ÁN TÌNH: ĐỘI TRƯỞNG LỤC CHÀO ANH!


Lâm Diệp nhìn theo định vị, tìm đến chỗ của Lĩnh Niệm.

Tòa nhà cao cũ bám đầu rêu trên tường, lại có mấy hình vẽ dơ bẩn kì lạ đủ màu sắc.

Rời khỏi xe, Lâm Diệp mang theo túi xách cùng điện thoại đi vào trong, xe cô đỗ bên ngoài rất dễ thấy.

Bên cạnh tòa nhà có một con hẻm đủ để chứa một chiếc xe tải nhỏ vừa vặn chiếc xe tải bắt Lĩnh Niệm cũng ở đó, Lâm Diệp không để ý cứ thế mà đi vào tòa nhà.

Lĩnh Niệm đang ở trên sân thượng, Lâm Diệp leo đúng mười mấy tầng thang bộ.

Nơi này không có hệ thống thang máy, nếu có cũng đã hỏng hóc mà không ai sửa chữa.

Cô gần đến nơi thì Lục Hàn Thuyên cũng tìm tới chỗ, anh thấy xe của Lâm Diệp đỗ bên ngoài, trong xe không có ai đoán ý biết rằng cô đã đi vào.

Mở cửa sân thượng tòa nhà, tiếng cửa sắt nặng nề kêu kẹt một tiếng vô cùng lớn, nó như báo với những giác quan của con người rằng nên cảnh giác.

Lâm Diệp phải cúi thấp đầu để đi ra sân thượng vì mái vòm rất thấp, khi cô đứng ở cửa sân thượng lớn, đưa mắt nhìn quanh không thấy bất kỳ ai.

Sự trống trải, đồ đạc cũ vứt đầy.

Lâm Diệp quyết định cất bước, mặc kệ điện thoại trong túi xách đang run lên từng hồi.

Lục Hàn Thuyên vừa leo thang bộ vừa không ngừng gọi điện thoại cho cô, đổi lại là những lần cô không nghe máy.

Sân thượng tòa nhà rất lớn, chứa rất nhiều đồ cũ không dùng nữa, người ta mang lên đây đặt hộ ước chừng cũng đã nhiều năm không lấy về.

Lại có một hệ thống bình chứa nước lớn, đây chắc là nước dùng cho cả tiểu khu này, nhưng vị trí này quá thấp, chẳng may có ai rơi xuống chắc chắn sẽ khó mà trèo lên được.


Đi qua đoạn quần áo phơi đến rách nát, Lâm Diệp nghe thấy âm thanh ú ớ của Lĩnh Niệm.

Lâm Diệp bước mấy bước, quyết định cất giọng gọi: "Lĩnh Niệm! Em ở đâu?"
"Ưm...!Ưm..." Lĩnh Niệm đáp lại lời Lâm Diệp.

Cô vạch vài tấm vải rách, chạm nhẹ thôi cũng đủ khiến nó thành mảnh nhỏ rơi xuống, Lâm Diệp vạch rất nhiều vải trek trên sào, liên tục tìm kiếm Lĩnh Niệm: "Lĩnh Niệm!"
"Ưm..." Lĩnh Niệm lắc đầu, kêu trong bất lực.

Lâm Diệp từng bước chậm rãi, bên tai vang lên tiếng Lĩnh Niệm nhưng càng bước đến gần thì con bé càng phản kích dữ dội.

Bước chân Lâm Diệp dừng lại, cô nhìn trái phải, ánh mắt cẩn thận chăm chú.

Cách đó không xa, chỉ khoảng ba lớp vải cũ dơ bẩn treo trên sào, đang có một người hướng con dao chỉa thẳng về phía Lâm Diệp.

Con dao bén lóe sáng, Lĩnh Niệm lắc đầu: "Ưm...!Ưm...!Ưm..."
Lâm Diệp thấy lòng mình lạnh đi mấy phần, thay vì sợ cô lại cảm thấy bản thân rất yên tâm.

Lĩnh Niệm không sao, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

Mà đối phương cũng không có ý định sẽ hại Lĩnh Niệm, ý đồ là muốn Lâm Diệp đến đây, còn vì sao, vì cái gì Lâm Diệp phải hỏi cho rõ.

Đưa mắt nhìn dưới chân, Lâm Diệp nhìn thấy một đôi giày vải của nam màu đen, lại mặc một chiếc quần tây đen rộng thùng thình, bên trên rốt cuộc là nam hay nữ Lâm Diệp không biết.

Phán đoán của cô về vóc dáng đó, có thể đối phương là nữ, lại còn cao hơn cô một chút, Lâm Diệp nghiêm túc: "Tại sao phải làm vậy?"
Lĩnh Niệm im lặng nhìn đối phương vẫn đang hướng con dao về phía Lâm Diệp.

"Tại sao không thể?" Đối phương hỏi, giọng nữ khàn khàn nặng nề.


Lâm Diệp cười: "Bởi vì, chẳng có chút giá trị nào cả!"
"Cô biết rõ mà giáo sư Lâm! Sự tức giận sẽ khiến người ta trở thành hung thủ!"
Lâm Diệp gật đầu: "Phải! Nhưng em có nghe đến, quy luật bù trừ chưa?"
Không chờ đối phương nói, Lâm Diệp tiếp tục giảng dạy: "Chính là một cơn tức giận sẽ được đổi lại bằng một niềm vui.

Tôi không biết sự tức giận của em đến mức nào, nhưng tôi biết em cũng có niềm vui.

Thay vì lựa chọn ánh sáng, em lại chọn bóng tối!"
"Cô không hỏi tại sao tôi bắt Lĩnh Niệm?" Đối phương cười nhạo.

Lâm Diệp lắc đầu: "Hỏi một chuyện vốn dĩ đã biết rõ là một điều ngu ngốc! Giống như, cơn giận của chính mình lại trút hết vào người khác, đây là trốn tránh!"
"Vậy cô bảo tôi phải làm sao? Rõ ràng, chính là con khốn đó cướp đoạt tất cả của tôi!"
Con khốn đó?
Lâm Diệp không hiểu cô bé này đang nói đến ai, nhưng suy nghĩ của cô như có ai đó giật dây cho chiếc đèn, một cái liền bừng sáng.

Đây không phải Mã Thương Tranh, cho nên cũng có nghĩa cái chết của Phùng Ti Ti, nói một cách thiên vị chính là cái chết mà mọi người đều mong muốn?
"Cướp đoạt?" Lâm Diệp lập lại hai từ trong vô thức.

Đối phương thừa nhận: "Đúng vậy! Tại sao cô ta lại có quyền cưa cẩm mọi người đàn ông, còn tôi...!Tôi chỉ có một mình anh ấy...!thế mà cô ta cũng không buông tha!"
Anh ấy? Chính là Khương Hạo.

Vậy...!Lâm Diệp nên hiểu thế nào? Mọi cô gái đều nhắm đến Khương Hạo, vô hình chung người đàn ông đó trở thành nguyên nhân cho mọi sự ganh tị, chán ghét, còn dẫn đến cái chết không may của Phùng Ti Ti.

Càng nói lên, đối tượng thù hằn của cô bé này là Phùng Ti Ti chứ không phải Lĩnh Niệm.


"Phùng Ti Ti và em đều là những cô gái.

Có đến mức phải vì một người đàn ông mà ra tay sát hại bạn mình?"
"Bạn sao?" đối phương lập lại hai từ trong vô vọng, giọng nói nghe rất buồn thảm.

"Tôi không có bạn như vậy!" Đối phương kêu lên.

Lâm Diệp gật đầu: "Em có thể phủ nhận điều đó, nhưng thâm tâm em không làm được!"
"Giáo sư Lâm, Phùng Ti Ti là một con điếm, cô ta ngủ với tất cả đàn ông giàu có mà cô ta chiếm đoạt được từ người khác, kể cả Khương Hạo!" Đối phương đã không giữ được bình tĩnh, trong giọng nói nhuộm một màu phẫn nộ.

Tình cảm tuổi mới lớn có lẽ sẽ có nhiều màu hồng, Lâm Diệp không hiểu tình yêu là gì, cũng không muốn hiểu.

Bố mẹ cô li hôn từ khi cô vừa kịp hiểu chuyện, trong nhận thức của Lâm Diệp, tình yêu là sự buông bỏ của những người tích góp nhiều tổn thương, là những giọt nước mắt khi nhớ lại quá khứ.

"Bởi vì hận Phùng Ti Ti, mà em đã đẩy cô bé xuống hồ bơi ở một độ cao như vậy?" Lâm Diệp dò hỏi, nhưng bằng một thái độ bình thản không có sự bức ép.

Đối phương lắc đầu: "Không phải! Tôi không có giết cô ta! Tôi chỉ...!Chỉ là nhìn thấy Phùng Ti Ti cãi nhau với Mã Thương Tranh, cho nên muốn dạy cô ta một bài học!"
"Vậy em bắt Lĩnh Niệm, là có ý gì? Con bé chẳng gây thù oán gì với em!"
"Tối hôm qua, tôi nhìn thấy Lĩnh Niệm cũng đang nghe ngóng hai người họ cãi nhau.

Hôm nay, tôi cũng nghe được hai người nói về việc đó.

Lĩnh Niệm lắm chuyện như vậy, chẳng may cậu ta nói gì không phải thì sao?" Đối phương tỏ ra tức giận.

Lâm Diệp hiểu ý, vậy ra sáng nay cô cùng Lĩnh Niệm nói chuyện, cô bé này đã ở ngoài nghe lén.

Bắt Lĩnh Niệm chỉ vì muốn dạy cho Lĩnh Niệm một bài học, nhưng một nơi thế này, đem con bé trói lại, bịt miệng, còn có cả vũ khí.

Đúng như dự đoán, Phùng Ti Ti và Mã Thương Tranh cãi nhau không những có Lĩnh Niệm nghe thấy, mà còn có nhiều người khác ví dụ như cô bé này.

Nhưng cô bé nói không phải do cô bé giết Phùng Ti Ti.


"Em làm cách nào dạy dỗ Phùng Ti Ti?" Lâm Diệp hỏi.

Đối phương nói: "Tôi lấy một cái đầu giả, bôi chút sơn, rồi bỏ vào trong balo cô ta.

Chỉ như vậy thôi!"
"Vậy lúc Phùng Ti Ti ở hồ bơi, em đang ở đâu?" Lâm Diệp lại hỏi.

Đối phương liền nói: "Đương nhiên là ở chỗ ngụy trang cho cái đầu giả, sau đó lén lút nhét vào balo cô ta."
"Chuyện em gây sự với Phùng Ti Ti sẽ không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng việc em bắt cóc Lĩnh Niệm, em có biết đã vi phạm pháp luật không?" Lâm Diệp lại hỏi.

Đối phương không tỏ thái độ, im lặng không nói.

"Bây giờ em thả Lĩnh Niệm ra, cô bé sẽ không truy cứu trách nhiệm.

Còn nếu em vẫn hướng con dao về phía cô, cô nghĩ dù Lĩnh Niệm không truy cứu, nhưng làm tổn thương người khác bằng vũ khí có tính sát thương, là chuyện không thể trốn tránh!"
Lời vừa dứt, một bóng dáng vô hình lại hiện diện rõ ràng bên cạnh, Lục Hàn Thuyên vỗ vai Lâm Diệp, cô giật mình, trái tim vốn treo lơ lửng lại bị anh một cú kéo ra khỏi lồng ngực.

Thịch một tiếng, Lâm Diệp tưởng mình đã ngất đi.

Cũng may, tinh thần của cô đủ tốt.

"Tôi là cảnh sát! Nếu em không thả người, tôi chỉ còn cách nổ súng!" Lục Hàn Thuyên chống tay lên eo, nói bằng một lực đanh thép.

Lâm Diệp lườm nguýt, trong lòng thầm nghĩ anh chỉ biết đe dọa trẻ con.

Nhưng cô không thể ngờ được, Lục Hàn Thuyên còn có khả năng áp chế và đe dọa cả người lớn.

Sau chuyện này, cuộc sống của Lâm Diệp đúng là tối còn hơn màu đen, Lục Hàn Thuyên trở thành bóng ma tâm lý mà Lâm Diệp sợ thứ hai chỉ xếp sau mẹ cô.

Đàn ông, đúng là con dao hai lưỡi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi