Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, cô ả An Tố này học lớp A1 sát bên cạnh lớp của An Tĩnh.
Cô chỉ mong là cô ta đừng gây sự, nếu không mười cái danh nghĩa nhà họ An cô cũng chả sợ.
Cuộc sống êm ả không xáo trộn của An Tĩnh chờ đến khi trước ngày chuyển trường.
An Tố vẫn ghi hận, cố ý rêu rao những điều không tốt về An Tĩnh.
Cho đến khi cha mẹ của An Tĩnh đến trường thì cô ta ngốc đầu lên không nổi, bị đuổi hẳn ra khỏi nhà.
Hai vợ chồng An Nhạc sau khi hoàn tất mọi thủ tục cho con gái mình chuyển sang Mỹ, còn tới trường cô xin rút học bạ chuyển trường là xong.
Trong lúc hai người đang đi tìm đường đến văn phòng hiệu trưởng thì nghe một đám nữ sinh đang bình phẩm chê bai An Tĩnh trước mặt họ.
"Cậu nghe An Tố tiểu thư nói chưa, An Tĩnh là loại hồ ly tinh lăng lòng trắc nết, hết câu dẫn Mục Chấp rồi đến Lục Ngạn sau đó còn có Lạc Trần nữa."
"Không chỉ thế nhà cô ta nghèo hèn xơ xác.
Không biết có dùng thủ đoạn gì mà có thể vào ngôi trường danh giá này."
Trần Uyển phẫn nộ muốn tới đôi co với nữ sinh vừa nói xấu con gái mình nhưng bị chồng mình cản lại, ra hiệu nghe tiếp.
"Chậc chậc, cùng là họ An nhưng lại cách nhau vài đẳng cấp.
An Tĩnh thì nghèo hèn rách rưới còn An Tố lại là đại tiểu thư duy nhất của An gia, có cha là An Nhạc chủ tịch tập đoàn An Thị và mẹ là Trần Uyển làm cục trưởng cục ngoại giao.
Ôi thôi, người ta đã sinh ra từ vạch đích rồi mà!"
Nói đến đây, Trần Uyển cùng với chồng mình không nhịn được.
Bà bước ra đanh giọng.
"Ồ không ngờ tôi lại có cô con gái tên là An Tố nhỉ?"
Nhìn khí thế áp bức của hai người, đám nữ sinh nhiều chuyện không đám nói gì liền chuồn đi mất.
Trần Uyển định kéo lại thì An Nhạc cản lại.
"Cứ lên rút học bạn cho con đã.
Từ từ rồi tính sau."
Nghe lời đàm luận không hay về con gái mình, An Nhạc làm sao không tức giận chứ.
Xong chuyện này, ông nhất định tính sổ với bọn người này mới được.
Không hiểu vì sao chuyện của bố mẹ An Tố là Trần Uyển và An Nhạc truyền đi khắp nơi.
Bọn người nịnh hót tâng bốc An Tố không ngớt lời.
Trong nội tâm lúc này của An Tố không khỏi sợ hãi mọi chuyện đổ vỡ ra.
Cái danh tiểu thư này không giữ được.
Mọi người nhanh chân chạy tới xem gia đình đầy quyền lực này như thế nào thì nghe loa thông báo được phát.
"Xin mời em An Tố lên văn phòng của hiệu bộ.
Có người muốn tìm em."
An Tố định viện cớ chuồn đi nhưng đám người ngu ngốc lôi kéo ả ta tới chỗ hiệu bộ.
Lâm vào bước đường cùng, ả ta đành liều một phen.
Khi tới nơi, An Tố không ngờ rằng người mà cô danh nghĩa cha mẹ ruột của cô đang ngồi đó.
Ả ta gượng gạo bước vào.
"Chào thầy hiệu trưởng, chào ba… mẹ…"
Trần Uyển ghê tởm bộ dạng thấy sang bắt quàng làm họ của ả ta, dứt khoát lên tiếng.
"Cô là ai? Sao lại xưng hô chúng tôi là ba mẹ của cô?"
Mọi người bắt đầu lên tiếng xì xào, có người ghét tính hách dịch của cô ta liền thấy nhà cháy không ngại đâm chọc vào.
"Không phải hai người là ba mẹ của An Tố? Sao mà cậu ta nói với tụi cháu là hai chính là ba mẹ ruột của cậu ta và cậu ta chính là đại tiểu thư nhà họ An mà."
Do An Tố sợ xanh mặt cúi gằm người xuống, khi ả ta ngẩng mặt lên thì An Nhạc không khỏi nhíu mày.
"Đây chẳng phải là con của tài xế Lý sao? Bây giờ lại đổi họ An rồi?"
Mọi người đang ồn ào nghị luận nghe đến đây liền im bặt.
Cái gì, An Tố à quên Lý Tố này muốn giả thiên kim nhà họ An sao?
Bên ngoài đi vào là một người đàn ông gầy gò bước vào, ông ta nhanh chóng tiến lại gần chào hỏi vợ chồng An Nhạc.
"Lão gia và phu nhân khỏe.
Hai người gọi tôi có chuyện gì không?"
An Nhạc chưa nói gì nhưng mà Lý Trạch thấy con gái mình đang cúi gằm dần đã hiểu ra mọi chuyện.
Ông ta định lên tiếng thanh minh thì bị Trần Uyển chặn họng lại lập tức.
"Tôi nhớ anh họ Lý mà? Sao con gái nhà anh lại họ An? Anh giải thích chuyện này như thế nào?"
Đúng lúc này, An Tĩnh không biết chuyện gì xảy ra thấy mọi người tập trung đông đúc nên bước vào xem thì thấy ba mẹ mình không khỏi ngạc nhiên.
"Ba mẹ, sao hai người lại ở đây?"
Trần Uyển tới kéo tay An Tĩnh đi tới, cô không khỏi khó hiểu khi mẹ mình lôi vào đây và càng thắc mắc hơn là An Tố tại sao lại quỳ cùng với một người đàn ông đá dày tuổi này.
"Có chuyện gì vậy mẹ?
Trần Uyển buồn bực không khỏi trách móc An Tĩnh, mắt lạnh lùng nhìn hai cha con nhà họ Lý.
"Con còn hỏi sao? Nếu con nghe lời mẹ thì làm gì có chuyện trộm long tráo phụng như vậy chứ?! Thật tức chết mà!"
An Tĩnh gãi gãi đầu ngu ngơ, bộ óc nhạy bén này cũng có đôi lúc chậm tiêu như vậy.
An Nhạc đành lên tiếng.
"Con gái của tài xế nhà mình mạo danh con lại đại tiểu thư họ An.
Tư tung tác quái đặt điều nói xấu con tình cờ ba mẹ phát hiện.
"
An Tĩnh khẽ nhếch mày, không khỏi cười nhạt phát ngôn ra một câu khá thiếu đòn.
" Không cái danh tiểu thư An gia lại hấp dẫn như vậy? Con nào biết chuyện này chứ!"
"Con nhóc nhà cô ấy! Không khiến cho thân già này lo không được!"
An Tĩnh lười không muốn quan tâm, chào hỏi vài câu rồi cũng đi.
Cô thà ngâm mình trong nghiên cứu bảo bối của cô còn hơn nghe mấy chuyện nhàm chán này.
Cứ để cho ba mẹ xử lý đi.
An Nhạc thấy con mình không quan tâm nên cũng muốn nhanh chóng kết thúc, phất tay.
"Chú Lý, mong chú về thu xếp đồ đạc cùng với con gái chú ra khỏi An Viện đi.
Tôi không muốn nuôi cái dạng người tráo long đổi phụng như các người đây!"
"Ông chủ, xin ông niệm tình cũ mà thương xót cho nhà tôi.
Trần Uyển chướng tai gai mắt gia đình này từ lâu rồi, sẵn dịp nên giải quyết luôn thể.
"Ơn cứu mạng chúng tôi cũng đã bồi thường cho các người rồi, các người muốn chúng tôi Niệm tình cũ gì nữa chứ? Mau mau thu dọn ra khỏi nhà chúng tôi.".