AN TĨNH TRONG EM


Lời nói của Trần Uyển thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.

Ai nấy không khỏi ngỡ ngàng khi nghe câu nói của bà.

Có một nghị luận bất bình trước tình cảnh này liền đứng dậy lên tiếng.

“Nếu bà đã nói phù sa không chảy ruộng ngoài, thế nhưng tại sao con gái bà lại không được nhận được điểm số tối đa.

Tuy nhiên An Tĩnh không có chút quan hệ nào với bà lại được chứ?”
Nghe xong, hai vợ chồng An Nhạc có chút âm trầm xuống cực điểm.

Ánh mắt rét lạnh của Trần Uyển như muốn nhìn xuyên thấu người vừa đứng dậy nói đó, bà khẽ hừ một tiếng.

“Cậu đang nói cô gái kia là con gái tối?”
Học sinh đó vịt chết vẫn cứ mạnh miệng, xắn tay áo đứng dậy đôi co với Trần Uyển.

Cậu ta tưởng rằng mình đúng không khỏi đắc ý mà trả lời “Đúng vậy.” rất dõng dạc.

Ông hiệu trưởng già bên cạnh cũng đang lau mồ hôi hột, nhìn sang bốn người bọn họ rồi lại nhìn lên sân khấu.

“Nhạc phu nhân, An Tố tiểu thư không phải là con gái của bà sao? Nếu như vậy thì có chút không ổn lắm.”
Trần Uyển lườm nguýt sang nhìn An Nhạc, nhìn sang ánh mắt không thiện của vợ ông An Nhạc có chút bất an nghiêm trọng.

Bà ấy đi vòng sau hàng ghế, vòng lên sân khấu.

Ánh mắt của mọi người không dứt luôn chăm chú nhìn lên xem nhất cử nhất động của Trần Uyển.


Bà không biến sắc mà đi đến An Tĩnh chuẩn bị chuồn lấy, cầm tay lôi kéo cô con gái của mình lên trước giữa sân khấu hô lớn lên.

“Các người nhìn cho kỹ, đây mới là con gái Trần Uyển tôi.”
Mọi người sững người như trời trồng nhìn lên chuyện đang xảy ra trước mặt mình.

Cái chuyện gì đang xảy ra thế này.

An Tĩnh bị mẹ mình xách lên tuyên bố với mọi người, cô có chút gượng gạo chào mọi người.

“Ha ha, xin giới thiệu với mọi người đây là mẹ của tôi.”
Và sau đó một màn chiến tranh ngầm dậy sống lên khiến cho mọi người ở đây có chút lạnh sống lưng.

Trần Uyển chỉ thẳng vào chồng mình, bà ấy không ngán đối phương là ai mà nói ra thẳng thừng.

“Cô gái này là con của ông sao, An Nhạc?”
An Nhạc mặt tràn đầy hắc tuyến, âm thầm ngườm quýt lấy An Tĩnh đang chột dạ đứng đằng sau Trần Uyển.

Con ơi là con, con hại chết cha mày rồi đây.

Oan cho ông quá, ông có biết cô ta là ai đâu.

Dứt khoát vạch rõ quan hệ là phương án đúng đắn bây giờ, An Nhạc mặt mày không được đẹp cho lắm nhìn lên An Tố đang đứng trên sân khấu.

“Cô ta xấu như vậy, không một điểm giống lấy một điểm gì hai vợ chồng mình cả.

Em nói thử xem giống nòi của anh chất lượng kém thế sao, phải nhớ rằng con bé An Tĩnh không đến nỗi tệ hại như thế.

Còn trốn nữa con nhóc thối nhà con ấy, tức chết đi được.

Rảnh rỗi thì lo về kế nghiệp công ty đi, bày ra cái trò giấu kín thân phận làm gì mà có chuyện như ngày hôm nay.”
An Tĩnh đứng trốn sau lưng mẹ của mình, lí nhí đáp lại An Nhạc khiến cho ông thật muốn đánh cho mông con nhóc này nở hoa ra.

Phản nghịch thật rồi.

“Con có phải muốn giấu diếm gì đâu.

Bọn họ có hỏi con là con ai đâu, mắc mớ gì con phải trả lời chứ.

Ba cũng kỳ cục quá đi.”
Nghe câu trả lời của An Tĩnh, cả hội trường người không khỏi chết lặng.

Ai nấy khoé môi đều méo xệch ra trông thấy.

Trời ạ, dạo này có vụ phải hỏi thì mới trả lời nữa sao trời.Mọi chú ý đều dồn vào An Tĩnh, sắc mặt của An Tố đen đến cực điểm.

Cô ta quá xấu hổ định đánh bài chuồn thì đột nhiên bị Trần Uyển không khỏi hoảng hốt lên.

“Cô đi đâu thế hả, An Tố tiểu thư? Tôi đây thật không biết mình lại có vinh dự là cha mẹ của An Tố tiểu thư đây đó.”

Hào quang sùng bái của mọi người thay bằng sự phỉ nhổ tột độ, cười khinh nhìn bộ dạng thảm thương của An Tố.

Đúng là ngu xuẩn thật mà, trộm gà không được mà còn mất nắm thóc.

Ha ha ha.

Lòng người nói lật là lật ngay, toàn những thể loại gặp khó thì né tránh như ta.

Quả không ngoa câu nào ai lấy thước mà đo lòng người mà.

Trần Uyển tiếp tục đi tới trước mặt của An Tố, ánh mắt sắc lạnh được rèn dũa bao năm trong giới quan chức nhà nước quanh một vòng rồi lại tụ lại một chỗ An Tố thần sắc không ổn đó.

“Hồi này không phải cô nói tôi mạnh miệng quá đáng sao? Vậy cô thử nói xem, phù sa không chảy ruộng ngoài.

Không bênh vực cho con tôi, không lẽ cho cô chắc?”
Nhìn bộ dạng gà mẹ xù lông của Trần Uyển khiên cho mọi người ở dưới hít hà một tràn hơi lạnh.

Không ngờ Trần cục lại bộc bạch rõ ràng việc mình thiên vị con mình trước toàn thể mọi người như vậy.

Không hổ danh tiếng thẳng tính như ruột ngữa Trần Uyển Trần cục trưởng cục ngoại giao.

Điều khiến họ không ngờ đến rằng An Tĩnh mới là công chúa của An gia.

Có chút không tin cho lắm nha.

Tuy An Tĩnh mới chuyển đến đây chưa được bao lâu nhưng bọn họ cũng có thể đánh giá chút ít.

Không lẽ là giới người giàu dạo này nhàm chán quá mà đu trend giả nghèo? Có điều An Tố thật nhục nhã nha, đã không phải phượng hoàng thật sự mà gáy giọng cho lớn.

Chậc chậc.

Những ánh măt, lời nói mỉa mai của mọi người khiến cho sắc mặt của An Tố biến hoá khôn lường.

Cô ta vô vọng, chân nặng như chì hứng chịu những tràn khinh bỉ, phỉ nhổ của những con người ở dưới khán đài.


Không thể chịu đựng được nữa, An Tố cố gắng tránh né những tia flast liên tục đang nhấp nháy về phía cô ta.

Đôi mắt không biết từ khi nào đã giàn giụa nước mắt lưng tròng.

Từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên trong đời cô ta lại nhục nhã đến thế.

An Tĩnh tuy không có chút thiện cảm nào với An Tố nhưng cô vẫn có nhân phẩm nha, không đến nỗi mà cháy nhà hôi của nhà người ta.

Không biết An Tĩnh vớ được cái áo khoác của ai bước tới trùm lên đầu của An Tố đang co mặt tránh né mọi người.

Khuôn mặt cô nhàn nhạt không cảm xúc nhìn về phía mọi người.

“ Cô nhanh chóng rời khỏi đây đi.

Ở đây có tôi.

Yêu cầu mọi người ngưng lại nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Mọi người nuối tiếc hạ điện thoại xuống, nghe vậy thì ai còn dám nữa chứ.

Đùa nhau chắc à, day vào người không nên đụng thì chỉ có nước chết thôi.

An Tĩnh không muốn tiếp tục ở đây nữa liền nắm tay mẹ mình đi ra khỏi hội trường, An Nhạc thấy vậy liền cũng đi luôn để đằng sau là một hội trường hoảng loạn.

Ông hiệu trưởng già nhìn bóng dáng bọn họ đi, vô lực ngồi xuống ghê.

Xong thật rồi, xong thật rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi