ẨN LONG


Sáng sớm hôm sau, Trần Viễn vẫn đi làm một cách bình thường.

Cuộc nói chuyện giữ hai chị em nhà họ Tiêu vào tối hôm qua, anh làm như chưa hề nghe thấy.

Anh đến chỗ làm giống như thường lệ.

Lúc này, Lưu Thục Hiền thấy được Trần Viễn đi đến, trên khuôn mặt điềm tĩnh của cô nhanh chóng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

“Cảm ơn anh vì chuyện hôm qua.

Nếu như không phải có anh, tôi cũng không biết mình sẽ xử lý chuyện đó như thế nào nữa.”
Nhìn thấy bộ dáng niềm nở của bà chủ đối với một nhân viên mới giống như Trần Viễn, không ít nhân viên ở trong nhà hàng cảm thấy cực kỳ ghen tị.

Nhưng Trần Viễn lúc này lại cực kỳ bình tĩnh, anh chỉ cười cho lấy lệ, rồi đáp lại.

“Cũng không phải là chuyện gì to tát.

Dù sao, bất kỳ ai ở trong trường hợp đó, cũng đều sẽ làm ra hành động tương tự giống như tôi.”
Lời nói của Trần Viễn mặc dù nghe rất nhẹ nhàng, nhưng ở trong lòng của Lưu Thục Hiền tất nhiên không cho là vậy.

Sau một hồi trò chuyện, vẻ mặt của Lưu Thục Hiền mới bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Cô nhìn lấy anh, hơi đắn đo một chút, sau đó mới ngại ngùng nói ra.

“Anh Viễn, nói thật cho tôi biết đi, anh với tổng giám đốc Hân, có phải thật sự là vợ chồng hay không?”
Không biết vì sao Lưu Thục Hiền lại đột nhiên hỏi ra một câu như vậy.


Nhưng Trần Viễn vẫn cực kỳ dứt khoát gật đầu, đáp lại.

“Chuyện này không thể nào sai được, nếu cô không tin có thể trực tiếp gọi điện thoại cho vợ tôi.”
Nghe được câu trả lời khẳng định của Trần Viễn.

Lúc này, vẻ mặt của Lưu Thục Hiền không khỏi hiện lên mấy phần quái lạ.

“Nếu như anh với tổng giám đốc thật sự là vợ chồng, vì sao cô ấy lại đối xử với anh bất công như vậy?”
Lần này, Trần Viễn không khỏi nhíu mày.

“Ý cô là sao?”
“Sáng sớm hôm nay, tôi có nhận được điện thoại của tổng giám đốc.

Cô ấy muốn luân chuyển anh đi làm tài xế, không tiếp tục công việc bảo vệ ở trong nhà hàng của tôi nữa.”
Nghe được đáp án từ trong miệng của Lưu Thục Hiền nói ra, sắc mặt của Trần Viễn hơi hơi trầm xuống.

Nhưng ngay sau đó, anh liền thản nhiên cười nói.

“Cũng không có việc gì, nếu như cô ấy không muốn để tôi làm việc ở đây.

Vậy thì, tôi chuyển sang chỗ làm mới cũng chẳng sao.”
Mặc dù nhìn thấy Trần Viễn rất thản nhiên đối với chuyện này.

Thế nhưng, trong lòng của Lưu Thục Hiền không khỏi bất bình nói ra.

“Thế nhưng, công việc lái xe lương lương thấp hơn rất nhiều so với công việc bảo vệ hiện tại của anh.

Hơn nữa, khách hàng ở đó thường hay say xỉn.

Nếu như xảy ra tranh cãi hay đánh nhau, anh cũng không thể nào phản kháng được.

Tôi không hiểu, đã là vợ chồng với nhau, tổng giám đốc tại sao lại đối xử với anh, chẳng khác nào như kẻ thù vậy?”
Lần này, nụ cười trên mặt của Trần Viễn lập tức tắc hẳn.

Nhưng mà, suy nghĩ một hồi, anh vẫn mỉm cười nói ra.

“Không có việc gì, nếu như cô ấy muốn tôi làm như vậy, thì tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô ấy.

Còn việc ở đây, xin phép bà chủ cho tôi gửi lời tạm biệt đến mọi người.

Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại sau.”
Dứt lời, Trần Viễn cũng không nán lại ở nhà hàng lâu.

Anh trực tiếp dựa theo địa chỉ mà Lưu Thục Hiền đưa cho mình, đi tới chỗ làm việc mới.

Vừa nhìn thấy Trần Viễn cầm theo giấy giới thiệu đi vào bên trong khách sạn, quả lý của khách sạn lúc này không khỏi liếc mắt nhìn anh.

Sau đó, ông ta mỉm cười nói ra.


“Người mới à, giờ khách sạn cũng không có việc gì để làm.

Cậu giúp tôi lâu dọn vệ sinh, sau khi có công việc, tôi sẽ bàn giao lại cho cậu sau.”
Vừa nói, người quản lý vừa kín đáo đưa cho Trần Viễn cây chổi quét nhà.

Đối với việc này, Trần Viễn cũng chẳng lạ gì nữa.

Những chỗ như thế này, thường hay có chuyện người cũ bắt nạt người mới.

Chỉ có điều, Trần Viễn cũng không phải là những người kia.

Anh không tiếp nhận cây chổi do quản lý đưa cho mình, mà chỉ điềm đạm lắc đầu, nói ra.

“Xin lỗi, tôi đến đây là để làm tài xế, cũng không phải làm tạp vụ cho khách sạn.”
Nghe được lời này của anh, ánh mắt của người quản lý không khỏi trừng lớn.

Lần đầu tiên, ông ta thấy được một người mới lại lớn lối như vậy.

Chỉ có điều, ngay lúc ông ta dự định nổi nóng, dạy cho Trần Viễn một bài học.

Thì lúc này, âm thanh của nhân viên cấp dưới gọi đến, nói là có việc cần phải đứng ra giải quyết.

Lúc rời đi, ông ta vẫn không quên liếc mắt trừng lấy Trần Viễn một cái.

Nhưng Trần Viễn vẫn cực kỳ thản nhiên, anh ngồi xuống sô pha, dựa lưng vào trên đó, rồi bắt đầu đem vài tờ tạp chí lật ra xem.

Sau một hồi dọn dẹp mệt mỏi quay trở lại, người quản lý thấy Trần Viễn vẫn thản nhiên ngồi ở trên ghế sô pha đọc báo.

Tức thì, hai mắt của ông ta không khỏi đỏ bừng lên, nhanh chóng quanh sang nhìn lấy mấy nhân viên ở trong khách sạn.

“Các cậu thấy gì chưa? Cái tên oắt con này, thật sự là khinh người quá đáng.

Vừa rồi không chịu phụ giúp chúng ta làm việc thì thôi đi.


Cậu ta còn nói công việc này không phải là của cậu ta, chỉ có nhân viên tạp vụ mới phải làm.

Như thế, tôi cũng xem là nhịn được.

Nhưng mà, trong khi chúng ta làm việc vất vả như vậy, cậu ta lại thản nhiên ngồi đọc báo.

Đây là cậu ta đang muốn xem thường ai hả? Hay cậu ta cho rằng, mình chính là giám đốc của khách sạn này?”
Nghe được lời kích động của người quản lý, mấy nhân viên nam ở trong khách sạn không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

“Quản lý, vậy chúng ta phải xử lý hắn như thế nào bây giờ? Lúc trước, khi mới vào làm ở đây, tôi cũng không có hống hách giống như anh ta.”
“Phì, cậu thì hống hách cái gì? Còn không phải ngoan ngoãn đi theo sau đít của anh Tùng hay sao?”
Nghe mấy nhân viên cấp dưới của mình bàn luận với nhau, sắc mặt của người quản lý lập tức nghiêm lại.

“Còn phải như thế nào nữa? Kêu cậu ta đi ra phía sau, chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện lễ phép với cậu ta.”
Giống như nhận được tín hiệu của người quản lý, mấy nhân viên nam ở trong khách sạn không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Sau đó, trên khuôn mặt của bọn họ nhanh chóng lộ ra nụ cười, dáng vẻ cực kỳ đắc ý.

Mà Trần Viễn nghe được người quản lý muốn mình đi ra phía sau để nói chuyện, trong lòng của anh cũng hơi có một chút suy đoán.

Chỉ có điều, ở trong lòng của anh lại chẳng hề lo lắng chút nào.

Thậm chí, anh còn hơi có một chút hứng thú.

Không biết, lát nữa bọn họ sẽ làm chuyện gì với mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi