AN TĨNH TRONG EM


Hai mẹ con An Tĩnh khóc một hồi lâu, con mắt đã sưng húp cả lên.

Trần Uyển nhẹ nhàng hôn lên trán con gái mình, vuốt ve mái tóc dài đang xõa xuống.

"A Tĩnh à, mẹ xin lỗi con.

Mẹ không cố ý giấu giếm con đâu! Mẹ sợ con chịu đựng không nổi…" mẹ không muốn thấy con đau đớn khi biết bệnh tình.

Nói đến đây,Trần Uyển không khỏi nghẹn ngào nói không thành lời.

An Tĩnh ôm lấy mẹ mình, rúc mái đầu vào vòng tay ấm áp đã ôm ấp mình.

"Mẹ xấu lắm, mẹ biết không? Con cũng đã lớn rồi mà mẹ!"
Trần Uyển thấy con gái mình không khóc không nháo nữa, bình tĩnh lại cảm xúc, lén gạt đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt đã qua thời xuân thì.

" Được rồi, mẹ rất xấu.

Nhưng mà con dù lớn thế nào cũng là con của mẹ chín tháng mười ngày đứt ruột sinh ra.

Dù con có gia đình, có con thậm chí có cháu thì con mãi là bé con trong mắt mẹ!"
Giống như một cơn mưa đầu hạ đã xua tan cái nóng oi bức của mùa hè.

Lời thủ thỉ của Trần Uyển như làn nước ấm len lỏi vào từng vết thương trong tầm hồn của An Tĩnh.

Dịu dàng, êm ả không vồ vập khiến cho thần hồn như phiêu lãng trong những thế giới đầy hạnh phúc.


Chợt như có thứ kỳ diệu gì đó đã vụt sáng lên trong bóng tối tĩnh mịch, chợt lặng lẽ như hồi gương phản chiếu xua tan mọi mịt mù bế tắc.

An Tĩnh nhổm người dậy, đôi mắt còn đọng những giọt nước mắt bây giờ đã ánh lên tia sáng nghị lực, tràn đầy sức sống mãnh liệt nhìn thẳng đối mặt với mẹ mình.

"Mẹ, con muốn làm phẫu thuật.

Dù thế nào con muốn sống với gia đình mình mãi mãi."
Trần Uyển không ngờ là An Tĩnh lại nói như thế, bà vui mừng khôn xiết.

"Được rồi, con sẽ sống thật hạnh phúc với ba mẹ mà.

Mẹ đã chuẩn bị mọi thủ tục rồi, xong tuần này mẹ tới rút giấy xin chuyển trường cho con."
"Vâng."
Bữa tiệc vui nào cũng phải đến lúc tàn, chia ly là điều không thể nào tránh khỏi.

Chỉ mong là mọi kỷ niệm sẽ còn đọng mãi theo thời gian.


Một khu tập thể lao động xập xệ, sân sau.

Trong màn đêm tĩnh mịch, tuy không thấy được gì nhưng mùi máu tanh nồng đã xộc thẳng vào mũi.

Tiếng kêu la thảm thiết, tiếng đánh bình bịch dã man cứ thể giáng những cú giã mạnh.

Lục Ngạn được đàn em cung kính mời ngồi hắn ta ngồi xuống, không quên báo cáo công việc.

"Thưa ngài, đây là con chuột nhắt đã trốn thoát gần 20 năm trước.

"
Lục Ngạn ánh mắt sắc lạnh nhìn người đàn ông đang bị đánh thiếu sống thiếu chết, máu đỏ chảy tung tóe khắp nói.

Phất tay ra hiệu cho bọn thuộc hạ ngừng đánh, đứng dậy bước tới người đàn đang nằm thoi thóp trên nền đất.

Tàn nhẫn túm lấy tóc của người đàn ông kia, giọng điệu cay nghiệt vang lên.

" Mày không ngờ đúng không? Trốn chui trong cống rãnh bấy lâu nay mà bị chính tay tao tóm lấy.

Sao mày hồi trước mày không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?"
Lục Ngạn không sợ người đàn ông nằm trên nền đất mất mạng, giáng những cú đạp nặng nề lên, máu tanh do lực mạnh mà phun thẳng lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn.

"Mày còn muốn giữ khư khư cái bí mật 20 năm trước xuống mồ sao? Được, tao sẽ cho gia đình mày cùng đi với mày cho có bạn bè.

Đưa cho nó xem."
Một chiếc máy được đặt xuống mặt đất hướng về người đàn ông đang bị túm đầu lên nhìn.

Tiếng la hét thất thanh vang lên không khỏi rợn người.


"Xin các ông đừng mà.

Tha cho con gái tôi đi! Tôi lạy các người tha cho mẹ con chúng tôi đi mà!"
"Mẹ ơi, ba ơi cứu con với! Con không muốn đâu!"
Trong đoạn phim, một người phụ nữ đã bị chế ngự đằng sau gào khóc van xin cho con gái mình, bức lực nhìn con gái mình quằn quại chịu đựng những đợt ra vào của bọn đàn ông ghê tởm.

Cô gái nhỏ ban đầu còn kháng cự quyết liệt nhưng bây giờ đã buông xuôi tất cả, phó mặc cho số phận.

Tiếng gào khóc trong đoạn phim phát ra như một búa tạ đập thẳng vào đại não của người đàn ông, ong ong lên vài tiếng.

Ông ta dùng hết sức bình sinh, thều thào.

"Nếu các người thả vợ con tôi ra.

Tôi sẽ nói tất cả cho các người!"
Lục Ngạn cười lạnh nhìn người đàn ông kia, lấy một xô nước lạnh đổ thẳng xuống người đàn ông kia.

"Bây giờ mày còn có tư cách ra điều kiện với tao?"
Người đàn ông không nỡ nhìn được vợ con mình đang bị hành hạ, nhắm nghiền hai mắt lại.

"Cầu xin các người tha cho bọn họ.

Tôi làm thân tôi chịu,bọn họ không có liên quan gì cả!"
Lục Ngạn phất tay ra hiệu, bọn thuộc hạ dựng đứng người đàn ông kia, hắn ta ngồi vắt lên ghế.

"Nếu câu trả lời của mày khiến tao hài lòng thì mạng của vợ con mày được đảm bảo.

Còn nếu không thì… như mày đã thấy nãy giờ rồi đấy."
Một lúc sau.

Lục Ngạn nghe xong lời của người đàn ông kia, sắc mắt không khỏi âm trầm ngồi vào xe.


Thắp một điếu thuốc đỏ rực trong màn đêm tĩnh mịch.

Theo lời kể thì trước kia ba nhà Trần, Lục và Mục có mối quan hệ tốt ngoài mặt nhưng sau bên trong muốn đạp đổ các gia tộc khác dưới chân mình.

Có điều Trần gia chỉ sinh ra một cô con gái là Trần Uyển, quyết định rút ra khỏi mớ bòng bong này.

Thế là hai gia tộc kia bắt đầu cuộc chiến cắn nuốt lẫn nhau.

Cha Mục Chấp là Mục Tiêu và cha của mình là Lục Can cùng yêu người phụ nữ Trần Uyển ấy, một phen sống chết để tranh giành.

Thế nhưng Trần Uyển đã kết hôn với An Nhạc của An gia, làm cho hai đều phẫn nộ không kém, từ thù thành bạn muốn liên minh đạp đổ ngai vàng không tên là An gia.

Một trận chiến giữa ba đại gia tộc đã nổ ra, nền kinh tế thị trường lúc đó rất hỗn loạn.

Hiệu ứng bươm bướm lũng đoạn thị trường ngày càng lớn gây ra rất nhiều thiệt hại lớn.

Nhưng cả ba không sợ chết mà sống chết với nhau.

Không biết vì nguyên nhân gì mà Mục gia phản bội liên minh, cùng với An gia thôn tính lại Lục gia, làm cho Lục gia điêu đứng có nguy cơ sụp đổ.

Nhờ có cuộc triệu tập thường niên của các đại gia tộc, Lục lão ra mặt mới có thể giải quyết trận chiến không cần vũ khí vẫn có thể đổ máu.

Thế là trật tư thế giới lại được xác lập lại, An gia và Trần gia quy về ở ẩn, nước sông không phạm nước giếng với các gia tộc khác.

Mục gia bắt lấy cơ hội này mà không ngừng bành trướng thế lực, từ từ cắn nuốt xung quanh để mở rộng mạng lưới của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi