ẨN LONG


Từ trên cao nhảy xổ tới, con dao phay ở trong tay của tên lưu manh lúc này phát ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo, chẳng khác nào lưỡi hái của tử thần đang hướng về phía Trần Viễn để đòi mạng.

Hơn nữa, trong con ngươi của hắn còn mang theo mấy phần điên cuồng, phẫn nộ.

Giống như một loài dã thú, đang phát ra những lời kêu gọi, rít gào.

“Thằng khốn, tao chém chết m* mày!”
Nhìn thấy cảnh tưởng này, tất cả thực khách ở trong nhà hàng đều trở nên vô cùng hoảng sợ.

Ai cũng không nghĩ đến, chỉ là một trận xung đột nhỏ, lúc này lại trở thành hiện trường của một vụ “án mạng”.

“Đừng mà… không muốn…”
Trong cổ họng của Lưu Thục Hiền phát ra một trận gào thét tràn đầy đau thương.

Ngay sau đó, lưỡi dao ở trên tay của tên lưu manh cũng mạnh mẽ chém xuống, hướng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn bủa thẳng tới.

Một khi bị con dao này chặt trúng, nếu như Trần Viễn không chết thì cũng chắc chắn sẽ bị tàn phế suốt đời.

Thế nhưng, ngay khi lưỡi dao kịp chạm đến đỉnh đầu của anh, thì đột nhiên có một bóng người bổ nhào tới, muốn đem anh đẩy nhanh ra ngoài.

Ầm!
Thân hình của Trần Viễn cứ như thế bị đẩy nhào xuống mặt đất.

Loảng xoảng…
Con dao phay cũng rơi trên nền nhà, kèm theo vết máu chảy ra loang lổ, thấm ở xung quanh.

Thế nhưng, biểu tình của tất cả thực khách ở đây đều tỏ ra cực kỳ quái dị.

Bởi vì, ngoại trừ Trần Viễn vẫn đang bị Lưu Thục Hiền ôm chặt, nằm ở trên mặt đất, thì lúc này tên lưu manh đã không thấy đâu nữa.

Đợi đến khi bọn họ xoay đầu nhìn lại, mới phát hiện ra tên lưu manh đã bị đá bay ra xa cách đó hơn vài mét, găm thẳng vào trên vách tường.

Hơn nữa, trong cổ họng của hắn còn không ngừng phun ra máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy.

“A… giết người… có kẻ giết người rồi!!!”
Cho đến lúc này, khi tiếng hét hoảng sợ của tên lưu manh duy nhất còn sót lại vang lên, mọi người mới có thể kịp lấy lại tinh thần.

Ai cũng không nghĩ đến, vừa rồi trong tình huống nguy cấp như vậy, Trần Viễn vẫn có thể tung ra một cước, trực tiếp đem tên lưu manh kia đánh cho hôn mê, bất tỉnh.


“Tránh ra, tất cả những người không có liên quan đều tránh ra, chúng tôi là cảnh sát.

Chúng tôi đã phong tỏa hiện trường.”
Từ phía bên ngoài nhà hàng, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục, cầm theo vũ khí bước vào bên trong, đem vị trí xung quanh hiện trường vây chặt.

“Đi, đưa tất cả những người có liên quan về đồn!”
Còn chưa kịp tra hỏi, mấy người Trần Viễn cùng với ba tên lưu manh đã bị trực tiếp đưa về đồn.

Sau khi lấy lời khai,viết bảng tường trình hơn mấy tiếng đồng hồ, nhóm người Trần Viễn rốt cuộc cũng được thả ra ngoài.

Thế nhưng, sắc mặt của mọi người lúc này đều trở nên cực kỳ khó coi.

Nhất là hai vợ chồng Hồng Nga, bọn họ vừa rồi bị phía cảnh sát tra hỏi rất kỹ, còn bị kiểm tra không ít giấy tờ kinh doanh.

“Cảm ơn, vừa rồi nếu như không phải hai bạn đứng ra ngăn cản, vợ chồng của tôi cũng không biết sẽ còn gặp phải rắc rối gì nữa.”
Rời khỏi đồn cánh sát, hai vợ chồng Hồng Nga hướng về phía Trần Viễn và Lưu Thục Hiền, tỏ ý cảm ơn.

“Có gì đâu, chúng ta đều là bạn bè cả mà.

Chỉ có điều, đám lưu manh này rất khó dây dưa.

Sau này, hai vợ chồng của cậu nên cẩn thận một chút, chớ để bọn chúng đến gây sự nữa.”
“Mình biết rồi, cảm ơn cậu rất nhiều!”
Nắm lấy tay của Lưu Thục Hiền, trong lòng Hồng Nga cảm thấy vô cùng cảm kích.

Đổi lại là một người khác, sợ rằng bọn họ đã tránh xa rắc rối này càng nhanh càng tốt.

Nhưng vừa rồi trong lúc nguy hiểm nhất, Lưu Thục Hiền vẫn liều mình đứng ra ngăn cản, còn không để ý đến bản thân sẽ gặp phải rắc rối với bọn lưu manh.

“Xin lỗi, là tôi đã để cho anh liên lụy đến chuyện này.”
Trở lại chỗ ngồi trong xe, Lưu Thục Hiền tỏ ra áy náy, nhìn về phía Trần Viễn.

Thế nhưng, Trần Viễn lại cực kỳ thản nhiên.

Anh không chỉ mỉm cười, còn giơ lên một ngón tay cái, nói.

“Vừa rồi, cô thật sự rất cừ!”

“Phì, anh đang đùa tôi có phải không?”
“Không có, thật đó!”
“Hì hì hì!”
Ngồi ở trên giường ngủ, trong tay Trần Viễn vẫn đang cầm lấy điện thoại.

Vừa rồi, sau khi chở Lưu Thục Hiền trở về, anh đã nhận được điện thoại của A Hổ gọi đến.

Lúc ở trong đồn, chính A Hổ là người đã liên lạc, giúp anh bảo lãnh ra ngoài.

Trần Viễn cũng không hiểu, vì sao A Hổ lại có thể biết mình bị bắt đưa vào đồn nhanh đến như vậy.

Nhưng thông qua cuộc nói chuyện trong điện thoại, Trần Viễn mới phát hiện ra đám người A Hổ và người của hội Hoa Hồng dường như đang xảy ra xung đột rất kịch liệt.

Mấy ngày trước, người của hội Hoa Hồng còn tìm đến anh em của A Hổ đánh nhau một trận.

Đây là một băng nhóm mới được thành lập chưa đầy mấy năm, nhưng thực lực lại rất mạnh mẽ.

Nhất là, ông trùm phía sau lưng của bọn họ còn là một kẻ rất có thế lực.

Hơn nữa, theo ý tứ của A Hổ thì kẻ này rất có thể liên quan đến một số viên chức lãnh đạo thành phố, điều này để cho A Hổ cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.

Tất nhiên, A Hổ tỏ ra nhiệt tình với Trần Viễn như vậy, còn đem không ít bí mật trong chuyện làm ăn của mình nói ra, hơn phân nửa là muốn lôi kéo Trần Viễn.

Mấy năm trước, trong khi A Hổ vẫn chỉ là một tên lưu manh bình thường, suýt chút nữa bị người ta đánh chết ở bên đường, thì chính Trần Viễn là người đã đem anh ta cứu về một mạng.

Từ đó, trong lòng của A Hổ đối với Trần Viễn hết sức kính trọng.

Với lại, A Hổ biết rõ năng lực mạnh mẽ của Trần Viễn, nên việc hắn muốn mượn nhờ sức mạnh của anh, đem đám người hội Hoa Hồng kia giải quyết, quả thực là không có gì ngạc nhiên.

Chỉ có điều, chuyện giang hồ do người trong giang hồ tự mình giải quyết, Trần Viễn cũng không muốn bản thân mình bị dây dưa quá nhiều ở trong này.

Thế nên, sau khi bóng gió nói chuyện một hồi, Trần Viễn cũng không để ý đến lời mời của A Hổ nữa, mà anh trực tiếp tắt điện thoại, quyết định đi ngủ một giấc cho thật sảng khoái.

Sáng sớm ngày hôm sau, ngồi trong bàn ăn.

Trần Viễn qua loa ăn xong bữa sáng của mình.


Sau đó, anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dự tính đến chỗ làm việc để ngồi nghỉ ngơi, đọc báo xem tin tức.

Thế nhưng, ngay lúc Trần Viễn dự định nhỏm người đứng dậy.

Thì lúc này, Tiêu Hân Hân đột nhiên ở trên lầu đi xuống.

Hơn nữa, hôm nay nhìn xem bộ dáng của cô, dường như đang có việc gấp cần phải ra ngoài.

“Anh Viễn, hôm nay anh không cần phải đến khách sạn làm việc nữa.

Sáng nay chú Tài nói có việc, xin nghĩ.

Nên anh hãy thay chú ấy, chở tôi đến công trường phía bắc.

Tôi có việc, cần phải đến đó để xử lý.

“Hả?!”
Đang tính chuồn ra khỏi nhà, đột nhiên nghe Tiêu Hân Hân đưa ra yêu cầu như vậy, Trần Viễn nhất thời có chút sửng sốt.

Thế nhưng, nhìn thấy phản ứng lúc này của anh, sắc mặt của Tiêu Hân Hân tức thì trở nên tức giận.

“Thế nào? Tôi muốn để anh lái xe cho tôi, anh cũng không làm được sao?”
“A, không phải, tôi…”
Vốn dĩ Trần Viễn còn muốn lên tiếng giải thích.

Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân đã hừ lạnh lên một tiếng, sau đó cầm lấy chìa khóa xe ô tô, ném qua cho anh.

“Lái xe ra trước, chờ tôi!”
Cầm lấy chìa khóa xe, lại nhìn lấy bộ dáng lạnh lùng của Tiêu Hân Hân từ trên cầu thang nhìn về phía mình.

Nhất thời, trong lòng Trần Viễn có một loại cảm giác hết sức kỳ lạ.

Giống như, trong đầu của anh lúc này đột nhiên xuất hiện hai cái hình ảnh.

Một là, hình ảnh dịu dàng, ngọt ngào của Lưu Thục Hiền mỗi lúc cô ở cạnh anh.

Còn lại chính là những tiếng quát tháo, chửi mắng một cách thệm tệ của Tiêu Hân Hân khi hai người nói chuyện với nhau.

“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra ngoài lấy xe!”
Thấy Trần Viễn sau khi cầm lấy chìa khóa chỉ đứng ngây ra tại chỗ, mà không chịu rời đi.

Nhất thời, Tiêu Hân Hân có chút bực bội, lần nữa lớn tiếng quát lên.


Đến lúc này, Trần Viễn mới vội vàng giật mình, tỉnh hồn lại.

Anh cười gượng, rồi gãi gãi đầu nhanh chóng chạy ra bên ngoài lấy xe.

“Mấy hôm nay, phía bên công trường xảy ra sự cố.

Thế nên, lát nữa sau khi chở tôi đến vị trí, anh cứ đi theo bên cạnh của tôi đi.

Nhưng nhớ, khi chưa có sự cho phép của tôi, anh không được gây ra bất kỳ hành động trái quy tắc nào.”
Ngồi ở trong xe, bộ dáng của Tiêu Hân Hân lộ ra hơi có vẻ mệt mỏi.

Nhưng cô vẫn cố gắng làm việc, vừa lật xem mấy bản báo cáo, vừa hướng về phía Trần Viễn để lên tiếng dặn dò.

Cho tới lúc này, Trần Viễn mới để ý đến, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này đang rất tiều tụy.

Mặc dù trên mặt của cô đã cố gắng trang điểm, để che đi vết thâm đen ở hai bên vành mắt.

Nhưng anh có thể nhìn ra được, đêm tối hôm qua cô đã thức rất khuya để làm việc.

Lái xe chạy đến công trường, Trần Viễn cẩn thận chạy ra phía sau, đem cửa xe mở ra ngoài, để Tiêu Hân Hân bước xuống.

Vốn dĩ anh còn muốn đưa tay ra dìu cô.

Thế nhưng, khi thấy ánh mắt của Tiêu Hân Hân liếc về phía mình, động tác của anh không khỏi dừng lại nửa chừng.

“Hân Hân, cuối cùng cháu cũng chịu đến rồi sao? Đám công nhân này, thật sự là không biết điều.

Bọn họ vậy mà lại muốn đình công, còn nói phúc lợi của công ty chúng ta không được tốt, thật sự là chẳng ra sao cả.”
Ngay khi Tiêu Hân Hân vừa bước xuống xe, một người đàn ông trung niên có thân hình mập mạp, da dẻ trắng bóng được một nữ thư ký cẩn thận che ô ở phía sau, đang vội vã chạy tới.

Vừa chạy, người này vừa thở lên hồng hộc, giống như trải qua một trận vận động rất mạnh.

Thế nhưng, ngay khi nhóm người của Tiêu Hân Hân dự định bước vào bên trong văn phòng.

Lúc này, từ đằng xa đột nhiên chạy đến một nhóm công nhân.

Sau đó, những tiếng hò hét liên tục vang lên.

“Đến rồi, cô ta rốt cuộc đến rồi!”
“Mọi người, cô ta chính là tổng giám đốc của công ty, chúng ta nhất định phải đòi lại công bằng cho Triệu Minh, nhất định phải để bọn họ trả hết toàn bộ số tiền mà bọn họ còn nợ của chúng ta!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
“Đòi lại công bằng! Đòi lại công bằng!”
“Trả tiền! Trả tiền cho chúng tôi đi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi