ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ

Trans: Atiso

Họp báo “Lăng Tiêu Ký” sẽ chính thức bắt đầu vào lúc 3h chiều.

Các cư dân mạng đều bị những chuyện ngoài lề phía hậu đài làm cho cười lên cười xuống.

[Tôi xông tới muốn xem bộ đại IP huyền huyễn này như thế nào, kết quả, đây là cái đoàn phim ‘bẩn bựa’ gì đây]

[Ha ha ha ha ha ha, lúc tôi xem trailer còn bị Tạ Vô Ngôn mê hoặc choáng váng đầu óc, cảm ơn Thiệu Tắc Mặc đã giúp tôi tỉnh táo (đầu chó)]

[Nếu kết thúc mỗi tập đều có một chút chuyện hậu trường bên lề, thì tập nào tôi cũng sẽ theo đuổi đến cùng]

[Ha ha ha ha ha ha, người chị em, cô muốn chọc đạo diễn Chu tức chết hả? Nhưng nói nhỏ một câu thôi, tôi cũng vậy á]

Phương Khải Việt đang ngồi ở vị trí đặt các phương tiện truyền thông, trong đầu lại vẫn còn nghĩ tới chuyện ngoài lề phía hậu đài vừa nãy, khóe môi vểnh lên, nhưng nhanh chóng bị anh ta ép xuống.

Không được để bị ảnh hưởng, anh ta là một blogger reaction phim ảnh chuyên nghiệp, tuyệt đối không thể bị nhân tố bên ngoài như thế này quấy nhiễu.

Anh ta thở nhẹ một hơi, đợi trailer được chiếu.

Nghe nói bản trailer lần này tổng cộng 13 phút, là đặc biệt biên tập cho buổi họp báo, Phương Khải Việt vô cùng mong đợi.

Các Thao Thiết cũng đang hóng không chịu được.

Bọn họ đã chờ “Lăng Tiêu Ký” rất lâu rồi.

Các tin tức ngoài lề trước đây, cảnh của Khương Đào không nhiều, nhưng lại để lại ấn tượng rất sâu sắc, bọn họ đã xem thuộc lòng cái trailer luôn rồi. Mặc dù hiện tại phim chưa lên sóng, nhưng trailer 13 phút này cũng có thể ăn cho đỡ thèm.

Lê Tư Uyển ngồi xếp bằng trên ghế sofa, nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, trên bàn thì bày các loại đồ ăn vặt. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô bé cầm lên nhìn thì thấy vậy mà lại là Hải Diên Chi Sĩ gọi đến.

Cô bé run tay, nhận điện thoại.

Hải Diên Chi Sĩ: “Uyển Đậu, hôm nay “Lăng Tiêu Ký” họp báo đó cậu biết không?”

Lê Tư Uyển chột dạ đáp: “Ừ…họp báo thì sao?”

Hải Diên Chi Sĩ: “Chúng tớ đều đang xem nè!”

Lê Tư Uyển trừng to mắt. Lẽ nào các cậu cũng tạo phản rồi??

Chẳng mấy chốc lời của Hải Diên Chi Sĩ đã đánh tan nghi ngờ của cô bé: “Không phải anh Chi Diễn đóng diễn viên phụ trong đó sao? Haizz, đã không thể nhìn thấy anh Chi Diễn mới mẻ, thì coi anh ấy diễn cũng được vậy!”

Lê Tư Uyển: “…”

Tức khắc tai của Hải Diên Chi Sĩ nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia: “Ủa, có phải cậu cũng đang xem họp báo không?”

Lê Tư Uyển: “Ừ…ừ.”

Hải Diên Chi Sĩ vui vẻ đáp: “Chúng ta không hổ là chị em tốt, thật sự tâm linh tương thông.”

Lê Tư Uyển gượng cười hai tiếng.

May mà trailer chuẩn bị chiếu, cô bé vội vàng mượn cớ cúp điện thoại.

Lúc này hội trường buổi họp báo đang tối dần.

Trên màn hình hiện ra một ngọn núi tiên giữa mây mù, vắng vẻ mù mịt mênh mông, phảng phất trong khoảnh khắc khiến trái tim người ta an tĩnh lại.

Nhưng lập tức theo sau đó, trên trời xuất hiện một bóng người đạp kiếm bay tới, tay áo hẹp* màu xanh, khắp người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, nhanh chóng bay vào trong mây mù.

* Đây là loại tay áo từ từ thu nhỏ về phía ống tay áo, rời thân

Sau đó là một vị tiên tử ôm đàn tỳ bà, đạp trên đám mây. Tiếp đến lại là một nam nhân cường tráng mặc đoản đả*.

*Áo chẽn trong các tuồng đấu võ.

Nối gót theo sau bọn họ mà tới, còn có những tiên nhân khác, có người cưỡi trên lưng dị thú, có người ngồi trên cỗ xe ngựa bay, có người thì ngồi trên các loại phương tiện kỳ quái.

Mà phía sau bọn họ, xuất hiện các loại quái vật khác nhau.

Là một con quái vật mình chim ưng đuôi rắn, nó kêu lên một tiếng sắc nhọn, rồi cũng chui vào núi tiên. Tiếp đó là một đống lửa kỳ lạ, đến khi lại gần, mới nhìn rõ bên trong vậy mà lại là một bóng người. Còn có càng nhiều sinh vật kỳ quái hơn nữa.

Núi tiên vốn dĩ đang yên tĩnh, trong khoảnh khắc được tô điểm không thể ồn ào náo nhiệt hơn.

Chỉ đoạn này thôi mà đã tốn khoảng hai phút.

Nhưng không một khán giả nào trong hội trường cảm thấy nhàm chán, bọn họ chỉ đang há miệng kinh ngạc thôi.

Hiệu ứng kỹ xảo y như thật, toàn bộ đều không khiến người xem thất vọng.

Hơn nữa mỗi một màu sắc đều hoàn toàn không giống nhau, làm cho người ta nhịn không được mà vô cùng mong đợi vào câu chuyện phía sau.

Phương Khải Việt âm thầm tán thưởng.

Chỉ đoạn này thôi đã khiến thế giới quan của “Lăng Tiêu Ký” được thể hiện triệt để, Chu Chí Lan quả là danh bất hư truyền.

Mà bên ngoài núi tiên, tại một môn phái tan hoang, Thiệu Tắc Mặc đóng vai Tạ Vô Ngôn đang đối mặt với tình trạng sư phụ sắp cạn thọ nguyên*. Chàng không cam tâm, quyết định phải đến núi Câu Ngô, cứu thượng tiên Tịnh Lưu, đổi lấy hồi nguyên châu cứu sư phụ.

* Để làm cho truyền thuyết của người xưa thêm huyền bí, một số người hiện đại gọi sức mạnh của cơ thể con người là "thọ nguyên".

Ống kính chuyển hướng.

Trong ngọn núi trải dài toàn kỳ hoa dị thảo, thảm thực vật um tùm, một vị nam tử đang gảy đàn.

Chàng mặc tiên phục màu trắng, tóc đen như mực, dùng ngọc quan cột lại, cho dù chỉ là một khuôn mặt, cũng hoàn toàn thể hiện được cốt cách ưu việt của chàng.

Chim chóc hình như cũng bị tiếng đàn của chàng mê hoặc, ríu rít đậu xuống bên người chàng.

Nhưng bầu không khí yên bình tĩnh mịch ấy chẳng mấy chốc bị một bóng hồng y xông vào phá vỡ.

Thiếu nữ tóc đen như lông quạ, được tết thành bím tóc dài, đuôi bím tóc sắc nhọn, cài các loại phụ kiện bằng thực vật nguy hiểm đã tiết lộ nàng không phải người dễ chọc, nhưng đôi mắt nàng lại vô cùng sạch sẽ trong suốt.

Loại tương phản mãnh liệt này, không hề khách khí mà cướp đi ánh mắt của tất cả mọi người.

Chim chóc dưới đất đã bị dọa bay đi hết, chỉ còn lại vị nam tử kia.

Thiếu nữ cúi đầu, nam tử ngẩng đầu.

Quyến rũ và chính trực, ngỗ ngược và điềm tĩnh.

Cho dù bọn họ không nói chuyện, nhưng đã tồn tại một loại sức kéo cực lớn.

[!!Đây là Nguyệt Già và Tịnh Lưu hả!! Sát nguyên tác thật đấy!!]

[++++!Vì sao trailer trước đây không có cảnh này!]

[Bọn họ xứng đôi quá đi hu hu hu hu, huyết thư đừng có ngược bọn họ được không!]

Lê Tư Uyển gật đầu lia lịa.

Nhưng nghĩ đến kết cục của hai người, lại muốn khóc.

Ống kính chuyển một lần nữa, chính là cảnh Nguyệt Già truy sát Tạ Vô Ngôn.

Tất cả các cảnh đều được cắt nối biên tập hợp lí, trôi chảy gọn gàng, mãi cho tới cuối cùng, Tạ Vô Ngôn đã trải qua thăng trầm đứng trước đại đạo.

Trước mặt chàng hiện ra hai dòng chữ rồng bay phượng múa.

“Ta muốn ôm lấy mặt trăng để gần với bầu trời, nhưng lại sợ không quay về nhân gian được nữa.”

Trở thành tiên nhân, có được những năm tháng cô tịch dài lâu, nhưng vẫn còn lưu luyến nhân gian ngắn ngủi, hồng trần phồn hoa.

Đây cũng chính là vấn đề mà xuyên suốt từ đầu “Lăng Tiêu Ký” hướng tới thảo luận nghiên cứu.

Theo ánh đèn màn hình dần dần tối, ánh đèn hội trường buổi họp báo dần sáng trở lại.

Không ít người thở dài một hơi, tâm tình phải lâu lắm mới có thể bình tĩnh lại.

Mới bắt đầu còn cảm thấy rằng 13 phút trailer quá dài, hiện tại chỉ cảm thấy rằng quá ngắn, quá quá ngắn rồi.

Trí tò mò của mọi người đều bị buộc lên rồi, hận phim không thể chiếu luôn ngay bây giờ.

Tâm trạng của Phương Khải Việt khó có khi nào bị một đoạn trailer làm xao động. Mặc dù anh ta chủ yếu làm về điện ảnh, nhưng đã là phim thì không phân biệt, phim truyền hình anh ta cũng coi.

Chỉ có điều mấy năm nay phim truyền hình trong nước quá dở, anh ta thật sự hận rèn sắt không thành thép!

Mà “Lăng Tiêu Ký”, mặc dù trước mắt mới chỉ có một cái trailer, nhưng rada dò phim hay của anh ta đã được bật lên rồi.

Nếu phim “Lăng Tiêu Ký” cũng có thể giữ gìn chất lượng như thế này, hoặc là cho dù có thể kém một chút, thì bộ này nhất định có khả năng bạo!

Đặc biệt là cảnh của Khương Đào và Thẩm Chi Diễn, anh ta ghét nhất là những bộ phim trong nước lúc nào cũng muốn thêm cảnh tình cảm, lần đầu tiên anh ta hi vọng phân cảnh của CP này nhiều hơn một chút, một chút nữa.

MC mời mọi người lên sân khấu, chuẩn bị phỏng vấn một chút về quá trình sản xuất phim.

Chủ đề lúc mới bắt đầu rất bình thường, nhưng khi chuyển tới Khương Đào, thì vấn đề có những hướng đi không khống chế được.

MC hỏi: “Nghe nói Khương Khương ở trong tác phẩm này diễn vai hung thú Nguyệt Già, xin hỏi diễn nhân vật này có bí quyết gì không?”

Khương Đào ngơ một lát, chần chừ đáp: “Đại khái là… khống chế bản năng lại?”

MC: “?”

Khương Đào: “Suy cho cùng thì không thật sự có thể ăn người, đúng chứ?”

MC: “???”

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi cười không sống nổi mất]

[MC: Đợi tôi điều chỉnh một lát]

[Khương Khương nói bừa gì mà như nói thật thế ha ha ha ha ha ha]

[Nhóm báo cáo sống còn, thật sự rất chân thật!!]

MC lau mồ hôi trên trán, lại hỏi những người khác: “Vậy mọi người ấn tượng thế nào đối với Khương Đào ở trong phim và ngoài đời?”

Chu Chí Lan muốn nói lại thôi: “Khương Khương là một diễn viên tốt, phát huy ổn định, nhập vai cũng nhanh, chỉ là…”

MC hào hứng hỏi tiếp: “Đạo diễn Chu, chỉ là sao?”

Chu Chí Lan liếc mắt nhìn các diễn viên khác: “Chỉ là có hơi làm nhục mặt các diễn viên khác.”

Thiệu Tắc Mặc ai oán nhìn Chu Chí Lan.

MC: “…”

[Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Khương Khương, chùy đá của đỉnh chuỗi thức ăn!]

[Đạo diễn Chu nói vẫn còn hơi khó hiểu,thật ra bị làm nhục nhiều nhất chính là nam chính hhh]

[Đạo diễn Chu anh có còn là người không 23333]

[Tôi sai rồi, tôi cho rằng chỉ có các diễn viên ‘ngu ngốc’ thôi, ai ngờ là thượng bất chính, hạ tắc loạn*, từ đạo diễn Chu trở đi là bắt đầu không thích hợp rồi!]

MC lại đem mic chuyển tới người bị hại số một Thiệu Tắc Mặc.

Thiệu Tắc Mặc thở dài một hơi: “Toàn đoàn phim từ trên xuống dưới, đoán chừng cũng chỉ có anh Thẩm là không sợ Khương Khương nhỉ?”

Hiện tại Thẩm Chi Diễn đang khua chiêng gõ trống quay phim, nên không có tới họp báo. MC lập tức kết nối với anh.

Chẳng mấy chốc, mặt anh đã hiện lên màn hình.

Hiện trường lập tức bùng nổ những tiếng vỗ tay và tiếng hét chói tai.

Thẩm Chi Diễn ôn hòa chào hỏi bọn họ.

MC hỏi: “Anh Thẩm, nghe Tắc Mặc nói, cả đoàn phim chỉ có mình anh không sợ Khương Khương, đây là thật sao?”

Thẩm Chi Diễn ngẫm nghĩ, ăn không nói có gật đầu: “Đúng vậy.”

MC: “Vì sao thế?”

Thẩm Chi Diễn: “Đại khái là dựa vào việc trong phim cô ấy yêu thầm tôi, thế nên làm dáng một chút đó mà.”

MC: “…”

[Anh Thẩm: niềm vui ăn cơm mềm* anh không hiểu đâu!]

*chỉ việc chồng dựa hơi vợ, đàn ông dựa dẫm vào phụ nữ.

[Tôi muốn biết, anh Thẩm làm dáng thế nào ‘đầu chó’]

[Loại cốt truyện tình cảm chỉ yêu một người này, thật có cảm giác hu hu hu hu]

[Tôi chỉ muốn nói là, ở đây có ai chèo Sinh Khương hay là Tịnh Nguyệt đồng văn không]

[Đang viết rồi đang viết rồi]

MC gian nan phỏng vấn xong, sau đó nói: “Vậy anh Thẩm, lát nữa chúng tôi chơi mấy trò chơi nhỏ, anh cổ vũ cho mọi người đi!”

Thẩm Chi Diễn: “Mọi người cố lên nhé!”

MC lại hỏi: “Anh Thẩm cảm thấy ai có thể thắng?”

Thẩm Chi Diễn không cần nghĩ ngợi đáp: “Khương Khương.”

MC cố ý hỏi: “Vậy nếu như để anh Thẩm nói riêng với Tắc Mặc một câu, anh sẽ nói gì?”

Thẩm Chi Diễn: “Hừm, tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

Thiệu Tắc Mặc: “…”

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Tắc Mặc thật thê thảm!]

[Tắc Mặc đừng khóc, còn sống đã là thắng lợi rồi!]

[Fan mấy người sao mà độc địa thế ha ha ha ha ha ha ha ha ha]

MC ngắt điện thoại với Thẩm Chi Diễn, bắt đầu tiết mục chơi trò chơi.

Trò chơi đầu tiên là cướp ghế.

Thiệu Tắc Mặc xắn tay áo lên, quyết định phải chứng minh bản thân ở trò chơi này.

Tất cả mọi người đều đứng vào vị trí, đợi MC hô bắt đầu.

Âm nhạc vang lên, tất cả mọi người đều quay quanh ghế ở giữa.

Âm nhạc dừng, Thiệu Tắc Mặc nhanh tay nhanh mắt ngồi xuống một cái ghế, ai ngờ cả người đột nhiên nhẹ bẫng, bị xách ra ngoài.

Cậu ngơ ngác nhìn Khương Đào đang đứng ở vị trí của mình.

“Chị! Chẳng phải đã nói là nhường em sao!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi