ẨN LONG


“Đừng… đừng đánh… đừng có đánh nữa.”
Bốp!
Bị đánh đến đầu óc choáng váng.

Lúc này, ông chủ Bách rốt cuộc cũng nhịn không được, hướng về phía Trần Viễn giơ tay lên để đầu hàng.

Chỉ là, ông ta vừa mới mở miệng ra nói chuyện, bàn tay của Trần Viễn đã không chút do dự vỗ xuống.

Sau đó, Trần Viễn dùng lấy ánh mắt cực kỳ nghi hoặc, nhìn lấy ông ta.

“Vừa rồi, ông mới kêu cái gì?”
Nhìn bộ dáng của Trần Viễn lúc này, trong lòng của ông chủ Bách không khỏi nổi giận đùng đùng.

Chỉ có điều, đau nhức từ trên khuôn mặt truyền đến, để cho ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại, cố gắng mở miệng ra cười nói.

“Cậu Viễn, tôi đồng ý với yêu cầu của cậu, xin cậu đừng có đánh nữa.”
Thế nhưng, bởi vì khuôn mặt đã bị đánh đến sưng húp.

Cho nên, nụ cười lúc này của ông chủ Bách so với mếu còn muốn khó xem hơn gấp trăm lần.

May mắn, Trần Viễn cũng không muốn so đo với ông ta.

Anh vội vàng nhỏm người đứng dậy.

Sau đó, trực tiếp đưa tay kéo ông chủ Bách từ phía dưới đất ngồi thẳng dậy.

Hơn nữa, anh còn cố ý chỉnh lại quần áo trên người của ông ta, rồi mới mở miệng ra cười nói.

“Vừa rồi nếu như ông chủ đây đồng ý ngay từ đầu, thì tôi đâu cần phải phiền phức như vậy.

Ông xem, đánh ông mà bàn tay tôi cũng muốn đỏ hết cả lên.”
Nhìn nhìn lấy bàn tay của Trần Viễn, lại nhìn nhìn lấy nụ cười trên mặt của anh.

Không biết vì sao, trong lòng của ông chủ Bách lúc này chỉ muốn xông lên đánh người.

Bất quá, ông ta cũng không phải là kẻ ngốc.


Hiện tại, ông ta đã biết rõ Trần Viễn không phải là kẻ có thể tùy tiện trêu chọc được.

Chỉ bằng vào bản lĩnh đánh nhau vừa rồi, thì Trần Viễn cũng đã xứng đáng để cho ông ta nhìn bằng một con mắt khác.

Huống hồ, từ trên người của Trần Viễn còn để cho ông ta cảm nhận được một loại sát khí nhàn nhạt.

Mà loại sát khí này, không phải hạng lưu manh bình thường nào cũng có thể có được.

Ít nhất, trên tay của Trần Viễn đã có một vài nhân mạng.

Từ những yếu tố này gọp lại, trong lòng của ông chủ Bách không khỏi suy đoán, thân phận của Trần Viễn nhất định sẽ không đơn giản giống như bề ngoài của anh.

Một người như vậy, hoặc là diệt trừ, loại bỏ ngay từ đầu.

Hoặc là thân thiện kết giao, đó mới là cách xử lý tốt nhất.

Thế nên, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, ông chủ Bách liền đưa ra quyết định của mình.

Ông ta muốn dùng chuyện hợp tác giữa Bách Gia và Tiêu Thị do Tiêu Hân Hân dẫn đầu, làm một cầu nối để cho thù hận của hai người nhanh chóng tan biến.

Nhận được bản hợp đồng từ trên tay của ông chủ Bách, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên tươi tỉnh.

Anh cầm lấy cổ tay của ông chủ Bách, liên tục lắc lư vài cái.

“Ông chủ Bách, cảm ơn về sự hợp tác của ông.

Nếu có dịp, chúng ta có thể gặp nhau để nói chuyện sau.

Còn bây giờ, tôi xin phép được về trước.”
Nhìn thấy bóng lưng của Trần Viễn rời đi, trong lòng của ông chủ Bách không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Mà đám nhân viên bảo vệ lúc này cũng phục hồi lại được tinh thần, đưa ánh mắt nhìn lấy “thi thể” của hai tên vệ sĩ vẫn còn đang nằm bất động dưới đất.

“Bà chủ, nhiệm vụ của tôi đã hoàn tất.


Cô đã cảm thấy hài lòng hay… chưa?”
Cầm theo bản hợp đồng trở về công ty, Trần Viễn cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Anh cũng không gọi điện trước cho Tiêu Hân Hân, mà trực tiếp chạy đến văn phòng làm việc của cô để khoe chiến tích.

Chỉ có điều, lúc nhìn thấy trong phòng của cô còn có một người đàn ông khác, hai người đang ngồi trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.

Hơn nữa, trên bàn làm việc của Tiêu Hân Hân còn đặt một bó hoa hồng cực to.

Nhất thời, sắc mặt của anh không khỏi trầm xuống.

Mà lúc này, Tiêu Hân Hân nhìn thấy Trần Viễn đột nhiên xông vào phòng làm việc của mình, vẻ mặt của cô cũng lộ ra mấy phần bất mãn.

Chỉ có điều, nhớ đến sự việc xảy ra lúc trưa, cô cũng không có trực tiếp phát ra lửa giận.

Chỉ có Trịnh Thiếu Kiệt là tỏ ý mỉm cười, hướng về phía Trần Viễn gật đầu chào hỏi.

“Xin lỗi, thật là ngại quá! Hôm nay tôi đang muốn mời Hân Hân ra ngoài ăn tối, không nghĩ đến lại gặp anh ở đây.

Nếu như anh không ngại, có thể đi cùng với bọn tôi, đến khách sạn Diamon để dùng cơm.

Tôi nghe nói, món ăn ở đó rất tuyệt vời.

Hơn nữa, giá cả cũng rất phải chăng.

Thế nào, anh có muốn đi hay không?”
Mặc dù Trịnh Thiếu Kiệt đang nói chuyện với Trần Viễn rất khách khí, nhưng ánh mắt của hắn lại không hề che giấu đi sự khiêu khích, khiến Trần Viễn cảm thấy vô cùng tức giận.

Trong lòng anh nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xông lên đấm cho tên này một trận.

Chỉ có điều, lúc này đang ở trước mặt của Tiêu Hân hân, Trần Viễn cũng không muốn gây xung đột với Trịnh Thiếu Kiệt.

Suy nghĩ một hồi, anh tự mình đi tới trước mặt của Tiêu Hân Hân, cầm lấy ra bản hợp đồng, đặt ở trên mặt bàn.


“Hân Hân, đây là hợp đồng với công ty Bách Gia, tôi đã giúp cô ký kết hoàn tất.”
Lúc đầu, nhìn thấy thái độ vô lễ của Trần Viễn đối với Trịnh Thiếu Kiệt, khiến cho Tiêu Hân Hân cảm thấy khó chịu, muốn lên tiếng dạy dỗ cho anh vài câu.

Nhưng khi nhìn thấy bản hợp đồng mà cô đã dùng rất nhiều thủ đoạn, nhưng vẫn không có cách nào có thể hoàn thành được đặt ngay trước mặt.

Nhất thời, ánh mắt của Tiêu Hân Hân hơi có chút kinh ngạc, trừng trừng nhìn lấy Trần Viễn một hồi.

“Anh… anh làm sao có thể làm được?”
“Đánh phục!”
Đương nhiên, những lời này Trần Viễn chỉ dám nghĩ nghĩ ở trong lòng mà thôi.

Anh cũng không dám đem toàn bộ sự thật nói với Tiêu Hân Hân.

Khẽ nhún vai, Trần Viễn giả vờ lắc đầu nói.

“Việc này cô cũng không cần phải biết.

Dù sao, hợp đồng này đã hoàn tất.

Có phải, cô cũng nên thưởng cho tôi một chút gì không?”
Những lời này là Trần Viễn cố ý nói ra ở trước mặt của Trịnh Thiếu Kiệt.

Thậm chí, anh còn giả vờ nháy nháy mắt, như muốn ra hiệu ngầm với Tiêu Hân Hân.

Chỉ có điều, Tiêu Hân Hân tuyệt đối sẽ không phối hợp với anh để diễn xuất ở trước mặt tình nhân của mình.

Thế nên, mặt của cô lúc này liền trở nên lạnh xuống.

Sau đó, cô dùng một giọng nói cực kỳ cứng nhắc, nói ra.

“Chuyện giành được hợp đồng là một việc lớn.

Sau khi có quyết định của ban giám đốc, tôi sẽ tự mình phát ra phần thưởng cho anh.”
“Hì hì, vậy tối nay, em có thể…”
“Im miệng!”
Trong lúc Trần Viễn đang muốn làm mặt dày, biểu hiện tình cảm thân mật của mình với Tiêu Hân Hân ở trước mặt của Trịnh Thiếu Kiệt, thì âm thanh bất mãn của Tiêu Hân Hân đã vang lên, khiến cho nụ cười trên mặt của anh không khỏi cứng đờ.

Ngay sau đó, Tiêu Hân Hân quay sang, nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt nói ra.

“Anh Kiệt, anh đi xuống dưới lầu trước đi.

Em thu xếp một chút công việc, sẽ theo anh xuống sau.”

Nhìn thấy Tiêu Hân Hân dám ở ngay trước mặt của mình xưng hô thân mật như vậy với một người đàn ông khác, tức thì trong lòng của Trần Viễn không khỏi cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.

Thế nhưng, nhìn ra được ánh mắt tràn đầy trêu tức của Trịnh Thiếu Kiệt nhìn về phía mình, Trần Viễn không khỏi hừ lên một tiếng.

Ngay sau đó, Trịnh Thiếu Kiệt cũng xoay người rời đi.

Mà lúc này, ánh mắt của Tiêu Hân Hân đã trở nên cực kỳ khó chịu, nhìn lấy Trần Viễn.

“Anh đừng tưởng rằng việc mình có thể giành lấy được hợp đồng từ công ty Bách Gia, thì có thể tùy tiện muốn nói gì cũng được.

Anh nên nhớ, nếu như không phải do anh gây sự trước, thì hợp đồng đó cũng không cần đến phiên anh ra tay.”
Bị Tiêu Hân Hân trách mắng một trận.

Thế nhưng, lần này Trần Viễn cũng không có phẫn nộ.

Ngược lại, anh cực kỳ vui vẻ cười nói.

“Bà chủ, tôi cũng chỉ đòi hỏi một chút tiền thưởng bình thường thôi, cũng không phải đưa ra yêu cầu gì quá mức quá đáng.

Cô tức giận như vậy, không phải là đang hiểu nhầm gì đó rồi chứ?”
“Anh…”
Lần này, bị lời nói của Trần Viễn chọc tức, lại không thể nào phản bác được.

Nhất thời, trong lòng của Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng buồn bực, khó chịu.

Thế nhưng, những gì Trần Viễn vừa nói, cô thật sự không có cách nào nói cho rõ ràng.

Chẳng lẽ, cô lại nói rằng, anh ta là đang cố ý hay sao?
Tất nhiên, thực chất trong lòng Trần Viễn là đang cố ý.

Chỉ có điều, anh cũng không có ngu ngốc đến mức đứng ra giải thích một cách rõ ràng.

Đợi cho Tiêu Hân Hân tức giận rời đi, anh cũng bắt đầu chậm rãi theo ở phía sau của cô.

“Anh đi theo tôi làm gì? Hôm nay tôi không cần anh phải đưa về nhà, anh có thể về trước được rồi!”
Nhìn thấy Trần Viễn bám theo phía sau, Tiêu Hân Hân dừng lại bước chân, hướng về phía anh lên tiếng chất vấn.

Lúc này, Trần Viễn lại cực kỳ thản nhiên, đưa mắt nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt đang đứng bên cạnh chiếc xe ô tô của mình, nhún nhún vai nói ra.

“Vừa rồi, chẳng phải anh ta nói muốn mời tôi ăn tối ở trong khách sạn Dia gì gì đó hay sao? Hiên tại, tôi cảm thấy rất đói bụng, tôi muốn đi theo hai người ăn tối có được không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi