chút về cách thức diễn xuất.

Nhưng Tang Linh cũng không vạch trần bọn họ.

Bởi vì áp lực lớn, ngay cả cô ấy cũng bị ảnh hưởng, càng đừng nói là những học viên tuổi vẫn còn nhỏ này.

Nhất thời không thể khống chế cảm xúc cũng là chuyện thường.

Cô ấy vờ như không biết nói: “Nếu đã như vậy, bắt tay nhau làm hòa được không, đừng để cô giáo Khương cười nhạo mấy em.”

Yến Minh chủ động đi tới trước mặt Trương Dịch Thần, vươn tay ra.

Vậy mà Trương Dịch Thần dẩu miệng, ngang ngược không muốn bắt tay với cậu ta.

Yến Minh tuy chín chắn, nhưng cũng chỉ là một cậu trai hai mươi tuổi, sức khỏe tràn trề, thấy vậy liền quay người rời đi.

Tang Linh lại càng nhức đầu, chỉ có thể tự mình xuất trận khuyên nhủ.

Không ai ngờ lúc này, Khương Đào đứng ra: “Chị Tang, để em.”

Tang Linh sửng sốt nhìn cô.

Học viên của cô ấy nên cô ấy rất hiểu, tính cách của Trương Dịch Thần ương ngạnh, cho dù là cô ấy đi khuyên, đoán chừng cũng chỉ có thể làm dịu tình hình một chút, Khương Đào có thể sao?

Khương Đào đi tới bên cạnh Trương Dịch Thần, vậy mà trực tiếp nắm lấy tay cậu ta, dắt cậu ta về phía Yến Minh.

Cậu ta phát hiện cơ thể thế mà lại không kiềm chế được bước theo Khương Đào tới chỗ Yến Minh, cậu ta muốn tránh thoát, lại phát hiện tay Khương Đào tuy nhỏ, nhưng sức lực lớn kinh người, cậu ta căn bản tránh không được.

Mà trong con mắt của mọi người, là Khương Đào nhẹ nhàng kéo Trương Dịch Thần đi.

“!!!”

Vậy mà có thể chế ngự được con lừa cứng đầu Trương Dịch Thần, cô giáo Khương YYDS*!!

*Viết tắt bính âm của cụm từ 永远滴神 (yǒngyuǎn dī shén) hoặc 永远的神 (yǒngyuǎn de shén) có nghĩa là vị thần vĩnh cửu.

Khương Đào kéo Trương Dịch Thần tới trước mặt Yến Minh.

Nhưng lúc này, lại tới lượt Yến Minh không tình nguyện đưa tay ra.

Yến Minh tuổi còn trẻ, suy nghĩ lại rất chu đáo, nhưng mấy ngày liên tiếp lo âu và áp lực đã đè nén lên đôi vai của cậu ta, cậu ta chịu không nổi nữa.

Cậu ta cũng biết, bản thân nên bước xuống bậc thang Khương Đào cho, cùng làm hòa với Trương Dịch Thần.

Nhưng trong lòng cậu ta vẫn có chút hờn giận, rõ ràng không phải lỗi của mình, rõ rằng bản thân đã xuống nước trước, dựa vào cái gì Trương Dịch Thần có thể tùy hứng như vậy, còn cậu ta thì không.

Lúc này, Khương Đào nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta.

Đột nhiên Yến Minh cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, sự lo âu luôn quấy nhiễu phảng phất biến mất rồi.

Đầu óc thư thái, cảm giác từ trước đến nay chưa bao giờ thoải mái như thế.

Vào lúc cậu ta còn ngẩn ngơ, Khương Đào đã bắt lấy tay cậu ta, nhanh nhẹn để hai người bọn họ bắt tay nhau.

“Tốt lắm, không có chuyện gì nữa nhé!”

Yến Minh: “…”

Trương Dịch Thần: “…”

Mặc dù hai người họ không thể hoàn toàn buông bỏ, nhưng tay cũng đã bắt rồi, còn giận dỗi thêm nữa thì càng thể hiện bản thân nhỏ nhen.

Đồng thời cả hai đều cảm thấy cảm xúc tiêu cực trong cơ thể như được quét sạch, lí trí cũng quay trở lại, không còn bị cảm xúc chi phối nữa.

Khương Đào hoàn hảo hoàn thành nhiệm vụ, lại quay lại bên cạnh Tang Linh.

Tang Linh sững sờ nhìn Khương Đào.

Không ngờ rằng cô vậy mà còn có bản lĩnh này.

Giải quyết xong vấn đề cảm xúc, tiếp theo là vấn đề về diễn xuất.

Tang Linh đưa kịch bản cho Khương Đào xem.

Vì để thể hiện cả hai cảm xúc chủ đề cùng một lúc, đoạn đầu của kịch bản là cốt truyện nói về sự khủng hoảng, kinh hãi, sau đó tới một đoạn chuyển biến lớn, sản sinh ra sự vui vẻ.

Kịch bản không tính là quá đặc sắc, chủ yếu vẫn là dựa vào diễn xuất của các diễn viên.

Nhưng như Tang Linh đã nói, sự hiểu biết của bọn họ đối với cảm xúc sợ hãi, hoảng hốt vẫn còn quá nông cạn, thiếu hiểu biết.

Chỉ biết trợn to mắt, toàn thân run rẩy, sự sợ hãi không có cấp độ, cũng không có chiều sâu, một người diễn như vậy còn được, bảy người đều là dáng vẻ như vậy, khán giả chắc chắn sẽ cảm thấy nhàm chán.

Tang Linh đã từng thử qua rất nhiều cách, ví dụ như để bọn họ hồi tưởng lại thứ bản thân sợ nhất, thiếu chút nữa thì đem bọn họ đi nhảy bungee.

Nhưng hiệu quả vô cùng nhỏ.

Đầu tiên chính là ngưỡng cửa nhận thức của con người với sự sợ hãi vẫn có sự khác biệt lớn, có người chỉ cần nhớ lại thì có thể cảm nhận được, nhưng có người lại phải gặp được hoặc tiếp xúc được mới có thể cảm nhận được, nhưng lại không thể xem thường sự an toàn của bọn họ, để bọn họ trải nghiệm lại đẩy họ vào hoàn cảnh sợ hãi, kinh hoàng.

Còn có kết quả của sự biểu diễn cuối cùng.

Một khi bị chìm đắm trong đó là không được, còn phải biết cách khắc chế.

Ví dụ như khi bi thương đau khổ, khóc đến mức nước mắt giàn giụa, một câu thoại cũng không nói được, mặc dù chân thực đấy, nhưng diễn xuất như vậy không đạt tiêu chuẩn.

Một vài diễn viên có kinh nghiệm, sẽ nghiền ngẫm tỉ mỉ lâu dài, trong quá trình bị chìm đắm vào vai diễn, vẫn có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ diễn xuất.

Nhưng dù vậy, những đứa trẻ này vẫn chưa có được năng lực đó.

Bảy người nhìn Khương Đào, trong lòng thấp thỏm không yên.

Đừng nhìn bộ dáng tự tin của bọn họ ở trên Weibo, thực ra trong lòng vô cùng lo lắng.

Liên tiếp mấy cảnh, hầu như cảnh nào số điểm của bọn họ cũng ở mức trung bình trở xuống, thậm chí tập trước còn trực tiếp đội sổ.

Mặc dù Tang Linh đã an ủi bọn họ, nhân tố điểm số này không quá quan trọng, nhưng với những đứa trẻ chưa từng bước chân ra xã hội này, thì vẫn không thể khống chế được bắt đầu tự hoài nghi bản thân.

Mà Khương Đào xem xong kịch bản, lại rất tự tin nói: “Yên tâm, lần này tôi nhất định giúp mọi người giành được hạng nhất, không ai bị loại hết.”

Tất cả mọi người: “!!!”

Tang Linh kinh ngạc, cô ấy đang muốn kéo Khương Đào, không để cô nói như vậy trước ống kính, không may biểu hiện không tốt, vậy không phải sẽ bị chê cười chết sao?

Nhưng PD ở bên cạnh còn nhanh hơn cô ấy: “Cô giáo Khương tự tin như vậy, có phải là đã có cách giành được chiến thắng không.”

Khương Đào: “Đúng.”

PD hưng phấn hỏi tiếp: “Vậy cô có thể tiết lộ một chút không?”

Khương Đào nghiêm túc lắc đầu: “Không được, chúng tôi phải giữ bí mật.”

PD: “…”

Khương Đào kéo Tang Linh qua một bên thì thầm to nhỏ, thậm chí hai người còn tắt mic trên người.

Bảy người học viên cũng bị ảnh hưởng theo, đều tắt hết mic trên người, tạo thành một bức tường che chắn để PD không thấy.

PD: “!!!”

Khương Đào nói với Tang Linh xong.

Hai người mới bật mic lại.

Biểu tình của Tang Linh có hơi hoảng hốt hỏi: “Như vậy có thể sao?”

Khương Đào: “Không vấn đề gì hết.”

Cái tâm thái tự tin này của cô, giống như tiêm một liều thuốc trợ tim cho các học viên.

Từ trước đến nay, bọn họ đều đội sổ, mỗi tập đều lo lắng có bị loại hay không.

Nhưng từ sau khi Khương Đào tới, sự lo lắng, lo âu trong cơ thể bọn họ hầu như đều tan biến hết, cả người thanh tỉnh nhẹ nhàng khoan khoái, tự tin từng có cũng quay trở lại.

Yến Minh thật thà hỏi Tang Linh: “Cô giáo Tang, cô không cần lo lắng cho chúng em, vì diễn tốt vai diễn này, mặc kệ trước mặt có bao nhiêu khó khăn, chúng em cũng sẽ cố gắng khắc phục!”

“Chúng em cũng vậy!”

“Cô giáo Tang, cô yên tâm đi.”

Tang Linh nhìn bảy khuôn mặt ngây thơ trẻ tuổi ở trước mặt, trong mắt bọn họ tràn ngập sự tin tưởng, và ước mơ không ngừng.

PD đứng một bên tò mò đến ngứa ngáy ruột gan, cầu khẩn nói: “Các vị giáo viên, rốt cuộc là cách thức bí mật gì, các cô nói một chút thôi, chúng tôi nhất định sẽ bảo mật tốt. Không thì hiệu ứng cho chương trình không đủ đâu hu hu!”

Những học viên khác cũng rất muốn biết.

Nhưng đây là vũ khí bí mật có thể giúp bọn họ giành được hạng nhất, đương nhiên không thể tùy tiện cho người khác xem.

Bọn họ cũng không ý thức được rằng, hiện tại bọn họ đã đặt niềm tin tuyệt đối với Khương Đào, muốn dốc toàn lực giành hạng nhất.

Thế là không đợi Tang Linh nói, nhưng người khác đều đánh lạc hướng chủ đề.

“Hiệu ứng… thì có đó.”

“Mọi người, đem quà mà chúng ta chuẩn bị cho cô giáo Khương ra đây.”

Mấy người khác liền đáp ứng.

Lôi một đống đồ ăn vặt được giấu ở góc khuất trong phòng luyện tập ra, đem tới trước mặt Khương Đào.

Khương Đào vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Tang Linh lại tức giận đến giậm chân: “Các em giấu đồ ăn vặt lúc nào vậy, không phải cô nói các em phải giảm cân không được ăn nhiều sao?”

Phòng luyện tập lúc này là một cảnh tượng gà bay chó sủa.

Tang Linh nhìn một đám học viên như được thả lỏng tinh thần lẫn thể lực, lại nhìn Khương Đào đang vui vẻ hưởng thụ đồ ăn.

Thôi vậy, để bọn họ từ từ cảm nhận sự tàn nhẫn của xã hội này sau.

Buổi đào tạo đặc biệt của Khương Đào nhanh chóng bắt đầu.

Cô đặc biệt tìm một gian phòng luyện tập trống, còn đóng kín rèm cửa, không cho ai quay chụp.

Chỉ có hai người Tang Linh và Khương Đào tiến vào bên trong.

Các học viên mỗi lần vào một người.

Yến Minh làm đội trưởng, là người đầu tiên bước vào.

Trong lòng cậu ta có hơi thấp thỏm bất an, không biết Khương Đào đem tới vũ khí bí mật gì.

Sau khi đi vào, mới phát hiện bên trong phòng vô cùng trống trải, chỉ có Khương Đào và Tang Linh đang cầm máy quay.

Cậu ta đánh giá trái phải, phát hiện thật sự không có cái gì, không nhịn được hỏi: “Cô giáo, vũ khí bí mật cô chuẩn bị đâu?”

“Vũ khí bí mật gì cơ?” Khương Đào nghi hoặc hỏi.

“Chính là, cô cùng cô giáo Tang Linh nói… cách có thể giúp chúng em giành được hạng nhất đó.”

Khương Đào: “Chính là tôi đó.”

Yến Minh mở to mắt.

Khương Đào: “Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu nha~”

Yến Minh: “Cô giáo, em…”

Cậu ta còn chưa nói xong, đột nhiên Khương Đào ở trước mặt có sự thay đổi.

Từ trên cơ thể cô, hình như tỏa ra một loại cảm giác khủng bố không thể diễn tả nổi.

Vừa bắt đầu chỉ cảm thấy còn chịu đựng được, nhưng về sau cảm giác ấy càng ngày càng nồng đậm.

Yến Minh: “!!!”

Mẹ ơi cứu con!!!

Chính vào lúc cậu ta cảm giác cái sự khủng bố kia chuẩn bị vượt qua giới hạn của mình, thì tất cả lại biến mất bặt vô âm tín.

Yến Minh ngơ ngác, còn chưa hoàn hồn trở lại.

Tang Linh quan tâm hỏi: “Yến Minh, em không sao chứ?”

Yến Minh nuốt nước miếng, còn chưa tìm về được âm thanh của bản thân: “Không…không có chuyện gì.”

“Không có thì tốt.” Tang Linh nói xong, vui mừng hớn hở đem video vừa quay được cho Khương Đào xem, “Quả nhiên là em có cách.”

“Em xem biểu hiện vừa rồi của cậu ấy, ánh mắt sợ hãi kia đã có cảm giác rồi nhưng biểu cảm thì vẫn phải điều chỉnh thêm, mài giũa thêm có lẽ sẽ càng tốt hơn…”

Khương Đào: “Mức độ như này đã đủ chưa? Em cảm thấy còn có thể tiến sâu hơn nữa…”

Tang Linh: “Ừ, có lý, không sao cả, vẫn còn thời gian, có thể thử thêm mấy lần nữa.”

Yến Minh: “…”

Cô giáo, cô nhìn em đi cô.

Thử mấy lần nữa, em cũng không còn hình người nữa đâu!!

Bên ngoài phòng, sáu người khác vừa tò mò vừa mong đợi.

“Cậu nói xem, cô giáo Khương rốt cuộc sẽ dùng vũ khí bí mật gì?”

“Tôi nghe nói, trước kia cô giáo Khương diễn vai quái thú trong “Lăng Tiêu Ký”, rất đáng sợ, đoàn làm phim bọn họ còn thành lập một nhóm báo cáo sống còn, tên nhóm thôi nghe đã thấy đáng sợ…”

“Cậu nói tôi mới nhớ, trước kia ở “Đại hội thể thao Ngôi sao mới”, chẳng phải cô giáo Khương đoạt giải quán quân sao? Còn nghe nói là cô ấy luôn chạy phía sau đồng đội, dọa bọn họ sợ…”

“Các cậu càng nói càng ảo thế, cô giáo Khương là người ngọt ngào như vậy, làm sao đáng sợ được chứ! Chắc chắn là cố ý tuyên truyền thôi~”

“Tôi cũng thấy vậy, cho dù lời bọn họ nói là thật, nhưng chúng ta cũng không phải thi chạy, mà là diễn cảm xúc sợ hãi, chỉ dọa chúng ta cũng không có tác dụng đâu…”

Đúng vào lúc bọn họ đang thảo luận, cửa phòng luyện tập mở ra.

Yến Minh mặt mày trắng bệch bước ra, khóe mắt còn đọng lại hai giọt nước mắt.

Lúc đi ra, chân còn lảo đảo loạng choạng.

“!!!”

“Cậu sao thế Yến Minh?”

“Cậu ngồi xuống đi.”

Yến Minh được đồng đội dìu đỡ, chậm rãi ngồi trên ghế, lúc này mới lộ ra biểu tình như thoát khỏi một kiếp nạn.

Một người không nhịn được hỏi: “Vừa nãy cậu ở trong đó xảy ra chuyện gì thế? Các cô giáo…đã làm gì cậu vậy?”

Yến Minh mấp máy môi, lại không biết nói như thế nào.

Không lẽ lại nói, các cô giáo không làm gì cả, chỉ có Khương Đào đứng trong đó, đã dọa cậu ta thành cái bộ dạng này.

Không chỉ như thế, các cô ấy còn bình luận chấm điểm dáng vẻ kinh hãi của cậu ta, đưa cho cậu xem dáng vẻ bị dọa cho ngu người của bản thân, đồng thời yêu cầu cậu ta phải dùng tâm mà cảm nhận cái trải nghiệm khi bị cảm xúc khủng hoảng kia tấn công, còn phải cùng lúc khống chế biểu cảm khuôn mặt của bản thân.

Thật sự, đây là chuyện người sẽ làm sao!!

Cậu ta im lặng một hồi lâu, mới nhả ra bốn chữ: “Cực kỳ bi thảm.”

Tất cả mọi người: “!!!”

Lúc này, cửa phòng luyện tập lại lần nữa mở ra, Tang Linh hưng phấn nhìn bọn họ: “Người tiếp theo, nhanh lên.”

Yến Minh run lên, lặng lẽ thu mình thành một quả cầu.

Các học viên nhanh chóng đều bị bối rối.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!

Yến Minh có thể coi là người gan dạ nhất trong đám bọn họ, biểu hiện cũng tốt nhất đó.

Ngay cả cậu ta cũng bị biến thành thế kia, cái phòng luyện tập hắc ám giống như chốn ma quỷ, khiến mấy người ban đầu nóng lòng muốn thử, đều lặng lẽ thu chân lại.

Cuối cùng Trương Dịch Thần dũng cảm bước lên một bước.

Lặng lẽ cổ vũ bản thân.

Không có chuyện gì, cô giáo Tang dù sao cũng sẽ không hại bọn họ đâu nhỉ… có lẽ vậy.

Mọi người đều dùng ánh mắt đưa tiễn Trương Dịch Thần.

10 phút sau, trong phòng luyện tập truyền đến tiếng khóc của cậu ta.

“Hu hu hu hu, em sai rồi! Em không dám nữa!”

Các học viên khác: “!!!”

Mà ở trong phòng luyện tập, Khương Đào với khuôn mặt tươi cười tiến tới gần Trương Dịch Thần, mặc dù giờ phút này cô không tỏa ra cảm xúc đáng sợ nữa, nhưng Trương Dịch Thần vẫn sợ hãi liên tục trốn về phía sau.

Thẳng tới khi bị Khương Đào vỗ vai.

Cái cảm giác sợ hãi gần như xâm chiếm lấy bản thân, trong khoảnh khắc phảng phất biến mất không dấu vết.

Khương Đào: “Không có chuyện gì chứ, tới đây, chúng ta tiếp tục.”

Cô giáo Khương, cô là quỷ hả!!

Thứ ba, “Nhật ký trưởng thành của diễn viên” tung trailer mới nhất.

Nhóm của ba vị giáo viên hướng dẫn khác đều rất bình thường, luyện tập bình thường, phỏng vấn trước khi ghi hình bình thường, tuyên ngôn thi đấu cũng bình thường.

Duy nhất nhóm của Tang Linh, cả nhóm đều tỏa ra khí chất rất kỳ quái.

Ví dụ như luyện tập, người ta luyện tập là ở trong căn phòng sáng sủa, diễn viên diễn xuất, giáo viên chỉ dẫn, đến lúc cảm xúc cao trào, mọi người ôm nhau khóc thút thít.

Thế mà nhóm Tang Linh luyện tập lại là…

Bảy người học viên, xếp thành hàng, bộ dáng như xả thân vì nghĩa lớn mà bước vào căn phòng luyện tập hắc ám.

Nửa tiếng hoặc một tiếng sau, bước chân loạng choạng vô thực đi ra.

Còn không thể hỏi, nếu hỏi thì được câu trả là vũ khí bí mật.

Ví dụ như phỏng vấn trước khi ghi hình, học viên nhóm khác đều tự tin cởi mở: “Chúng tôi nhất định sẽ khiến khán giả rung động.”

Nhóm Tang Linh…

Yến Minh giương mắt nhìn, ánh mắt lạnh buốt u ám, khóe môi khẽ nhếch lên: “Chúng tôi nhất định sẽ dọa được khán giả.”

Lại ví dụ như tuyên ngôn thi đấu.

Nhóm khác, thái độ của giáo viên hướng dẫn ôn hòa tình cảm: “Tôi vô cùng tin tưởng năng lực của các em, các em nhất định có thể diễn tốt cảnh này, cho dù thất bại cũng không sao, các em ở trong lòng tôi, mãi mãi lợi hại nhất.”

Học viên: “Hu hu hu hu, chúng em nhất định sẽ không khiến thầy cô thất vọng.”

Nhóm Tang Linh…

Tang Linh: “Mọi người cố gắng ha, nếu mà thua, tôi sẽ đưa các em tới đoàn phim của Khương Khương, mỗi ngày đều nhận huấn luyện đặc biệt.”

Học viên: “!!!”

“Cô giáo Tang yên tâm! Chúng em nhất định sẽ không thua!!”

“Đúng! Chết cũng sẽ không thua!!”

Sự tương phản mãnh liệt trong trailer tức khắc thu hút sự chú ý của cư dân mạng.

[Ha ha ha ha ha ha, nhóm của Tang Linh đã xảy ra chuyện gì vậy, khí thế đột nhiên thay đổi mãnh liệt nha!]

[Em sao thế bảo bối Yến Minh! Em đừng có dọa mẹ!]

[Aaa, tò mò vũ khí bí mật trong phòng luyện tập hắc ám rốt cuộc là cái gì quá đi mất!]

[Tôi theo dõi một chút, chủ đề cảm xúc của nhóm Tang Linh tuần này là nỗi kinh hoàng và sự vui vẻ, cái này khó quá, thật sự có thể thắng sao]

[Ha ha ha ha ha, nhóm Tang Linh nói sẽ dọa được tôi, ông đây đã lớn như vậy rồi, ngược lại tôi muốn xem bọn họ tính dọa tôi thế nào]

[Đừng có nghi ngờ, có Khương Đào ở đó, tất cả ắt có khả năng]

[Thao Thiết bày tỏ, nhìn thấy bọn họ sợ hãi nhận được khóa huấn luyện đặc biệt của Khương Khương như vậy, thi đấu ngày mai nhất định sẽ ổn đấy (cười trộm)]

[Đúng lúc tối mai có thời gian rảnh, tôi nhất định phải xem tập này!!]

[Aaaaaa! Hận không thể mau mau đến thứ tư!]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi