Tiếng chuông kết thúc vang lên, cả lớp ai nấy đều háo hức chạy xuống căn tin trường để ăn trưa, trong lớp bây giờ chỉ còn An Tĩnh đang cố giải bài tập và bọn người Mục Chấp đang chơi game ở đằng sau.
Tô Nguyệt thấy An Tĩnh vẫn còn hí hoáy kẻ kẻ viết viết liền hùng hổ dậm chân bình bịch, kéo An Tĩnh ra khỏi bàn học.
"Đi ăn cơm, tí ăn xong cậu làm có muộn đâu học bá."
"Nhưng mà cũng mà tớ làm sắp xong rồi mà."
Tô Nguyệt bực bội lôi kéo An Tĩnh đang còn tiếc nuối kia, không nói nhiều lời xách cô đi.
Nhìn thấy hai cô gái đi, Mục Chấp mới bỏ máy chơi game xuống, nhàn nhạt thông báo.
"Đi ăn cơm."
Chu Tần khó hiểu nhìn Mục Chấp, định phát ngôn ra lời ngu ngốc thì bị Lục Ngạn bịt miệng lại, lôi cậu ta ra khỏi một cửa tử.
"Nào nào đi ăn thôi! Dù sao sắp trễ rồi."
...!
An Tĩnh sợ bị mọi người thấy khuôn mặt mình nên đã kéo Tô Nguyệt ra trước cổng trường ăn, dù sao cô mới chuyển tới nên không có phiếu ăn ở trường.
Cả hai người vào một tiệm mỳ nhỏ, bác chủ tiệm niềm nở ra hỏi hai cô ăn gì.
Tô Nguyệt lịch sự đáp.
"Cho cháu 2 phần mỳ xào bò ạ, 1 phần nhớ bỏ thêm ớt cho cháu nha."
Bác chủ quán cười cười.
"Vậy hai cháu đợi bác nhé."
An Tĩnh không thể không tháo khẩu trang xuống để ăn nên đã kéo khẩu trang ra, khuôn mặt mĩ nhân xuất hiện khiến cho Tô Nguyệt hận không thể nhào tới đè xuống.
Dù sao cô cũng là con gái mà!
"Cục cưng ơi, cậu đẹp thế này ăn đứt hoa khôi lớp ta mấy cây số luôn.
Sao cậu lại đeo khẩu trang chứ!"
An Tĩnh giả vờ ho khụ khụ, lảng tránh đề tài với Tô Nguyệt.
"Tớ đang bị cảm mà."
Tưởng chừng Tô Nguyệt bỏ qua thì nào ngờ đâu cô nhóc xàm xí phán một câu bà cô An Tĩnh tuổi hai mấy cũng phải hộc máu.
"Mà thôi cậu nên che lại, vẻ đẹp của cậu chỉ nên để tớ hưởng dụng thôi."
Tô Nguyệt nhanh chóng móc điện thoại mình ra, thừa dịp An Tĩnh không chú ý liền chụp cô.
Do bị chụp bất ngờ nên An Tĩnh mở to đôi mắt trong của mình, khiến cho bức ảnh càng trở nên ngây thơ dụ người hơn.
"Cục cưng à, cậu có biết rằng cậu lên hình sẽ quyến rũ rất nhiều người không? Nếu cậu thích tớ nguyện lòng dâng hiến cả tấm thân này.
Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
An Tĩnh co quắp, hạn hán lời với cô bạn lắm chiêu nhiều trò của mình, bực bội đáp.
"Lão nương rất thẳng, không chơi bong bings với nhà ngươi."
Mục Chấp cùng với Chu Tần, Lục Ngạn xuống căn tin ăn cơm thì không thấy An Tĩnh đi ăn.
Đang định đi tìm thì mới nhớ ra An Tĩnh mới chuyển đến thì lấy đâu ra phiếu ăn chứ.
Mục Chấp liền cùng hai người nọ đi ra cổng trường thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Ánh mắt nóng bỏng rơi vào một thân ảnh gầy gò, tuy chỉ nhìn thấy gò má thôi cũng biết là một vị giai nhân.
Do chỗ An Tĩnh ngồi chếch đối diện với Tô Nguyệt nên hai người kia cứ nghĩ rằng Mục Chấp thích Tô Nguyệt kia.
Nhìn kĩ thì cô nhóc này cũng xinh nhưng đôi lúc tính tình có chút xàm xí thôi.
Khi An Tĩnh đang đợi Tô Nguyệt ăn xong, thì đột nhiên điện thoại reo lên.
An Tĩnh đành đứng dậy để đi nghe điện thoại.
Khoảnh khắc An Tĩnh xoay người khiến cho Mục Chấp và Lục Ngạn tim không khỏi lệch nhịp đi.
Ánh nắng trưa gay gắt chiếu vào An Tĩnh không gây chói mắt mà càng khiến cô trở nên nổi bật hơn.
Làn da trắng nõn nà, vòng eo nhỏ đến một năm tay.
Động tác quay người dứt khoát khiến tà váy bay phất phới, cặp chân thon dài như ẩn như hiện.
Gương mặt nhỏ nhắn, nhất là gò má ửng hồng vì nắng thật muốn véo ra nước đi mất.
Không biết cô nói chuyện với ai mà khẽ cười dịu dàng, rất thanh thoát, rất ngoan ngoãn.
Và rất dụ người.
Chu Tần lo nghĩ miên man nên không phát hiện hai tên bên cạnh mình thần trí đi theo chu công từ lâu rồi.
Tô Nguyệt cuối cùng cũng ăn xong, An Tĩnh lấy chiếc khẩu trang đeo lên rồi cùng đi vào lớp.
Mục Chấp cùng Lục Ngạn thơ thẩn nhìn theo hai bóng lưng kia đã đi khuất, liền vội vàng chạy theo sau mà bỏ quên ai đó.
Chu Tần thấy mình bị bỏ lại giữa đường không khỏi câm nín.
...!
Thật ra buổi chiều là tiết tự học nên không có ai quản lý cả nên hầu như cả lớp đều tự xử với nhau.
Bọn con trai thì rủ nhau làm vài ttaanj bóng rổ nóng người, hay bọn con gái lại rủ nhau đi đục khoét vài cửa tiệm.
Đến Tô Nguyệt cũng chuồn để đi ngủ.
Hiênh tại chỉ có học sinh ba tốt An Tĩnh vẫn an ổn ngồi chỗ mình làm bài tập đến tận chiều tà.
Vươn mình nhìn lên đồng cùng với phòng học trống trơn, An Tĩnh thu dọn sách vở chuẩn bị ra về.
Sau khi đóng cửa lớp học, An Tĩnh định đi dạo khuôn viên trường học chút rồi ra về.
Ánh chiều tịch dương khiến cho cả khuôn viên trường vắng lặng nhuốm màu vàng úa, tiếng gió xào xạc đu đưa từng đợt nhỏ.
An Tĩnh lấy trong cặp mình ra định phác họa đôi nét thì đột nhiên gần đó vang lên.
Cô vội nép mình vào một góc tránh mặt đi.
Nhưng nào ngờ đâu bọn họ lại đứng ở chỗ gần ở nơi cô đang đứng, bây giờ An Tĩnh lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Ra không được, trốn không xong.
Đang rối rắm thì đột nhiên nghe một giọng nố quen thuộc, An Tĩnh tò mò nhìn ra thì thấy Bạch Nhược cầm một bức thư tình màu vàng nhạt.
Thiếu nữ e thẹn vì tình mà trở nên lớn gan hơn, ngượng ngùng.
"Mục Chấp, tớ tớ thích cậu! Cậu có thể làm bàn trai tớ không?"
An Tĩnh sửng sờ không ngờ là nữ sinh dạo này bạo gan thật, dù sao cái tâm hồn hai mấy này không ăn thịt heo vẫn cũng biết heo chạy chứ.
Trong lòng hò reo đồng ý đi phía thanh niên đang đứng quay lưng đối diện cô, An Tĩnh một khi trở thành quần chúng ăn dưa thì tính sát thương cực kỳ cao.
Tuy bình thường tĩnh lặng như nước nhưng khi mà muốn bùng nổ thì dù ba vò chín trâu kéo cũng không lại ấy chứ.
Một thanh giọng khàn khàn vang lên, Mục Chấp ngạo nghễ đứng tựa vào cái đèn đường, hững hờ đáp.
"Không lẽ ai tỏ tình tôi thì tôi phải đáp lại ư? Nực cười, hi vọng đừng bày trò này nữa nếu không đừng trách tôi không cảnh cáo trước."
Bạch Nhược khóc nức nở vội chạy đi, nhìn bóng dáng đáng thương tỏ tình thất bại kia khiến cô không khỏi đồng cảm.
Đột nhiên Mục Chấp vọng hỏi khiến cho An Tĩnh giật thót lên.
.
||||| Truyện đề cử: Nông Kiều Có Phúc |||||
"Còn muốn xem nữa sao?"
An Tĩnh mặt mày bực bội bước qua, thầm mắng.
Làm như tôi muốn thấy lắm hay sao ấy!
Cô hời hợt cầm tập note mình đi qua, không nặng không nhẹ đáp.
"Tôi cũng không muốn nghe trộm hai người đâu, chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi.
Cáo từ mai gặp lại."
Mục Chấp đã phát hiện có người đằng sau mình từ lâu rồi mà không ngờ được thế mà lại là An Tĩnh.
Anh vò đầu tóc của mình, bực bội đánh vào cây đèn gần đó.
"Chết tiệt, thế mà bị cô ấy bắt gặp cảnh.
này chứ!"
...!
Chu Tần thấy Mục Chấp đang bực bội cau có, không dám bén mảng tới phạm vi không an toàn đó, ngoan ngoãn an phận chơi game của mình.
Lục Ngạn từ khi thấy An Tĩnh đến giờ vẫn hết thẩn thờ, ngồi ôm gối bất động
Chu Tần không chịu nổi hai thái cực đối nghịch nhau, một bên là bong bóng tình yêu nổ đôm đốp một bên là hận không thể giết cả thế giới này, cậu liền lên cơn.
"Rốt cuộc cả hai bị cái gì thế hả, một tên thì từ chiều giờ ngồi ôm gối thẩn thờ đi đâu, còn một tên thì mặt mày nhăn nhó khó ở."
Hiếm khi Lục Ngạn và Mục Chấp có cùng quan điểm và cùng nhau đáp đánh gục Chu Tần chỉ 1 chiêu.
"Con chó độc thân như cậu thì biết cái gì chứ?"
Nội tâm ai đó bị sụp đổ đùng đùng.
A không cần thiết sống nữa, hu hu!.