ẨN LONG


“Ông chủ, có nhà không?”
Đứng ở bên ngoài cửa tiệm tạp hóa, Trần Viễn vừa nhìn vào trong, vừa hô lên một tiếng.

Lúc này, từ bên trong cửa tiệm tạp hóa một người đàn ông trẻ tuổi, tóc tai bù xù, chỉ mặc mỗi cái quần cộc với áo ba lỗ, trên tay còn cầm một cái quạt xếp, chậm chạp bước đi ra ngoài.

“Anh muốn mua gì?”
Vừa nói, người đàn ông trẻ tuổi vừa hướng hướng về phía quầy hàng của mình, chỉ chỉ một hồi.

Sau đó, thân hình của người đàn ông trẻ tuổi bỗng dưng cứng đờ, liên tục đưa tay lên mắt dụi dụi mấy lần.

“Lão đại, làm sao anh lại ở đây?”
Vừa hô lên một tiếng, ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi vừa liếc nhìn bốn phía xung quanh, giống như là đang đề phòng thứ gì đó.

Nhìn thấy biểu hiện của người đàn ông trẻ tuổi như vậy, Trần Viễn không khỏi lắc đầu, mỉm cười.

“Tiểu Trần, tôi nghe Hai Phượng nói, cậu mới chuyện về ở đây được một năm, có phải không?”
Nghe hỏi, cậu thanh niên được Trần Viễn gọi bằng tên Tiểu Trần, không khỏi xấu hổ, gãi gãi đầu.

“Chẳng phải là lão đại anh không chịu trở về, để cho bọn em đều rất nhớ thương, thế nên chúng em mới quyết định xuất ngũ hay sao? Thế nào, hôm nay anh đến tìm em, không phải là có ý định quay trở về rồi chứ?”
Vừa nói, ánh mắt của Tiểu Trần vừa phát ra tia sáng mừng rỡ.

Thế nhưng mà, Trần Viễn lại rất nhanh liền lắc đầu, đáp lại.

“Cũng không phải, tôi đã xuất ngũ, cũng không có ý định quay trở lại.

Hơn nữa, lần này tôi đến tìm cậu là có việc muốn xin giúp đỡ.

Tiểu Trần cậu không phải là sẽ không giúp anh đấy chứ?”
“Anh nói cái gì vậy chứ? Lão đại anh nhờ vả, đàn em như tụi em có lý lại không giúp đỡ hay sao? Nói đi, lão đại có việc gì, chỉ cần anh chịu giao phó, Tiểu Trần tôi dù cho thịt nát xương tan cũng không từ nan.”
Mặc dù nghe Trần Viễn không có đáp ưng quay trở lại đơn vị.

Nhưng nghe Trần Viễn có ý muốn nhờ mình giúp đỡ, rõ ràng thái độ của Tiểu Trần tỏ ra mừng rỡ vô cùng.


Ai cũng biết, Trần Viễn là người rất ít khi phải mở miệng nhờ vả người khác.

Một khi mở miệng, thì việc này tất nhiên không phải là chuyện dễ dàng.

Thế nhưng, chuyện này đối với Tiểu Trần mà nói, vừa vặn lại rất thích hợp với tính cách của anh ta.

“Cũng không đến mức như vậy, nhưng việc này tạm thời khoan hãy nói đến.

Hiện tại, anh muốn nhờ cậu giúp cho anh làm một việc, liên hệ với Đường Băng, anh muốn đi gặp cậu ta có chút việc.”
“Hả?!”
Nghe Trần Viễn đột nhiên đưa ra một lời đề nghị như vậy, trong lúc nhất thời Tiểu Trần không khỏi tỏ ra sững sờ.

Ngay sau đó, Trần Viễn cũng phát hiện ra có điều không đúng, ánh mắt của anh hơi có phần chăm chú, nhìn về phía cậu ta.

“Thế nào? Đường Băng hiện tại đang làm gì, ở đâu?”
“Cái này…”
Liên tục nghe Trần Viễn hỏi dồn, trên khuôn mặt của Tiểu Trần lập tức lộ rõ mấy phần lúng túng.

Nhưng mà, Trần Viễn cũng không có hỏi tiếp.

Ngược lại, anh đột nhiên thay đổi chủ đề.

“Được rồi, chuyện của Đường Băng, khi nào cậu liên hệ được, thì cứ thông báo với anh.

Hiện tại, anh đã thay đổi số điện thoại dùng để liên lạc.

Bây giờ cậu đưa số của cậu đây cho anh, anh nhá máy qua cho cậu để lưu số.”
Nghe thế, Tiểu Trần cũng không có chần chừ, liền gật đầu đáp ứng.

Mà sau khi từ chỗ của Tiểu Trần đi trở về nhà, vẻ mặt của Trần Viễn lúc này lộ rõ âm trầm.


Mặc dù vừa rồi Tiểu Trần không có nói rõ vấn đề của Đường Băng, nhưng anh trước đây đã từng là đàn anh của bọn họ, còn từng dạy dỗ bọn họ rất nhiều thứ.

Thế nên, chỉ cần quan sát một chút biểu hiện trên gương mặt của Tiểu Trần, anh liền suy đoán ra được là có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có điều, trước đó anh đã nghe nói, sau khi anh xuất ngũ không được bao lâu, Đường Băng đột nhiên mất tích.

Hơn nữa, cậu ta còn có liên quan đến một bí mật của tổ chức.

Lúc đó, Trần Viễn cũng không có suy nghĩ gì nhiều.

Hiện tại, nhìn thấy thái độ của Tiểu Trần như vậy, cộng với tin tức mà anh nhận được, toàn bộ suy đoán trước đây của anh cuối cùng cũng có thể xác nhận được.

Chỉ là, Đường Băng với anh đã từng là người đồng đội vô cùng thân thiết.

Anh thật sự không có nghĩ ra, cậu ta vì sao lại phản bội mình.

Hơn nữa, cậu ta còn đánh cắp bí mật mà anh đã từng dùng cả tính mạng mới có thể lấy được.

Việc này, Trần Viễn cũng không thể để cho nó cứ như vậy bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được.

Ngồi ở trong nhà, Lưu Thục Hiền cũng không biết Trần Viễn vừa mới đi ra ngoài gặp ai.

Nhưng khi cô thấy lúc Trần Viễn trở về sắc mặt lại có mấy phần ưu tư, hơn nữa bộ dáng còn rất khó coi.

Nhất thời, cô không khỏi mang theo một chút lo lắng, tiến tới để hỏi thăm.

“Anh Viễn, anh không có việc gì chứ?”
Nghe hỏi, Trần Viễn lúc này mới ngước đầu nhìn lên.

Sau khi thấy được vẻ mặt quan tâm của Lưu Thục Hiền nhìn về phía mình, anh mới lên tiếng trả lời.


“Không có việc gì, vừa rồi ra ngoài nhờ người lo chỗ an tán cho cha tôi.

Bây giờ sắc trời cũng đã xế chiều, nếu cô cảm thấy không tiện, tôi có thể gọi taxi tới, đưa cô chở lên thị trấn để thuê khách sạn ở lại.”
Hỏi một đường, nghe Trần Viễn lại trả lời một nẻo, Lưu Thục Hiền cũng không biết phải nói với anh thế nào.

Nhưng suy nghĩ một hồi, cô liền lắc lắc đầu, nói ra.

“Cũng không cần phải như vậy, tôi thấy nhà anh cũng còn đủ phòng, tôi ngủ ở phòng khách cũng không có vấn đề gì.”
Nghe thế, Trần Viễn liền nhịn không được, trừng mắt nhìn cô.

“Cô là khách, tôi là chủ nhà, ai đời chủ nhà lại để cho khách ngủ ở phòng khách.

Thôi được rồi, nếu cô muốn ở lại nhà của tôi, thì tôi sẽ đi ra ngoài, mua ít chút gì về ăn.

Với lại, phòng ốc cũng chưa có dọn dẹp, tôi chạy qua mấy cửa hàng tạp hóa, mua tạm một bộ chăn màn cho cô.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không đợi cho Lưu Thục Hiền lên tiếng trả lời, anh liền dứt khoát lần nữa đi ra ngoài.

Lần này, Lưu Thục Hiền cũng không muốn ở trong nhà một mình.

Cô vội chạy theo ở phía sau lưng của Trần Viễn, gọi với theo.

“Anh Viễn, chờ tôi đi theo với!”
Nhìn thấy Lưu Thục Hiền cũng muốn chạy theo, Trần Viễn không có cách nào khác, đành phải thả chậm bước chân, để cho cô đi theo cùng.

Hai người sóng vai đi qua đầu ngõ, đến một chỗ cửa hàng tạp hóa ở gần trong thôn, ghé mua mấy thứ vật phẩm.

Lúc này, từ bên trong cửa hàng tạp hóa đột nhiên đi ra một người.

Người này vừa mới nhìn thấy Trần Viễn cùng với Lưu Thục Hiền đi đến, vẻ mặt hơi có sững sờ một chút.

Sau đó, người này mới nhìn về phía Trần Viễn, gọi với theo.

“Anh Viễn, là anh có phải không?”
Đột nhiên nghe tiếng người gọi tên mình, Trần Viễn lúc này không khỏi đưa mắt nhìn sang.

Sau đó, vẻ mặt của anh cũng tỏ ra ngạc nhiên vô cùng.

“Thu Trang, sao em lại ở đây?”

Thì ra, người vừa mới gọi tên anh, lai chính là chị của thằng Cọt, cũng là mối tình đầu năm xưa của anh.

Thế nhưng, lúc này bên cạnh của Trần Viễn còn có đi theo Lưu Thục Hiền, nhìn thấy hai người bọn họ nhìn nhau như vậy, cô cũng kinh ngạc, đưa mắt nhìn theo.

Nhất thời, ba người, sáu mắt liên tục nhìn nhau không ngừng.

“Đây là?!”
Gần như là đồng thời, cả Lưu Thục Hiền lẫn Thu Trang đều nhìn về phía Trần Viễn, hỏi thăm.

Lúc này, vẻ mặt của Trần Viễn có thể nói là khó coi vô cùng.

Vốn dĩ, anh nghe thằng Cọt nhắc đến chị gái của nó, còn tưởng là nó chỉ nói chơi.

Thật không ngờ đến, Thu Trang lại trở về vào lúc này.

Mấy năm nay, ngoại trừ phải đi công tác, liên tục làm nhiệm vụ ở nước ngoài.

Kỳ thật, anh cũng không muốn về quê, vì sợ gặp phải Thu Trang.

Lúc này, cùng lúc đối mặt với hai người phụ nữ, vẻ mặt của cả hai người đều kinh ngạc nhìn về phía đối phương, trong lòng Trần Viễn không hiểu vì sao lại có chút rối loạn.

Nếu như nói, anh không còn tình cảm gì với Thu Trang, kỳ thật cũng không hẳn là như vậy.

Dù nói như thế nào, tình đầu cũng là tình khó phai nhất.

Hơn nữa, vừa rồi nhìn lên trên tay của Thu Trang, Trần Viễn cũng không nhìn thấy cô đeo nhẫn cưới.

Đều này nói rõ, dường như cô vẫn còn chưa kết hôn.

Mà Lưu Thục Hiền, hiện tại anh cũng không có xác định rõ ràng với cô.

Bởi vì chuyện hôn nhân với Tiêu Hân Hân không quá tốt đẹp, anh cũng không có ý định tiếp tục một cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc như lúc này.

Thế nhưng, nếu như nói rằng anh yêu Lưu Thục Hiền, đều này cũng không hẳn như vậy.

Chính anh cũng không quá rõ, tình cảm của mình lúc này là như thế nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi