ẨN HÔN NGỌT SỦNG: ĐẠI TÀI PHIỆT TIỂU KIỀU THÊ

Trước đây, có Mộ gia chống lưng cho mình, cô có thể ra bộ dạng khinh thường mà đối đáp.

Bây giờ Mộ gia chỉ còn lại có mình cô, giờ thì Chu Lâm Na có thể hành hạ cô như cô ta muốn.

Đáng ghét nhất là cô không biết mình dụ dỗ Tần Luật lúc nào.

Trong ví của Tần Luật có một bức tranh vẽ cảnh Mộ Vi Vi đang chơi đàn, nghĩ đến điều này, cô hận đến mức chỉ muốn đạp chết bản thân.

Cố Vi Vi gật đầu thách thức, "Được rồi, chúng ta thi đấu thế nào?"

Gần đây có quá nhiều chuyện không hay xảy ra, cô đang kìm nén nỗi uất hận không nơi nào trút giận được.

Chu Lâm Na liếc nhìn giáo viên dạy nhạc, "Để giáo viên đưa ra câu hỏi."

"Một đoạn khởi động ngẫu hứng trước đi, Lâm Na chơi ngẫu hứng, Mộ Vi Vi sẽ nghe và sao chép lại bản ngẫu hứng đó rồi lại đến lượt Lâm Na nghe và sao chép lại."

Cố Vi Vi gật đầu đồng ý, đi đến một cây đàn piano khác để ngồi xuống, từ từ di chuyển các ngón tay.

Chu Lâm Na khẽ mỉm cười với những người xung quanh, sau đó giơ tay gõ phím đàn, uyển chuyển chơi một đoạn ngẫu hứng nhanh.

Sau đó, cô liếc nhìn Cố Vi Vi một cách ngạo mạn.

"Đến lượt cậu đấy."

Biểu diễn ngẫu hứng đòi hỏi phải chơi nhiều nốt một, người nghe cần có khả năng cảm thụ âm nhạc hoàn hảo và trí nhớ phi thường thì mới có thể ghi lại chính xác từng nốt mà bên kia đã chơi.

Mấy cô gái mà giáo viên tìm chỉ không muốn tự đem bản thân ra làm trò cười cho thiên hạ nên mới kiên quyết từ chối, lúc này nhìn Cố Vi Vi mà đổ hết mồ hôi.

Cố Vi Vi nghe xong, nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào phím đàn piano, ngón tay mảnh mai và trắng nõn của cô lập tức giống như những linh hồn nhảy múa trên phím đàn piano, chơi chính xác hoàn toàn giai điệu của Chu Lâm Na.

Sau khi chơi xong, cô còn ngẫu hứng một đoạn cho Chu Lâm Na.

Chu Lâm Na quả nhiên cũng có chút thực lực, chơi chính xác lại bài hát mà cô đã đưa ra.

Giáo viên dạy nhạc nghe xong, ngạc nhiên liếc nhìn Mộ Vi Vi.

Trong số ít học sinh cô dạy, ngoại trừ Chu Lâm Na, không ai có thể ghi nhớ một bản nhạc trong một lần nghe. Cố Vi Vi này quả thực không phải dạng tầm thường.

"Nếu tùy cơ ứng biến không phân biệt được cao thấp thì tôi sẽ cho đề khó hơn vậy."

Khi nhìn thấy điều này, phóng viên đã tò mò phỏng vấn, "Lâm Na, cô vừa chơi bản nhạc nào vậy?"

"Ong rừng đang bay." Chu Lâm Na cười duyên.

Tùy tùng số một của Chu Lâm Na là Chu Hiểu Tùng liếc nhìn Cố Vi Vi đầy thủ đoạn, hừ nói.

"Có thực lực tốt? Chu Lâm Na là nhờ bài" Ong rừng đang bay "này để đoạt giải quán quân, Mộ Vi Vi lấy cái gì ra để so tài chứ!"

"Không phải" Ong rừng đang bay ", Mộ Vi Vi đã đoạt giải khi còn bé xíu, nếu thực sự không có thực lực chắc chắn sẽ không đàn đâu,", một học sinh xem náo nhiệt cho biết.

Chu Hiểu Tùng trợn mắt đắc thắng nói: "Khả năng chơi đàn của cô ta thì có ích lợi gì? Người bình thường chỉ có thể chơi bảy tám nốt một giây, trong khi bài" Ong rừng đang bay "của Chu Lâm Na là siêu thần với 12 nốt mỗi giây. Vì tác phẩm này mà vô số cao thủ đã từng bị loại trong các giải đấu lớn, các giáo viên của trường dạy nhạc nổi tiếng đều đánh giá là bài hát vô cùng khó chỉ dành cho những người vô cùng chuyên nghiệp."

Trong cuộc tranh luận, Chu Lâm Na đã bắt đầu tấu đàn.

Không hổ danh là tác phẩm nổi tiếng của cô, cường độ và nhịp điệu gần như hoàn hảo, những ngón tay cô nhảy múa trên các phím đàn đen trắng.

Bài nhạc vừa hoàn tất, cả đám đông đã vỗ tay như sấm, không ngớt lời khen ngợi cho cô.

Sau một lúc lâu, phóng viên phụ trách phỏng vấn mới nhớ ra còn có một Mộ Vi Vi không tấu đàn, liền lịch sự hỏi.

Mộ Vi Vi, em có muốn thử không? "

Cố Vi Vi khó xử cau mày," Em không hay đàn bài này, liệu có thể.. nhìn nhạc phổ được không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi