ẨN HÔN NGỌT SỦNG: ĐẠI TÀI PHIỆT TIỂU KIỀU THÊ

7 giờ sáng.

Cố Vi Vi bị đồng hồ báo thức đánh thức, mới phát hiện Phó Hàn Tranh đã sớm đi rồi. Cô rửa mặt xong, lúc chải đầu mới thấy chiếc bánh kem nhỏ và hộp quà trên bàn, liền vươn tay cầm lấy hộp quà mở ra.

Bên trong là một đôi hoa tai đính đầy đá quý, thực sự rất đẹp, vừa nhìn là biết rất đắt giá.

Cô lớn lên trong Cố gia nên thấy rất nhiều hàng đắt tiền và đồ quý giá, vì vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra giá trị của những thứ mình thấy.

Cô đặt hộp quà xuống, lấy một phần bánh kem nhỏ để ăn, phần còn lại cất vào tủ lạnh.

Nói cho cùng thì anh cũng cất công mang từ đế đô tới đây, cô không thể ném đi ngay được.

Trước khi ra cửa, cô cố ý lau sạch và dọn dẹp mọi dấu vết mà Phó Hàn Tranh để lại, đang chuẩn bị ra cửa lại thấy được chiếc áo tắm dài bên mép giường.

Cô giơ tay vỗ trán thở dài, cam chịu mà cầm đi giặt, để tránh bị người dọn phòng phát hiện nơi này từng có nam nhân qua đêm.

Cố Vi Vi xuống lầu ăn sáng xong liền vội vàng tới chỗ tổ hóa trang, Phó Thời Dịch đã sớm tạo hình xong.

Chuyên viên hóa trang trang điểm cho cô, nhìn đôi môi đỏ bừng và căng mọng một cách khác thường thì cười nói, "Vi Vi, sao môi cô lại.. hơi sưng thế này?"

Cố Vi Vi xấu hổ không thôi, cười khan vài tiếng, "Tối hôm qua ăn nhiều đồ cay quá."

Phó Thời Dịch đứng cạnh đấy liếc mắt một cái, nghẹn cười tới mức hai vai run bần bật.

Lừa quỷ à, rõ ràng là hôn anh trai anh ta nên mới thành ra như vậy.

Có điều, động tĩnh của hai người quá nhỏ, anh ta và Từ Khiêm đứng ở ngoài cửa nghe lén cả buổi mà chẳng nghe được gì.

Hai người hóa trang xong liền tới phim trường. Kết quả, người luôn diễn cảnh đấu võ một lần là xong như Cố Vi Vi nay lại tận NG ba lần.

Đạo diễn Dịch An có chút tức giận, cầm loa mini lên, không lưu tình mà phê bình, "Đường Thiếu Kỳ, hôm nay cô không ăn sáng sao, chém kiểu gì mà mềm như bông thế, một chút sức lực cũng không có.."

Cố Vi Vi khóc không ra nước mắt, còn không phải là do tên nam nhân chết tiệt kia hại sao, tay cô giờ vẫn còn mỏi nhừ, cầm kiếm mà không dùng được sức.

Phó Thời Dịch đứng cạnh đó đang đùa nghịch thanh kiếm trong tay, thấm thía nói, "Biết rõ hôm nay có mấy cảnh đấu kiếm, tối qua còn không biết tiết chế, nhìn cô giống như bị rút cạn sức lực vậy.."

Tiểu biệt thắng tân hôn*, anh trai anh ta đói khát hơn một tháng rồi, hôm nay cô còn có thể xuống giường đã là tốt lắm rồi.

*Tiểu biệt thắng tân hôn: Chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn. Rõ ràng, trong đời sống tìn‌ּh dụ‌ּc, việc cách xa nhau sẽ mang lại nhiều cảm xúc mới mẻ.

"Anh thôi đi, đầu óc của anh đừng đen tối như vậy được không?" Cố Vi Vi bật lại.

"Chẳng lẽ đêm qua hai người đơn thuần chỉ ăn bánh kem suốt đêm?" Phó Thời Dịch chế giễu.

Cố Vi Vi lười cãi lại, nghỉ ngơi một lúc rồi quay lại cảnh bị NG vừa rồi, rốt cuộc cũng khiến đạo diễn vừa lòng.

Cô quay xong rồi liền tới lượt Phó Thời Dịch, cảnh anh ta cần quay là cảnh sau khi Huyền Nguyên phái bị huyết tẩy, cảm xúc bi kịch trầm trọng.

Nhưng mà, anh ta vừa ấp ủ cảm xúc xong đang chuẩn bị quay thì lại nghe thấy trợ lý Tiểu Từ của Cố Vi Vi cầm điện thoại của cô tới nói, "Vi Vi, [Tranh Tranh Bảo Bối] của cô gọi tới kìa."

Phó Thời Dịch xì một tiếng bật cười, còn cười tới mức ngồi bệt dưới đất, không đứng lên được.

Đạo diễn và nhân viên trong đoàn làm phim đều chẳng thể hiểu sao anh ta lại cười đến như vậy.

Cố Vi Vi liếc xéo anh ta một cái, cầm lấy điện thoại, tới một nơi không người mới mở máy.

Ở đầu máy bên kia có hơi ồn ào, hình như có thể nghe được là đang ở sân bay.

"Anh về đến đế đô rồi à?"

"Ừ, mới vừa xuống máy bay." Phó Hàn Tranh đáp.

"Món quà rất đẹp, cảm ơn anh."

Phó Hàn Tranh nghe được giọng cô không có chút vui sướng nào khi được nhận quà, vội hỏi, "Tâm trạng không tốt à?"

"Anh đoán thử xem?" Vy Vy lắc lắc cổ tay vẫn còn đang nhức nhối.

Phó Hàn Tranh cười khẽ, "Vì chuyện tối hôm qua à?"

Cố Vi Vi trực tiếp cúp máy, một câu cũng không muốn nói nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi