ẨN HÔN NGỌT SỦNG: ĐẠI TÀI PHIỆT TIỂU KIỀU THÊ

"Được rồi, lời xin lỗi này tôi miễn cưỡng nhận." Cố Vi Vi gật đầu, bước tới vươn tay nói, "Muốn tôi bồi thường, ít nhất để tôi biết túi của bà có phải hàng thật hay không đã."

Ngô Tú Liên lấy vật dụng cá nhân ra, đưa túi rỗng qua, "Mua lại tốn hơn một trăm vạn, cô dám nói nó không phải thật?"

Cố Vi Vi tiếp nhận đến nhìn cũng không nhìn một cái, quay đầu hướng về phía một nhóm khách nữ mà nói "Có vị phu nhân nào trong đây là hội viên cao cấp của MG không? Tôi muốn mượn số thẻ hội viên để gọi dịch vụ khách hàng VIP của MG một chút."

Minh Diệp nghe xong nói, "Lúc trước tôi ở Italy học đã từng mua cho mẹ và dì túi MG nên có thẻ hội viên của công ty bọn họ."

Nói xong, tự mình bấm số điện thoại của trụ sở MG và mở loa ngoài.

Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia nói tiếng Ý. Anh ta giải thích đơn giản lý do rồi yêu cầu đối phương dùng tiếng Anh để nói chuyện.

Anh ta đang muốn hỏi Cố Vi Vi muốn thắc mắc gì, Cố Vi Vi đã tự nói với bộ phận chăm sóc khách hàng bằng giọng nói thuần Anh: "Xin chào, ở chỗ tôi có người có một chiếc túi MG, xin hỏi làm thế nào để kiểm tra xem có phải hàng thật hay không?"

Nhân viên chăm sóc khách hàng của MG nghe xong liền trả lời: "Thưa cô, chúng tôi có thể giúp cô xem bằng video hoặc ảnh chụp. Nếu vẫn không nhìn ra, cô có thể đưa đến quầy chuyên doanh kiểm nghiệm của MG để nhân viên kiểm tra."

Minh Diệp rất phối hợp mà đem trò chuyện chuyển sang gọi video. Nhân viên dịch vụ chăm sóc khách hàng trong video là một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh.

Cố Vi Vi để túi ở trước video để thấy được đầy đủ hình dạng của túi, cùng với Logo bên trong và nói một số chi tiết nhỏ khác.

Sau khi nhân viên chăn sóc khách hàng nhìn một hồi, sắc mặt ngưng trọng mà dò hỏi: "Xin hỏi cô, cái túi này có phải của cô không?"

Mạnh Như Nhã tiến lên nói, "Xin lỗi, cái túi này là của tôi."

Sau khi nhân viên chăm sóc khách hàng nhìn đến Mạnh Như Nhã, dò hỏi một cách máy móc: "Chào cô, mời cô cho biết tên họ, quốc tịch, cùng với phương thức liên hệ của cô, chúng tôi sẽ liên lạc với cô."

Mạnh Như Nhã đọc họ tên cùng phương thức liên hệ của cô ta, lạnh lùng liếc Cố Vi Vi một cái.

Sau khi kiểm tra, xem cô bồi thường hơn một trăn vạn như thế nào nếu không dựa Phó lão phu nhân cùng Minh gia hỗ trợ.

Mấy vị khách cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn Cố Vi Vi. Nhiều cô gái muốn tiến vào cửa Minh gia, thế nhưng lại để một tiểu nha đầu đoạt trước. Hiện tại còn nói muốn chính mình lấy ra hai trăm vạn.

Nhìn cô mặc đồ rẻ tiền, sao có thể chính mình lấy ra hai trăm vạn.

Lạc Thiên Thiên cùng Kỷ Trình khẩn trương kéo tay lại, nhỏ giọng nói, "Làm sao cậu có thể tự mình đền hai trăm vạn?"

"Yên tâm đi, còn có ông ngoại cùng anh họ ở đây." Kỷ Trình cắn chặt răng, nói "Cậu ấy nếu là không cần ông ngoại cùng anh họ mình thì mình cho cậu ấy mượn là được. Tiền mừng tuổi của mình còn cũng không ít."

So với một đám người khẩn trương, Cố Vi Vi trông thật sự bình tĩnh, thong dong, kiên nhẫn mà chờ kết quả của nhân viên phục vụ MG.

Sau khi nhân viên phục vụ của MG ghi lại, thần sắc nghiêm túc mà nói một tràng dài bằng tiếng Anh.

Những người khách xung quanh có thể nghe được tiếng anh sau khi nghe xong, sắc mặt kinh hãi mà nghị luận.

Mặt Mạnh Như Nhã lập tức trắng bệch, sốt ruột mà dùng tiếng Anh giao tiếp vài lời cùng nhân viên chăm sóc khách hàng. Nhưng giọng điệu của đối phương càng thêm lãnh đạm, cuối cùng trực tiếp dập máy.

Ngô Tú Liên nghe không hiểu các cô cùng nhân viên phục vụ của MG nói cái gì, nhưng rõ ràng đã cảm thấy sự việc có điểm không thích hợp.

"Như Nhã, Như Nhã, rốt cuộc làm sao vậy, người của MG nói như thế nào?"

Mạnh Như Nhã nhìn về phía Cố Vi Vi, người từ đầu đến cuối mặt không gợn sóng, hận đến nghiến răng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi