ẨN LONG


“Này, cô muốn làm gì? Cô dẫn tôi đến chỗ này để làm chi?”
Đang lái xe đi trên đường, đột nhiên bị Tiêu Hân Hân bắt dừng xe, sau đó lôi kéo vào trong một cửa hàng thời trang ở ngay bên đường, Trần Viễn không khỏi tỏ ra kinh ngạc, liên tục hô lên không ngừng.

Thế nhưng, biểu hiện của Tiêu Hân Hân lại rất bình tĩnh.

Cô vô cùng thản nhiên nói ra.

“Làm gì? Tất nhiên là muốn mua đồ cho anh rồi.

Anh nghĩ, tôi có thể đến buổi dự tiếc, với trang phục quê mùa như vậy của anh hay sao? Đừng có ngây người ra như vậy nữa, anh hãy nhanh đi lựa trang phục của mình đi.

Thời gian từ đây cho đến khi buổi tiệc bắt đầu, chỉ còn chưa đến ba chục phút.”
Bị Tiêu Hân Hân thúc giục, lúc này Trần Viễn cũng không có cách khác.

Anh chỉ có thể nhanh chóng đi vào bên trong cửa hàng.

“Xin kính chào quý khách! Không biết quý khách có yêu cầu gì hay không ạ?”
Nhìn thấy một nữ nhân viên với nụ cười rạng rỡ trên môi, đang đứng ở trước cửa hàng để tiếp đón mình.

Trần Viễn không khỏi gật đầu mỉm cười, sau đó đi vào bên trong.

Thế nhưng, chỉ qua một lát, sắc mặt của anh tức thì trở nên tối sầm lại.

Thấy vậy, nữ nhân viên cửa hàng lúc này mới ngạc nhiên hỏi thăm.

“Quý khách, không biết chỗ em có gì để cho quý khách không được hài lòng.

Quý khách có cần em tư vấn gì thêm hay không ạ?”
“Không phải, tôi chỉ hơi có một chút thắc mắc.

Quần áo của cửa hàng các cô, có phải đều làm bằng vàng phải không? Làm sao lại đắt như vậy?”

Nghe được câu hỏi của Trần Viễn, nụ cười trên mặt của nữ nhân viên cửa hàng tức thì trở nên cứng đờ.

Nhưng ngay sau đó, cô lần nữa tươi cười, đáp lại.

“Hì hì, anh đúng thật là một người vui tính.

Sản phẩm của bên em đều là sản phẩm có thương hiệu uy tín.

Mỗi một chi tiết được làm ra đều đạt đến yêu cầu cao nhất.

Thế nên, cho dù khách hàng có khó tính đến đâu, thì sản phẩm của bọn em đều có thể khiến cho khách hàng hài lòng.

Nếu anh cảm thấy chất lượng sản phẩm bên em không được bảo đảm, cửa hàng của bên em sẽ đền bù tiền lại cho anh.”
Đừng ở đằng xa, nhìn thấy Trần Viễn cùng với nhân viên của cửa hàng trò chuyện với nhau.

Hơn nữa, nhìn hai người bọn họ nói nói cười cười liên tục, trong lòng Tiêu Hân Hân hơi có một chút khó chịu, chậm rãi đi tới, nhìn lấy Trần Viễn hỏi thăm.

“Thế nào? Từ nãy đến giờ anh vẫn chưa chọn được cho mình một bộ quần áo phù hợp hay sao?”
Nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy xuất hiện ở bên cạnh, nữ nhân viên cửa hàng hơi có một chút kinh ngạc, hai mắt trợn tròn mở to.

Nhưng ngay sau đó, trên khuôn mặt của cô liền hiên lên một nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp.

“Chào chị, chị với anh đi cùng đúng không ạ? Nếu anh chị đi chung, vậy thì em sẽ tư vấn giúp cho anh chị một chút.

Toàn bộ trang phục ở đây đều là thời trang giành cho giới trẻ.

Với phong cách trẻ trung và xinh đẹp giống như chị, thì anh hãy chọn lựa loại trang phục này đi, nó rất phù hợp với các buổi tiệc sang trọng, cũng như những kiện quan trọng trong công việc.

Hơn nữa, sự kết hợp của trang phục này, sẽ tạo cho anh chị có được một sự liên kết chặt chẽ, có thể làm cả hai nổi bật trong những buổi tiệc của mình…”
Giống như một cái máy được ghi âm, lập trình sẵn.

Nữ nhân viên của cửa hàng liên tục hướng về phía Trần Viễn và Tiêu Hân Hân giới thiệu sản phẩm của mình.


Ban đầu, Tiêu Hân Hân cũng bị cuốn vào cuộc nói chuyện của cô ta.

Nhưng sau khi thấy Trần Viễn liên tục lắc đầu thở dài, cô không khỏi nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía anh.

“Làm sao thế? Anh không thích những trang phục này à?!”
Âm thanh của nhân viên của cửa hàng lúc này cũng kịp thời ngừng lại, ánh mắt có chút bối rối nhìn về phía Trần Viễn.

“Không phải, chỉ là…”
Trần Viễn cố gắng nháy nháy mắt, ra hiệu với Tiêu Hân Hân.

Sau đó, anh hơi thấp giọng nói ra.

“Cô nhìn xem, giá tiền ở trên đây đều quá đắt.

Tôi không có nhiều tiền như thế, làm sao có thể mua được quần áo ở đây?”
Đến lúc này, Tiêu Hân Hân mới giật mình, sực nhớ đến chuyện này.

Ngay sau đó, cô liền nhìn anh mỉm cười.

“Tôi còn tưởng là anh đang lo lắng chuyện gì.

Về vấn đề này, anh không cần phải quan tâm.

Anh cứ xem như, đây là phần thưởng của công ty giành tặng cho anh đi.”
Nói xong, cũng không chờ đợi Trần Viễn có đồng ý hay không, cô liền trực tiếp chỉ tay vào một bộ đồ gần nhất, nói với nhân viên cửa hàng.

“Cho tôi lấy bộ này đi.”
Dứt lời, cô lại lần nữa quay sang, nhìn về phía Trần Viễn.

“Anh vào bên trong, thay thử bộ đồ này đi.


Tôi nghĩ có lẽ nó sẽ phù hợp với anh!”
Với ánh mắt tinh tường của mình, nữ nhân viên của cửa hàng nhanh chóng liền có thể nhìn ra được sự bất thường giữa Tiêu Hân Hân và Trần Viễn.

Nhưng bằng phong cách chuyên nghiệp của bản thân, cô lại không ngừng tán thưởng, cho rằng Tiêu Hân Hân rất biết chọn lựa trang phục cho bạn trai.

Đối với chuyện này, Tiêu Hân Hân cũng không thèm để ý.

Mà Trần Viễn sau khi nhìn thấy giá tiền ghi trên quần áo, tức thì trong lòng không khỏi có một chút đau nhức.

Thế nhưng, ngay khi anh có ý định phàn nàn, Tiêu Hân Hân đã liếc mắt lườm anh.

Thấy vậy, anh cũng chỉ có thể im lặng, bước vào bên trong phòng để thay đồ.

Sau một hồi, Trần Viễn thay xong quần áo chỉnh tề, lại lần nữa bước đi ra ngoài.

Thế nhưng, lúc này nhìn thấy Trần Viễn trong bộ com lê màu đen trắng, mái tóc được chải chuốc hết sức gọn gàng xuất hiện ở trước mặt.

Nhất thời, cả nhân viên cửa hàng cùng với Tiêu Hân Hân, đều không khỏi kinh ngạc đưa mắt nhìn anh.

“Thế nào, bộ đồ này không hợp với tôi phải không?”
Thấy hai người phụ nữ cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, trên khuôn mặt của Trần Viễn hơi có một chút mất tự nhiên, anh đưa tay lên sờ sờ sống mũi, sau đó nhẹ giọng hỏi thăm.

“Không có… không có, nó rất phù hợp với anh!”
Sau một hồi thất thần, Tiêu Hân Hân rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại.

Mà nữ nhân viên cửa hàng thì càng tỏ ra khoa trương, hai con mắt long lanh, không ngừng hô lên.

“Woa, thật sự là không ngờ đến, anh lại có thể đẹp trai được đến như vậy?!”
Nghe thế, Trần Viễn không khỏi trừng mắt lên nhìn cô một cái.

Sau đó, nữ nhân viên cửa hàng lại lần nữa cười lên hì hì, nói ra.

“Anh chị, mình có muốn mua thêm thứ gì nữa không ạ? Cửa hàng của chúng em ngoài bán quần áo, còn có giày da và các phụ kiện đi kèm.

Nếu như anh chị mua hàng có giá trị trên mười triệu, cửa hàng của chúng em còn có thể tiến hành giảm giá, tặng thêm một phần tất chân miễn phí…”
Nghe nữ nhân viên cửa hàng lần nữa luyên thuyên, Trần Viễn rất muốn nhanh chóng thanh toán rồi rời đi.


Thế nhưng, Tiêu Hân Hân cảm thấy nếu như chỉ mua một bộ com lê, thật sự không quá đầy đủ.

Thế nên, sau khi nghe nữ nhân viên cửa hàng giới thiệu, cô liền quyết định mua thêm mấy đồ phụ kiện đi kèm.

Hơn nữa, lúc này Trần Viễn còn mang dép lên, nên cô nhất quyết bắt anh phải thay cho mình một đôi giày da bóng lưỡng.

Tính tiền, rời khỏi cửa hàng, phía sau lưng hai người Trần Viễn vẫn còn vang lên âm thanh văng vẳng của nhân viên cửa hàng.

“Anh chị, lần sau hãy nhớ quay lại ủng hộ cửa hàng của em nữa nhé!”
Thấy Trần Viễn thất thần đứng ở trước cửa xe ô tô, không biết suy nghĩ thế nào, Tiêu Hân Hân đột nhiên lên tiếng trêu chọc.

“Làm sao, anh thấy không nỡ à?”
Nghe hỏi đến, Trần Viễn lúc này mới quay lại, nhìn lấy cô lắc đầu.

“Cái gì mà nỡ với không nỡ? Tôi chỉ đang thấy tiếc tiền, một lần mua nhiều như vậy, có phải là quá tốn kém rồi hay không?”
“Anh thì biết cái gì? Buổi tiệc hôm nay rất quan trọng đối với công ty của tôi.

Thế nên, người ở bên cạnh tôi không thể nào thất lễ được, cần phải được ăn mặc cho đàng hoàng.

Nếu không, tôi cần anh đi theo bên cạnh để làm gì?”
Bị Tiêu Hân Hân lên tiếng trách mắng, Trần Viễn chỉ có thể lên tiếng cười khổ.

Sau đó, anh kéo kéo lấy cà vạt, hơi có vẻ khó chịu nói ra.

“Thật sự, mặc những thứ đồ này chẳng hề thoải mái một chút nào.

Nếu như, lát nữa có chuyện đánh nhau, bị rách thì phải biết làm sao?”
Mặc dù âm thanh sau cùng của Trần Viễn đã nói rất nhỏ, nhưng Tiêu Hân Hân vẫn có thể nghe được.

Tức thì, cô không khỏi nổi giận, trừng mắt nhìn anh.

“Anh vừa nói cái gì?”
“A, không có… không có gì hết!”
Thấy bộ dáng của Tiêu Hân Hân như một ngọn núi lửa sắp phun trào, Trần Viễn lập tức ngoan ngoãn, không dám mở miệng nói thêm lời nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi