ÁN TREO LINH HỒN



Qua một trận hỗn chiến, Vương Giác không buồn nói chuyện nữa.
Lý Vi vẫn kiên trì thực hiện giải mẫn cảm cho y, không chỉ thế còn bổ sung hạng mục phòng tự tử bằng phương thức hôn sâu hằng ngày.
Lần này, y ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Lý Vi còn chưa ngồi xuống mà y đã nuốt nước miếng đến lần thứ bao nhiêu rồi không biết.
“Cậu căng thẳng cái gì?”
“Tôi, tôi không căng thẳng.” Vương Giác siết chặt ga giường, chột dạ nói.
Kết quả, y vừa mở mắt đã thấy Lý Vi đứng dậy, tay chống giường cúi người xuống, y thoáng né nhưng không tự chủ được sức nên lăn hẳn sang một bên.
“À thế à?” Anh chặn người đang loay hoay nằm sấp trên giường lại rồi nghiêng người đè lên: “Tôi xem chút nào.”
Anh đè cơ thể xuống để cảm nhận những thớ thịt mềm mại bên dưới: “Lưng cậu căng cứng thế này rồi.

Không phải trước đây còn dạy tôi thả lỏng sao?”
“Hửm, Đậu Bắp Nhỏ?”

Nghe được nickname từ thuở mút mùa này, Vương Giác run lên trong ngực anh.
Đây là cách anh gọi y bên giường bệnh trước đây.
Lý Vi đảo mắt, chôn đầu vào hõm cổ y rồi khẽ thở dài:
“Không cần phải sợ tôi.”
Vương Giác vẫn nằm yên trên giường, vùi mặt vào gối mà không nói một lời.

Không nức nở cũng không chống đối, y chỉ lặng lẽ nằm đó bất động.

Và bắt đầu nhớ về những ký hiệu vẽ trên lưng mình.
Tận khi Lý Vi sợ y bị ép ngợp thở thì mới ôm nhẹ kéo y dậy.
Anh theo thói quen muốn lau nước mắt cho y thì mới chợt thấy ánh mắt y giờ đây trong veo sắc sảo, bình tĩnh muôn phần, chừng như còn mang khí thế mãnh liệt hơn xưa nữa.
“Anh vốn có thể giết tôi mà.” Vương Giác chợt nói sau một hồi im lặng thật lâu.
“Anh có biết tôi giấu tín hiệu trong chân tay của mình không? Trong trường hợp đặc biệt, nếu tôi mất mạng thì tín hiệu kia sẽ được gửi ra ngoài.”
“Đúng.” Lý Vi ngắt lời như thể đã biết y định nói gì: “Nhưng tôi nói rồi, tôi không thể giết cậu.”
“Tôi đã nói với cậu ngay từ đầu rồi.”
Câu chặn họng này nghe có chút thiếu kiên nhẫn hiếm gặp.
Vương Giác bén nhạy bắt được.
“Thế này, để tôi nói cho anh một bí mật.” Y từ tốn nhả từng chữ một để dò xét: “Bao năm rồi…”
Bao năm rồi, nó đã sớm không còn hiệu lực.
“Bao năm rồi cái gì?” Lý Vi nhíu mày ngắt lời y, đồng thời bóp cằm y kéo lại gần: “Lại đây.”
“A…”
Hai cặp môi áp sát vào nhau, từng góc nhỏ trong vòm họng lại lần nữa bị xâm chiếm và lục soát.
Hôn sâu một phen xong, Vương Giác chẳng hơi sức đâu để tâm đến nước bọt trào ra khỏi khoé miệng và đôi bờ má nóng ửng, mà chỉ nhìn anh không chớp mắt.
“Hôm nay anh đã… kiểm tra rồi mà.”

“Cậu còn nhắc một lần nữa,” Lý Vi ném y một ánh mắt sâu xa: “Tôi cũng không ngại mỗi tiếng một lần đâu.”
Anh quan sát Vương Giác một cách thận trọng, gương mặt sau khi hôn khác vô cùng màu trắng nhợt nhạt trước đấy, giờ đây ngay cả vành tai cũng hơi ửng đỏ.
“Cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
Vương Giác đã nghĩ kỹ rồi.
Anh chặn lời y, và thậm chí hôn y không cho y tiếp tục nói là vì…
Tai vách mạch rừng.
Y ngu xuẩn quá.
Cánh mũi Vương Giác hơi giật, khóe miệng cong xuống, dường như đang muốn kìm nén điều gì.
Cảm xúc y trở nên hỗn loạn nên chỉ đành im lặng hồi lâu, xong mới nhẹ nhàng nói: “Ôm tôi.”
Dẫu y là người duy nhất còn lại trên đời biết được vị trí của chứng cứ kia, nhưng nếu bị đẩy vào thế cùng cũng chưa chắc bảo toàn được tính mạng.

Con át chủ bài của y trước đây chính là tín hiệu chôn trong cơ thể sẽ truyền đi khi y tắt thở — nếu chúng biết tín hiệu đó đã không còn hiệu lực nữa… Thế nên Lý Vi mới phải vội vã ngắt lời y như vậy.
Là để bảo vệ y.
Lý Vi nghe thế bèn ôm lấy y, mắt anh liếc y một cái.

Anh còn chưa phát hiện ra sự bất thường trong hành động thì đã thấy Vương Giác cuộn chân lên, dùng đầu gối cạ vài lần lên chân anh.
“Thôi được, giờ tôi đã không còn đường lui.

Nếu tôi chấp nhận,” Y nói: “Anh có muốn…”
Y đã suy nghĩ rất lâu về mục đích của Lý Vi khi vẽ những ký hiệu đó lên lưng sau khi biết y có ý định tự sát.
SOS.
Chứng tỏ lúc đó anh đã nhìn thấy.
“Anh có muốn không?”
Lý Vi cứng người.

“… Muốn cái gì?”
Vương Giác cong ngón chân, đầu gối lại tiếp tục lần lên phía trên —
“Nhìn tôi đi.” Giọng y đã khàn đi ít nhiều.
Lý Vi nhướng mắt.
Trước khi tiêm cho y, Lý Vi đã từng nói một câu rằng: “Khôi Kình nói tôi không nên có điểm yếu”, câu nói đó đặt giữa câu trước câu sau rất vô nghĩa, thật sự không khớp một chút nào.
Giả như y hiểu đúng, thì y chính là điểm yếu của anh, cũng tức là —
Có người đã từng dùng điểm này để đe doạ anh…
“Sau khi tôi tiêm thuốc rồi sẽ không cử động được nữa.” Vương Giác thì thầm bên tai anh: “Anh không thích tôi nhìn anh ư?”
Y muốn có thể giải thích chữ “SOS” rằng anh ấy đến đây để cứu mình.
Song y lại sợ đó chỉ là cảm nhận đơn phương.
Thế nên y muốn thử một chút.
“Khi xưa ai cũng bảo tôi có đôi mắt thật đẹp, thiếu điều tâng bốc tôi lên tận mây thôi.”
Đầu gối y vẫn chầm chậm rê lên phía trên, chỉ trong chốc lát thôi sẽ chạm đến nơi không nên chạm: “Anh chờ thêm là tôi không thể mở mắt ra nữa đấy — mong anh sẽ không bỏ lỡ.”
Y nhìn anh bằng cặp mắt ngấn nước, hai gương mặt đối diện nhìn nhau với hai đôi mắt sáng như đuốc.
Lời tán tỉnh này đây quá mức rõ ràng, song Lý Vi nghiễm nhiên nhướng mày.
Đại ý là — một lời nhắn gửi không mấy thân thiện:
“Tôi biết cậu đang diễn cmn kịch.”
– Hết chương 37 –.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi