ẨN LONG


Bức ảnh mà Trần Viễn lấy ra đặt ở trước mặt của Lưu Mẫn Nghi cùng với ông Tình là một bức ảnh đã bị năm tháng làm cho phai mờ không ít.

Phía trên bức ảnh lưu lại hình của năm người đàn ông, tuổi đời khoảng chừng hai mươi mấy đến ba mươi tuổi gì đó, cùng với một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Năm người đàn ông ở trong bức ảnh này, một người trong đó chính là ông Tình lúc còn trẻ, người còn lại chính là cha của Lưu Mẫn Nghi.

Đồng thời, người phụ nữ duy nhất ở trong bức ảnh này, lại chính là mẹ của Lưu Mẫn Nghi.

Bởi vì, khuôn mặt của cả hai đều rất giống như.

Hơn nữa, trên người của Lưu Mẫn Nghi lẫn người phụ nữ trong ảnh đều có một cỗ khí chất cương nghị, chính trực vô cùng đặc trưng.
Nhất là, khi cả sáu người trong ảnh đều mặc đồng phục cảnh sát.

Thế nên, khí chất của người phụ nữ duy nhất trong ảnh càng thêm đặc trưng.

Cũng chính vì thế, vừa rồi trông thấy được bức ảnh mà Trần Viễn đưa đến, cả Lưu Mẫn Nghi lẫn ông Tình đều cảm thấy hết sức giật minh.
“Anh làm sao lại có được tấm ảnh này?”
Lúc này, đến phiên Lưu Mẫn Nghi đưa ra nghi vấn của mình.

Mà Trần Viễn cũng không có ý định giấu giếm, thế nên anh rất thản nhiên thừa nhận, bắt đầu nói ra nguyên nhân của sự việc.
“Kỳ thật, tấm ảnh này là tôi vừa mới nhặt được.

Lúc cô cùng với đám lưu manh ở trong quán nhậu đánh nhau, ở phía bên ngoài tôi thấy được có một người đang lén lút quan sát.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng của người này còn rất khả nghi.

Lúc đó, tôi mới quyết định tự mình đi đến kiểm tra.

Nhưng mà, người này vừa mới thấy tôi thì đã chạy mất.


Lúc tôi dự định quay về, thì thấy phía dưới chân của người đó vừa đứng có đánh rơi tấm ảnh này.”
Nghe Trần Viễn giải thích một hồi, cả Lưu Mẫn Nghi lẫn ông Tình đều cảm thấy việc này hơi có mấy phần khó tin.

Nhưng lời nói tiếp theo của anh, càng khiến cho cả hai người khiếp sợ không thôi.
“Hơn nữa, lúc nhặt được tấm ảnh này, đối chiếu cùng với bóng lưng của người đang xem lén cô.

Tôi có cảm giác, người này rất giống với một trong sáu người có mặt ở trong bức ảnh.”
“Là ai?”
Con không đợi Trần Viễn nói hết câu, Lưu Mẫn Nghi đã nhịn không được hô lên một tiếng.

Mà Trần Viễn lúc này lại hơi có phần do dự một chút, sau đó anh tự mình chỉ tay về phía một người ở trong hình.
Nhìn thấy động tác này của anh, cả Lưu Mẫn Nghi lẫn ông Tình đều sợ đến ngây người.

Mà kỳ thật, chính Trần Viễn lúc đầu cũng rất khó tin.
“Làm… làm sao có thể như vậy được? Mẹ… mẹ tôi, bà ấy tại sao còn sống?”
Qua một hồi lâu thất thần, rốt cuộc Lưu Mẫn Nghi cũng kịp phản ứng lại.

Đồng thời, trong ánh mắt của cô mang theo mấy phần sợ hãi, khó tin.

Cho dù là ông Tình, lúc này tâm tình cũng trở nên vô cùng phức tạp.
“Chuyện này tôi cũng không biết được.

Nhưng tôi có thể khẳng định với cô, người vừa rồi chạy trốn chắc chắn cùng với người phụ nữ ở trong bức ảnh này là một.
Lần nữa nghe được lời khẳng định của Trần Viễn, Lưu Mẫn Nghi không khỏi ngơ ngác một hồi lâu.

Sau đó, cô lần nữa đưa mắt nhìn lấy người phụ nữ ở trong tấm ảnh.

Qua một lúc lâu sau, cô mới khôi phục lại tâm tình của mình.


Đồng thời, ánh mắt của cô không khỏi nhìn sang ông Tình, như muốn hỏi thăm.
“Chú, tại sao mẹ cháu còn chưa có chết?”
Lúc này, ông Tình cũng giống như vừa mới từ trong hoảng sợ tỉnh lại.

Ông dùng ánh mắt có chút khổ sở, nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi.
“Kỳ thật, năm đó mẹ con cũng không hẳn là đã chết.

Chú chỉ biết, lúc đó khi cả nhóm của chú cùng với cha cháu đang tham gia vụ án điều tra về tên tội phạm buôn bán ma túy ở biên giới, mẹ con đã nhận được một nhiệm vụ rất đặc biệt.

Sau đó, bà ấy bỗng dưng mất tích.

Ngay cả bọn chú cũng không biết là bà ấy đã đi đầu.

Mãi cho tới sau này, khi nhận được một phần kỷ vật mà mẹ con đã để lại ở nơi mà bà ấy tham gia nhiệm vụ, bọn chú mới xác định bà ấy đã ra đi mãi mãi.

Chỉ là…”
Lời nói của ông Tình chỉ dừng lại một nửa, cả Lưu Mẫn Nghi lẫn Trần Viễn đều đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, cả hai liền tập trung nhìn về phía người phụ nữ ở trong tấm ảnh.
“Tôi… tôi muốn đi tìm mẹ tôi!”
Qua một hồi lâu, Lưu Mẫn Nghi đột nhiên đứng dậy, sau đó nói ra một câu như vậy.

Đồng thời, cô cũng vội vàng rời đi, dự định tìm kiếm người phụ nữ đã mới rời khỏi đây cách đó không lâu.

Và rất có thể, người phụ nữ ấy chính là mẹ của cô, người đã mất tích suốt gần hai mươi mấy năm qua.
Thế nhưng, động tác của cô lại bị Trần Viễn ngăn lại.


Sau đó, anh nhìn về phía cô, dùng lấy một loại ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, nói ra.
“Cô biết mẹ cô hiện đang ở đâu hay sao?”
Nghe hỏi, Lưu Mẫn Nghi liền lắc đầu.

Nhưng mà, trên khuôn mặt của cô lại lộ ra biểu hiện cực kỳ Nghiem túc.
“Cho dù tôi không biết bà ấy hiện đang ở đâu, nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra được bà ấy, và muốn hỏi bà ấy vì sao nhiều năm như vậy không có trở về thăm tôi!”
Lúc nói ra lời này, rõ ràng Trần Viễn có thể thấy được bên trong hốc mắt của Lưu Mẫn Nghi đã có mấy phần cay cay.

Thậm chí, ánh còn phát hiện ra mấy giọt nước long lanh đang đọng trên mí mắt của cô.
Thế nhưng, Trần Viễn biết rõ, nếu như anh để cho Lưu Mẫn Nghi đi ra lúc này.

Cô không những không có tìm kiếm được tung tích của mẹ cô, có thể chính cô cũng sẽ gặp chuyện nguy hiểm.
Chính vì vậy, mặc kệ Lưu Mẫn Nghi phản ứng như thế nào, Trần Viễn vẫn cực kỳ dứt khoát, nói ra.
“Vậy cô có biết, mẹ cô vì sao lại không dám gặp cô? Hơn nữa, nếu như nhiều năm như vậy mà bà ấy không chết, tại sao hiện tại bà ấy lại xuất hiện ở đây? Còn cố ý đánh rơi tấm hình này ở ngay trước mặt của cô?”
Hàng loạt câu hỏi của Trần Viễn đặt ra, không khỏi để cho Lưu Mẫn Nghi cảm thấy vô cùng lúng túng, Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết phải đáp lại anh như thế nào.
Thấy thế, Trần Viễn càng thêm nói vào.
“Nếu như bà ấy đã trở về, lại không dám xuất hiện để gặp cô.

Theo tôi suy đoán, hơn phẩn nửa là bà ấy có chuyện quan trọng muốn làm.

Hoặc là, bà ấy đang có một nỗi khổ tâm ở trong lòng.

Thế nên, lúc này bà ấy mới không thể gặp cô.

Cho dù hiện tại cô có tìm ra vị trí của bà ấy, bà ấy cũng nhất định sẽ không đi ra gặp cô.”
Lúc này, tâm tình của Lưu Mẫn Nghi rốt cuộc cũng đã bình tĩnh trở lại.

Cô dùng lấy ánh mắt hơi có mấy phần ướt át, nhìn về phía Trần Viễn.
“Cảm ơn!”
Lời này, Lưu Mẫn Nghi nói ra hơi có mấy phần nghẹn ngào.

Nhưng Trần Viễn có thể cảm nhận được, tâm tình của cô lúc này cũng đã ổn định hơn trước rất nhiều.
Thấy thế, Trần Viễn không khỏi mỉm cười, đi tới vỗ nhẹ lên bả vai của cô một cái.
“Tốt rồi, nhân dịp hôm nay cô bái tôi làm thầy.


Tôi sẽ đặc cách làm giúp cho cô một việc.

Chỉ cần việc này tôi có thể làm được, tôi tuyệt đối sẽ hoàn thành trong thời gian sớm nhất!”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, Lưu Mẫn Nghi không khỏi phì cười một tiếng.

Nhưng ngay sau đó, cô liền liếc mắt, trừng thẳng về phía anh.
“Ai nói với anh, tôi sẽ bái anh làm thầy?”
“Cái này hả? Cũng không phải do cô tự mình quyết định được.

Dù sao, chuyện cô trở thành đệ tử của tôi đã là ván đóng thuyền rồi.”
Nói xong, Trần Viễn còn cố ý cười lên ha hả, để cho bầu không khí hơi có phần u ám trong quán lúc này cũng trở nên tươi sáng hẳn lên.
Nhưng cũng vì chuyện tấm ảnh vừa rồi, buổi tiệc tối cuối cùng cũng chấm dứt.

Trần Viễn đi theo Lưu Mẫn Nghi, đến một chỗ khách sạn ở trong thủ đô nghỉ lại.

Còn cô thì một mình lái xe trở về nhà, quyết định sẽ đem chuyện của mẹ cô mất tích lại xuất hiện nói cho cha của cô biết.
Thế nhưng, lúc Lưu Mẫn Nghi lái xe trở về nhà.

Cô đột nhiên phát hiện trước cổng khu nhà của cha cô xuất hiện một chiếc ô tô màu đen.

Phía bên trong mặc dù không thể nhìn rõ được người đang ngồi.

Nhưng nhìn thấy biển số của chiếc xe ô tô này, Lưu Mẫn Nghi không khỏi liên tưởng đến một người.
Mà người này cũng chính là đồng đội trước đây của cha cô, một trong năm người đàn ông đã chụp lại bức hình cùng với mẹ cô, giám đốc công an thành phố Hải Dương, Nguyến Tấn Tài.
“Bố, vừa rồi là ai đến chơi vậy à?”
Mặc dù trong lòng mang theo rất nhiều nghi hoặc, nhưng lúc đi vào trong nhà thấy cha cô vẫn còn đang ngồi đọc sách ở trong phòng khách, Lưu Mẫn Nghi chỉ giả vờ như không biết, còn cố ý hỏi thăm thử cha mình sẽ trả lời như thế nào.
Nhưng không biết vì sao, lúc này nghe được câu hỏi của Lưu Mẫn Nghi, cha cô đột nhiên ngẩng đầu lên.

Sau đó, dùng lấy ánh mắt hết sức phức tạp, nhìn về phía con gái của mình.
“Mẫn Nghi, mẹ con trở về rồi!”
Lời này của bố cô vừa nói ra, nhất thời cả người của Lưu Mẫn Nghi đều đứng chết trân ngay tại chỗ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi