ẨN HÔN NGỌT SỦNG: ĐẠI TÀI PHIỆT TIỂU KIỀU THÊ

Chiều ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh cùng vợ chồng Wilson đến tư dinh của Minh Tông Viễn với tư cách là khách.

Minh Tông Viễn là một "Thái Sơn Bắc Đẩu" trong giới nghệ thuật Trung Quốc, vợ chồng Wilsons đều là fan của Phổ Lợi An, nên cả nhóm đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ.

Ông không chỉ tặng vợ chồng Wilson một bức tranh của Phổ Lợi An mà còn mời họ uống trà chiều tại Minh gia.

Bà Wilson hết lời khen ngợi món tráng miệng do Minh gia chuẩn bị, không quên xin một phần mang về khách sạn trước khi rời đi.

Cho đến tận khi trời tối, ông Wilson mới nói bằng tiếng Trung Quốc không chuẩn trước khi lên xe.

"Phó tổng, hôm nay.. thực sự đã mang đến cho chúng ta quá nhiều bất ngờ, mong rằng chúng ta sẽ có một sự hợp tác vui vẻ."

"Tôi rất hân hạnh được hợp tác với quý công ti." Phó Hàn Tranh cười nhẹ.

"Ngoài ra, món tráng miệng hôm nay rất ngon, vợ tôi rất thích."

Ông Wilson nói, bắt tay Phó Hàn Tranh.

"Vậy ngày mai chúng ta sẽ gặp lại." Phó Hàn Tranh bắt tay vợ chồng Wilsons và nhìn họ lên xe rời đi.

Phó Thời Khâm nhìn một nửa chiếc bánh mà trợ lí của ngài Wilsons đã lấy đi với vẻ mặt đau khổ. Chiếc bánh này là món anh thích nhất trong bữa tiệc đồ ngọt này.

Anh đang định sẽ thưởng thức nó trên đường về Phó gia.

Anh bị bà Wilson cướp mất thức ăn, anh rất đau lòng.

Mạnh Như Nhã cười nói khi thấy xe của vợ chồng Wilsons rời đi.

"Ngài Wilsons đã nói như vậy, lần hợp tác này coi như đã thành công."

"Nếu nó không thành công, nó có xứng đáng với những bức tranh họ chụp và thức ăn họ ăn không?" Phó Thời Khâm ậm ừ.

Ăn ké chột dạ, của cho là của nợ.

Họ có được bức tranh mà họ thích và được thưởng thức một bữa trà chiều ngon lành. Nếu không đồng ý thì có hợp lý không?

Phó Hàn Tranh nhìn qua Mạnh Như Nhã, "Hôm nay cô đã làm rất tốt."

Mạnh Như Nhã cười khẽ, "Là do em sai, em phải sửa sai chứ."

"Hai ngày nay cô đã phải chịu vất vả rồi, cô về sớm nghỉ ngơi đi" Phó Hàn Tranh nói.

Sau đó là cuộc gặp gỡ hợp tác giữa hai bên, bộ phận quan hệ công chúng không có gì phải can thiệp.

"Tốt hơn hết là hãy đợi cho đến khi hợp đồng chính thức được ký kết. Việc liên lạc với tôi sẽ thuận tiện hơn cho bà Wilson."

Sự việc hôm nay đã để lại sự ấn tượng trong mắt Phó Hàn Tranh về Mạnh Như Nhã, tất nhiên, cô phải ngay lập tức tìm cách thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người.

Bà Phó rất thích cô, chỉ cần mối quan hệ giữa cô và Phó Hàn Tranh tiến xa hơn mà thôi.

Nhất định vị trí Phó phu nhân sẽ ở trong tay cô.

Nhờ Mộ Vi Vi ngốc nghếch đó, Phó Hàn Tranh mới phát hiện ra bức tranh là giả.

Ngược lại, cô lại có cơ hội thuyết phục Minh Tông Viễn chuẩn bị buổi trà chiều, tạo nên ấn tượng đặc biệt trong mắt của Phó Hàn Tranh và tất cả mọi người trong công ti.

"Cũng được." Phó Hàn Tranh gật đầu, liếc xéo Phó Thời Khâm, "Em đã chuẩn bị đồ cho ngài Minh chưa?

" Em đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả rồi. "

Phó Thời Khâm lấy những món đồ cổ đã chuẩn bị sẵn trong xe ô tô ra và theo anh trai vào Minh gia để cảm ơn Minh Tông Viễn.

Cả nhóm tìm thấy Minh Tông Viễn đang cho cá ăn trong khu vườn theo kiểu truyền thống của Minh gia.

Ngài Minh, tôi rất biết ơn vì tất cả mọi thứ ngày hôm nay. Xin hãy nhận món quà này thay cho lời cảm ơn của chúng tôi."

"Nhìn tranh và cách vợ chồng Wilsons ăn bánh, thái độ của họ đã thực sự thay đổi quá nhiều."

Phó Thời Khâm rất hào hứng, việc hợp tác lần này có ảnh hưởng đến việc Phó thị có thể có được chỗ đứng vững chắc tại thị trường thành phố S hay không. Điều này thực sự rất quan trọng với họ.

Minh Tông Viễn cho cá ăn xong, lau tay và nói.

"Tôi không cần cảm ơn. Mộ tiểu thư đã cảm ơn tôi rồi. Cô ấy cũng đã gửi bánh kem. Muốn cảm ơn thì các người nên cảm ơn cô ấy."

Phó Hàn Tranh hơi nheo mắt lại, "Ý ông là.. Mộ Vi Vi?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi