" Trước đây Trần Uyển tôi không có người em như Bạch phu nhân đây.
Chỉ biết là người trước mặt tôi đây hồi trước làm kẻ ăn người ở nhà họ Trần thôi."
Tiếng của Trần Uyển vừa dứt, cả căn phòng đang xì xào đột nhiên im lặng lạ thường.
Mọi người hết nhìn Trần Uyển rồi lại Bạch phu nhân, vòng qua An Tĩnh và Bạch Nhược cảm thán không thôi.
Không có lý do nào mà cục trưởng Trần lại đặt điều nói xấu người khác trước bàn dân thiên hạ được.
Phải biết rằng bà ấy tuy quyền cao chức trọng nhưng tính cách rất bộc trực rõ ràng, việc nào ra việc nấy.
Bây giờ mọi người chắc chắn được câu trả lời rồi.
Bạch phu nhân sắc mặt không được đẹp cho lắm nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Dù sao đây là sự thật, bà ta không thể nào phản bác lại được.
Bạch Nhược xấc xược định xông lên thì bị Bạch phu nhân giữ lại, ra hiệu đứng yên.
Mặc dù cô ta rất bất mãn, không tình không nguyện đứng yên bên cạnh mẹ mình.
Nhìn hai bên nồng nặc thuốc súng khiến cho ông phó hiệu trưởng đầu hói không khỏi túa mồ hôi lạnh, đắc tội bên nào cũng chết cả, thôi thì đành chết sớm có chỗ dung thân.
"Hai vị bình tĩnh, có gì từ từ nói được không? Chúng ta có thể giải quyết chuyện của con em hai vị một cách hòa bình không?"
Cả hai đều không có ý kiến gì, nhưng Bạch phu nhân có ý kiến thì không có gan để nói tiếp chỉ biết im lặng ngậm miệng thôi.
Phó hiệu trưởng bắt được ám hiệu từ Bạch phu nhân muốn cho con mình nói trước để giành ưu thế trước.
"Em Bạch Nhược, em kể tường tận lại mọi chuyện lại."
Bạch Nhược lúc nãy xấc xược chừng nào thì diễn vai người bị hại thảm chừng ấy, thế giới điện ảnh nợ ả một giải Oscar.
"Thưa thầy, bọn em đang chơi ở sau trường không biết vì sao An Tĩnh lại hắt nước bẩn lên người em nữa.
Chứ em có biết chuyện gì xảy ra ra đâu."
Phó hiệu trưởng tưởng là lấy được mặt mũi, mạnh bạo đập mạnh xuống bàn.
"Cái gì? Sao lại có chuyện này được chứ? Em giải thích thế nào về chuyện này hả, An Tĩnh?"
Trần Uyển hừ lạnh, bà chưa kịp nói thì Lạc Anh đã hành động trước rồi.
" Phó hiệu trưởng, ông chưa nghe rõ ràng mọi chuyện đã vội phán xét thế hả? Tiền của Bạch phu nhân đây nhiều hơn hay của chúng tôi nhiều hơn vậy?"
Phó hiệu trưởng cứng họng, mắt đen như đít nồi không dám ho he một tiếng nào.
Nhân vật chính là An Tĩnh bây giờ mới lên sàn diễn.
Muốn diễn chứ gì? Cưng còn non lắm! Chị đây chơi với cưng tới cùng.
An Tĩnh cầm hai quyển bước tới chỗ của Bạch Nhược, mặt mày thản nhiên như không có chuyện gì.
"Có thật cô không có làm gì không, hửm? Người đang làm, trời đang xem.
Ở ác thì gặp ác, với độ tuổi không nhỏ của cô đủ hiểu đạo lý này rồi chứ?"
Bạch Nhược tái xanh mặt nghe An Tĩnh đang hăm dọa, gom hết dũng khí mà phủ định.
"Tôi không biết gì cả! Đó là do cô gây chuyện với tôi trước thôi!"
An Tĩnh nghe câu trả lời không khỏi cười nhẹ ra tiếng, nhìn vẻ vô hại đừng tưởng là cô nàng này hiền lành.
Là sói đội lốt cừu đấy!
"Ha! Tôi gây chuyện? Cô chắc chứ? Tôi nghĩ cái tuổi của cô đủ vào trại giáo dưỡng vì tội phỉ báng người khác rồi đấy."
Đưa tay lật hai cuốn vở, một cuốn thì ngăn nắp sạch sẽ còn cuốn còn lại thì đầy vết mực cùng với những dòng chữ mắng nhiếc An Tĩnh.
Đưa mắt nhìn Bạch Nhược, An Tĩnh như có như không, nhẹ nhàng không nghe thấy được ẩn ý gì trong đó.
"Vậy mọi người thấy chữ viết này quen thuộc không? Nhất là cô, Bạch Nhược? Cô có thấy quen mắt không?"
Bạch Nhược muốn ngã khuỵu xuống, lắp bắp không nói nên lời nào.
An Tĩnh cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, đã đến lúc kết thúc rồi.
"Chữ *nghèo hèn* trong này giống hệt chữ này ở hàng thứ mười hai từ dưới lên.
Chữ *tiện nhân* ở trang kế đó, hàng hai lăm trái sang…"
Mọi người liền tìm khi nghe An Tĩnh nói vậy.
Thấy vị trí chính xác của các cụm từ đó không khỏi há hốc.
Con mẹ nó! Thật là không thể tin được luôn! An Tĩnh nói chính xác các vị trí, đã vậy các từ thật sự giống nhau.
Thấy mình đuối lý, Bạch Nhược xông tới muốn giành lấy từ tay An Tĩnh thì bị một lực mạnh mẽ hất ngã đập mạnh xuống sàn nhà.
Mục Chấp đứng ở bên ngoài, thấy An Tĩnh sắp gặp nguy hiểm thì đột nhiên xông vào, mặt mày âm trầm không được tốt lắm nhìn Bạch Nhược đang nằm trên sàn.
Bạch phu nhân thấy con mình bị đẩy ngã liền chạy tới xem xét, không khỏi phẫn nộ mà hét lớn.
"Cậu kia, sao mà xô ngã con gái tôi vậy!"
Mục Chấp lạnh lùng nhìn hai mẹ con nhà họ Bạch, bá ngạnh thượng cung không coi ai ra móng tay gì.
"Bà nghĩ tôi muốn xô ngã con gái bà sao? Tôi ngại bẩn lắm."
Mọi người không khỏi hít một hơi lạnh, đưa một ngón tay cái cho Mục Chấp.
Thật ngầu! Đúng chất Mục Chấp!
Lạc Anh thầm hài lòng thằng con trai vô dụng của mình, cũng có lúc đáng mặt đàn ông đấy.
An Tĩnh nhìn Mục Chấp với cặp mắt đầy phức tạp, bất giác tiến lùi sau một bước giữ khoảng cách với anh.
Mục Chấp nhìn hành động của An Tĩnh không khỏi não nề u sầu.
Cảm giác được bầu không khí dần trở nên bức bách, An Tĩnh muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện.
Trần Uyển thấy con gái không còn kiên nhẫn liền giải quyết mọi chuyện lập tức.
"Chuyện đến đây thôi.
Không nên để chuyện càng xé to.
Tôi hi vọng lần sau không có chuyện này nữa đối với con gái tôi.
Nên nhớ là tôi không ngại gặp các người trước tòa án đâu."
Trước khi rời đi, Trần Uyển cười lạnh nhìn hai mẹ con họ Bạch ngồi chật vật trên nền đất.
"Rác rưởi thế nào cũng là rác rưởi.
Dù che đậy thế nào cũng không đậy được cái mùi thối bên trong đâu!".