AN TRI NGÃ Ý

Tay lái xe ba bánh lệch qua một bên, ông Thẩm từ chỗ ngồi nghiêng về phía trước ngã xuống, lúc đầu tiếp xúc với mặt đất được Thẩm Đa Ý chạy tới đỡ lấy.

Chíp Bông sợ đến mức khóc òa lên, ngồi xổm xuống trong giỏ xe, một nửa cái bánh sữa còn lại cũng ném luôn xuống đất.

“Ông nội!” Thẩm Đa Ý dùng sức đẩy xe ba bánh ra, để đảm bảo có đủ chỗ cho ông Thẩm nằm ngửa. Ông cụ trong ngực đã mất đi ý thức, thậm chí không thể nhìn ra có còn hô hấp hay không.

Tay gọi xe cấp cứu của Thẩm Đa Ý cũng đang phát run, sau khi mở miệng giọng nói cũng bắt đầu run rẩy. Cậu ôm vai cổ và đầu ông Thẩm, dùng cơ thể mình che lại chút ánh sáng cuối cùng của buổi hoàng hôn.

Chíp Bông khóc nức nở, nó tưởng vì tiếng giục của mình hại ông Thẩm biến thành như vậy. Thẩm Đa Ý giơ tay chùi nước mắt trên mặt Chíp Bông, dỗ dành nói: “Bé cưng đừng khóc nữa, tự mình về nhà nhé, ông Thẩm không sao đâu, hôm khác vẫn sẽ dắt con tới công viên cưỡi ngựa gỗ.”

Đang giờ tan tầm, các hộ gia đình lui tới bắt đầu tăng lên, hàng xóm rất nhanh đã đứng vây xung quanh. Mọi người đều lo lắng hỏi xem có cần giúp đỡ không, nhưng giờ không rõ bệnh tình, cũng không dám làm bừa.

Thẩm Đa Ý nhìn nửa cái bánh sữa trên mặt đất, bơ dần dần tan đi, chẳng có ai có thể ngăn cản và thay đổi được. Cậu cúi đầu, không biết ông Thẩm có thể nghe thấy hay không: “Ông nội, ông đừng đi.”

“Cho dù có đi cũng không thể vội vàng như thế được, con xin ông đó.”

Sau mười phút xe cấp cứu đã tới, nhưng mười phút này lại có vẻ dài đằng đẵng và vô cùng giày vò. Ông Thẩm được nhân viên y tế dùng cáng chuyển lên xe cấp cứu, Thẩm Đa Ý ngồi ở một bên khoang xe chăm chú nhìn nhân viên cứu thương tiến hành sơ cứu.

Sau khi đến bệnh viện ông Thẩm trực tiếp được đẩy vào phòng cấp cứu, đèn ngoài cửa và trên hành lang tỏa ra ánh sáng màu trắng, làm nổi bật đèn tín hiệu tỏa ra ánh sáng màu đỏ trên cửa đến mức cực kỳ chói mắt.

Thẩm Đa Ý mặt cắt không còn giọt máu ngồi trên ghế dài, ngón tay ký xong bản thỏa thuận vẫn còn đang run rẩy. Ông Thẩm bị nhồi máu cơ tim, lúc ngã xuống từ trên xe ba bánh gần như đã lên cơn sốc.

Đề phòng cẩn thận và lo lắng về huyết áp cao trong thời gian dài, thật không ngờ lại bị đánh bại bởi cơn nhồi máu cơ tim.

Thẩm Đa Ý dựa lưng vào ghế, cơ thể dưới áo sơ mi phát lạnh, hai mươi năm trước ba mẹ cậu xảy ra chuyện, ông Thẩm đã từng bị kích thích mà nhồi máu cơ tim một lần. Lúc đó đang ở bệnh viện, cấp cứu rất nhanh, sau khi hồi phục chưa từng bị lại nữa.

Y tá bưng ly nước ấm đi qua, quan tâm nói: “Thẩm tiên sinh, uống ly nước đi, còn phải chờ một lúc nữa.”

“Cảm ơn.” Thẩm Đa Ý nhận lấy, cảm nhận được nhiệt độ của nước qua ly giấy dùng một lần, đầu ngón tay ấm áp trước. Nước ấm dọc theo cuống họng chảy vào dạ dày, cơ thể cũng dần dần không còn cứng nhắc nữa.

Sau khi uống cạn nước cậu hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Cậu là trụ cột duy nhất trong nhà, gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không thể rối loạn trận tuyến được. Khi còn bé ông Thẩm chăm sóc cậu, về sau bọn họ sống nương tựa vào nhau, cậu lớn lên và trở thành nơi che mưa chắn gió cho ông Thẩm.

Thẩm Đa Ý lấy điện thoại ra gọi cho phòng hành chính, xin nghỉ một ngày, bàn giao công việc đã sắp xếp. Sau đó lại lần lượt gọi cho từng khách hàng đã hẹn gặp, kéo dài thời hạn toàn bộ công việc trên tay mình.

Cậu vừa thăng chức lên làm quản lý, ngày hôm sau đã phải xin nghỉ, một luồng cảm giác bất lực lan tràn khắp cơ thể, không tìm thấy cửa để trút hết ra. Điện thoại đổ chuông, là ông nội Chíp Bông gọi tới hỏi thăm, cậu không nói cho đối phương biết đang ở bệnh viện nào, đều là người già, chạy tới chạy lui cũng chẳng có ích lợi gì.

Thẩm Đa Ý nhìn chằm chằm màn hình điện thoại mà ngẩn người, nhìn cho đến lúc màn hình tự động khóa lại, sau đó ngẩng đầu lên bắt đầu nhìn chòng chọc đèn đỏ trên đỉnh phòng cấp cứu. Hai mắt tập trung, nhưng trong mắt chẳng có chút tinh thần nào, lúc điện thoại vang lên lần nữa, mãi một lúc lâu cậu mới phản ứng lại được mà bắt máy.

“Alo?”

“Anh đây, đang làm gì đó.” Giọng nói dịu dàng của Thích Thời An từ trong điện thoại truyền đến, mang theo sự thong thả nhàn rỗi sau một ngày bận rộn. Thẩm Đa Ý được giọng nói này vỗ về rất nhiều, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng một chút.

Cậu thu hồi ánh mắt, hơi choáng váng mà rủ mí mắt xuống: “Em đang ở bệnh viện.”

Đèn đỏ trên đỉnh phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, Thẩm Đa Ý ngay lập tức vọt tới ngoài cửa chờ, căng thẳng đến mức trong đầu chỉ còn lại một mảnh trống rỗng. Cánh cửa mở ra một cái khe, rồi dần dần mở rộng ra, vài nhân viên y tế đẩy ông Thẩm từ bên trong đi ra.

Thẩm Đa Ý cúi người nắm lấy mép giường, vội vã nhỏ giọng gọi: “Ông nội, ông nội? Ông có nghe thấy con nói gì không, ông nội…….”

Cậu vừa vội vã để ông Thẩm nhận biết được sự tồn tại của mình, vừa e sợ làm kinh động đến trạng thái ổn định của đối phương. Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, nói: “Tạm thời không có gì nguy hiểm, đưa bệnh nhân vào phòng bệnh trước đi.”

Thẩm Đa Ý vội vàng gật đầu nói cảm ơn, sau khi đẩy ông Thẩm vào phòng bệnh mới yên lòng. Lúc Thích Thời An đến nhìn thấy Thẩm Đa Ý ngồi một bên giường bệnh, kéo màn ngăn cách lại, một già một trẻ bị vây chặt trong một khoảng không gian chật hẹp.

“Đa Ý.” Anh khẽ gọi một tiếng, lúc Thẩm Đa Ý quay đầu lại vừa vặn đi tới bên người đối phương. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt ông Thẩm, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Bác sĩ nói sao rồi?”

Thẩm Đa Ý trả lời: “Ông đột ngột nhồi máu cơ tim, đang đạp xe ba bánh thì trực tiếp ngã xuống mặt đất, giờ cấp cứu xong tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Em xin nghỉ rồi, mai không tới công ty đâu.”

Thích Thời An xoa nhẹ sau lưng Thẩm Đa Ý: “Chuyện công việc em không cần phải để ý đến, cứ chuyên tâm mà chăm sóc cho ông nội đi, sao lại ở trong loại phòng bệnh lớn nhiều người như thế này, chỗ nằm không đủ hả?”

“Ừ, không hẹn trước, nên không dọn được phòng bệnh đơn.” Thẩm Đa Ý dịch chăn cho ông Thẩm, “Đợi xem thử có thể chuyển viện không thôi, cũng chẳng biết lúc nào ông nội mới tỉnh lại.”

Đêm đã khuya, trong phòng bệnh càng ngày càng yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy và tiếng ho khan đứt quãng. Ông Thẩm khoan thai nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm lại chẳng khác nào dáng vẻ đi ngủ thường ngày.

Thích Thời An đứng ở hành lang gọi điện thoại, gọi xong dọc hành lang đi tới chỗ rẽ. Anh mua hai chai nước ở máy bán đồ uống tự động, nghe thấy tiếng Thẩm Đa Ý và bác sĩ đang nói chuyện bên kia chỗ rẽ.

“Lần cuối cùng người bệnh tái phát là lúc nào?”

“Lần cuối cùng, cũng là hai mươi năm trước rồi.” Thẩm Đa Ý trả lời, “Bác sĩ, lần này nguyên nhân nhồi máu cơ tim là gì ạ, sau khi cấp cứu kịp có phải là không sao nữa không?”

Bác sĩ nói: “Bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim hằng năm đều tăng rất nhiều, hơn nữa còn có xu thế trẻ tuổi hóa, có rất nhiều trường hợp cấp cứu kịp, cũng có trường hợp đưa tới trễ hoặc là tình huống rất nghiêm trọng, chúng tôi cũng chẳng có cách nào xoay chuyển được. Ông cụ đã tám mươi tuổi rồi, tình hình sức khỏe cũng không được tốt lắm, dù sao chúng tôi cũng đề nghị trong nhà nên chuẩn bị tinh thần đi.”

Thẩm Đa Ý lừa mình dối người hỏi: “…… Chuẩn bị gì cơ?”

Thích Thời An từ một bên khác rẽ qua đây, tiến lên phủ ở trên vai Thẩm Đa Ý, khuyên nhủ: “Em đừng như vậy, chúng ta đừng làm bác sĩ khó xử.” Anh nói xong quay qua nói với bác sĩ, “Sau khi bệnh nhân tỉnh lại có thể chuyển viện không, ở đây điều kiện không tốt lắm.”

Bác sĩ trả lời: “Nếu tình hình tốt đẹp thì không có vấn đề gì cả, ông cụ thật sự cần môi trường tốt lành để nghỉ ngơi.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Đợi bác sĩ đi rồi, Thích Thời An quay người ôm Thẩm Đa Ý vào lòng, anh vỗ về dọc theo sống lưng Thẩm Đa Ý, một tay khác nhẹ nhàng vuốt sau gáy Thẩm Đa Ý, “Anh đã liên lạc với một chú ở Bệnh viện đa khoa quân đội rồi, đợi ông nội tỉnh lại sẽ làm thủ tục chuyển viện.”

Giọng nói Thẩm Đa Ý cũng thay đổi: “Vừa nãy bác sĩ vậy, là có ý gì?”

Thích Thời An thành thật trả lời: “Đa Ý, loại bệnh này chẳng có ai có thể dự đoán được lúc nào sẽ xảy ra lần nữa, cũng chẳng có ai có thể đảm bảo được lần sau còn có thể cấp cứu kịp thời hay không, nên bác sĩ mới trả lời em như vậy. Ông nội già lắm rồi, ốm đau mà ông đang chịu đựng rất nhiều cụ già cũng đang phải trải qua, em đừng đi vào ngõ cụt, nghĩ thoáng một chút đi.”

Thẩm Đa Ý rất khó khăn mà sắp xếp ngôn ngữ: “Em không đi vào ngõ cụt, rõ ràng trước đây không lâu chúng ta còn dẫn ông ra ngoài ăn cơm, đêm đó anh tới nhà em, ông vẫn còn xem ngày sinh cho anh. Sáng sớm lúc em đi làm ông vẫn tranh luận với em như thường lệ, trước khi ông sinh bệnh còn chở Chíp Bông tới công viên cưỡi ngựa gỗ mà.”

“Nhưng ông, nhưng ông giờ lại nằm ở bên trong.” Thẩm Đa Ý đẩy Thích Thời An ra, cậu lui về sau mấy bước dựa trên vách tường, “Ông nằm ở chỗ đó không nhúc nhích, bác sĩ nói em phải chuẩn bị tinh thần, em thật sự không biết phải chuẩn bị gì, em không biết ………”

Thích Thời An tiến lên một bước: “Đa Ý, năm đó lúc vụ nổ lớn xảy ra, em đang ở đâu?”

Ánh mắt Thẩm Đa Ý đờ ra: “Em đang chơi với Phí Nguyên ở trên đường.”

Thích Thời An lại hỏi: “Vậy lúc đó em có vui không?”

Mắt Thẩm Đa Ý đỏ lên: “Vui.”

Vai bị nắm lấy, thân thể mệt mỏi vô lực nhưng chưa đến mức từ trên tường trượt xuống, Thẩm Đa Ý nhìn chằm chằm vào mắt Thích Thời An, trong nháy mắt lông mày nhăn lại chảy xuống hai hàng nước mắt.

Thích Thời An nói với cậu: “Trước lúc xảy ra sự cố em rất vui, em không ngờ rằng sẽ xảy ra điều bất trắc. Một người trước khi bị chuẩn đoán ra bệnh nan y vẫn bình thường mà sống, sẽ không bắt đầu lấy nước mắt rửa mặt sớm mấy năm.”

“Cuộc sống hạnh phúc xảy ra tai họa bất ngờ, vốn không có tại sao, chẳng qua là khi có chuyện người ta không muốn đối mặt và không thể nào chấp nhận được mà thôi.”

Thẩm Đa Ý giơ tay lên chùi mặt, cậu biết không muốn đối mặt cũng phải đối mặt, không thể nào chấp nhận được cũng chỉ có thể chấp nhận.

Thích Thời An xòe bàn tay ra: “Lần này, anh cùng em đối mặt, cùng tiếp thu. Em phải kiên cường một chút, ít nhất phải để cho ông nội yên tâm.”

Thẩm Đa Ý đặt tay trên bàn tay Thích Thời An, cậu được kéo vào trong lòng đối phương lần nữa. Người ta thường nói rất nhiều người già đều không chịu đựng nổi qua mùa đông, nhưng giờ còn chưa tới cuối mùa thu mà. Thẩm Đa Ý mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nếu không phải lồng ngực trước mặt vô cùng ấm áp, cậu thật sự rất muốn dứt khoát cho xong.

Đối với cậu mà nói, tai nạn hai mươi năm trước là một cơn ác mộng, nếu như ông Thẩm rời đi, chẳng khác nào để cậu mơ thêm một cơn ác mộng nữa, sau khi tỉnh mộng, cậu hoàn toàn là một cô nhi.

Hai người trắng đêm không ngủ, Thẩm Đa Ý trông nom bên giường cả đêm. Lúc trời sắp sáng, ông Thẩm cuối cùng cũng tỉnh lại, đôi mắt đục ngầu chậm rãi mở ra, há miệng chỉ có thể phát ra một tiếng kêu khẽ giống như tiếng nghẹn ngào.

Thẩm Đa Ý cầm tăm bông và ống hút để ông Thẩm uống nước, Thích Thời An lập tức bấm chuông, sau khi bác sĩ đến làm kiểm tra cho ông Thẩm, lại dặn dò thêm một vài việc cần chú ý nữa.

Sau khi tỉnh lại hơn hai tiếng, ông Thẩm cuối cùng cũng có thể nói ra lời.

Thẩm Đa Ý nằm sấp ở bên giường: “Ông nội, ông muốn gì không?”

Ông Thẩm khép hờ mắt nói: “Muốn con yên tâm, là được.”

Thẩm Đa Ý mím chặt môi gật đầu, đưa tay vuốt vuốt mái tóc xám trắng khô xơ của ông Thẩm: “Con yên tâm, ông cũng phải yên tâm, bác sĩ nói không sao rồi. Lát nữa chúng ta chuyển qua Bệnh viện đa khoa quân đội, bên kia có phòng bệnh đơn.”

Thích Thời An cũng cúi người xuống: “Ông nội, ông ngủ tiếp một lát nữa đi, thời gian còn sớm lắm.”

Ông Thẩm nhìn anh: “Tiểu Thích cũng tới à, làm phiền con rồi.”

Sau khi trời sáng, xe cấp cứu của Bệnh viện đa khoa quân đội tới đón ông Thẩm chuyển viện, Thẩm Đa Ý cùng ngồi trong khoang xe, Thích Thời An lái xe đi theo trên đường.

Phòng bệnh cao cấp vừa yên tĩnh vừa rộng rãi, ông Thẩm uống xong bát cháo mới nằm xuống, sau khi truyền dịch lại nhắm mắt lại ngủ. Thích Thời An và Thẩm Đa Ý chuyển đến phòng khách bên ngoài ăn sáng, vành mắt hai người đều đen.

“Ăn thêm chút nữa, tối hôm qua em cũng chưa ăn.” Thích Thời An cắt bánh đường thành những miếng nhỏ gạt sữa đậu nành vào bên trong, làm tay dính đầy dầu, “Nghe lời, anh rửa tay xong quay về em phải ăn hết đó.”

Thẩm Đa Ý thỏa hiệp nói: “Đâu thể ăn nhanh như vậy được.”

Thích Thời An đứng lên đi ra ngoài: “Anh tới phòng nước ở bên ngoài rửa, nhân tiện lấy một bình nước nóng, cũng đủ cho em ăn xong rồi.”

Anh mở cửa đi ra ngoài rửa tay, rửa xong đi dọc theo hành lang trở về, dưới lầu chính là hoa viên, tùy tiện nhìn lướt qua vậy mà lại nhìn thấy Du Triết. Du Triết cầm một túi hồ sơ, vội vội vàng vàng rời đi, chắc là làm kiểm tra sức khỏe theo lệ, tranh thủ thời gian tới lấy kết quả.

Ông Thẩm bình phục từng chút một, nhưng loại bệnh đột ngột phát sinh này chẳng ai nói được lần sau lúc nào sẽ xảy ra, nên Thẩm Đa Ý từ đầu đến cuối đều nơm nớp lo sợ. Thời gian này cậu đều đem tài liệu đến phòng bệnh làm việc, y tá có thể giúp cậu giảm bớt một chút gánh nặng, nhưng chẳng có cách nào khiến cậu hoàn toàn yên tâm.

Lại trôi qua hơn nửa ngày, Thẩm Đa Ý nhìn thời gian, hỏi Thích Thời An: “Hôm nay có phải anh phải họp không?”

Thích Thời An đáp: “Phải, nhưng anh muốn hoãn lại trễ một chút, lát nữa không phải sẽ hội chẩn hả.”

“Em ở đây là được rồi.” Thẩm Đa Ý ngồi một bên giường bệnh, máy tính để trên đùi, “Anh làm được rất nhiều việc rồi, đừng làm chậm trễ những việc khác nữa. Bên này em đã phân phát kế hoạch cho khách hàng rồi, hai ngày tới tranh thủ thời gian chạy về công ty hẹn gặp bàn bạc một chút.”

Thích Thời An suy nghĩ một chút: “Gửi tới hòm thư của Chương Dĩ Minh đi, để anh ta đi bàn bạc. Tình huống đặc biệt, anh ta sẽ cam tâm tình nguyện mà giúp đỡ.”

Thẩm Đa Ý mỗi ngày đều ở bên giường chăm sóc, thỉnh thoảng tranh thủ thời gian về công ty xử lý công việc, căn bản chẳng dư thời gian mà nghỉ ngơi. Nhưng ông Thẩm đang hồi phục từng chút một, cho dù chỉ là nằm mà hoạt động, cũng làm cho ý chí của cậu theo đó mà tăng lên từng chút một.

“Ông nội, tay có đau không?”

Bởi vì mỗi ngày đều phải truyền nước biển, trên mu bàn tay ông Thẩm lưu lại vết kim châm, ông ngồi dựa vào trên đầu giường xua tay: “Không đau, ông cũng không cảm thấy khó chịu, con cũng đừng có thường xuyên giống như cúng vái ông vậy.”

Thẩm Đa Ý trộn bánh ngọt trong bát, nói: “Ai cúng vái ông, ông tưởng mình là Bồ Tát hả.”

Ông Thẩm nguýt cậu một cái: “Không thèm đi làm, cả ngày trông nom ông, không phải con vừa mới lên làm quản lý hả, đồng nghiệp và  lãnh đạo chắc cũng có ý kiến rồi. Đúng rồi, còn Tiểu Thích nữa, mỗi ngày nó đều chạy tới bệnh viện, trong lòng ông áy náy lắm.”

Thẩm Đa Ý múc một thìa bánh ngọt đút cho ông Thẩm: “Ông nội, ông đừng lo lắng mấy chuyện lung tung, con có thể xử lý tốt mà. Công việc làm chậm trễ có thể bổ sung, thậm chí mất đi còn có thể tìm lại việc khác, nhưng con chỉ có một mình ông nội, một chút cũng không thể qua loa được.”

Ông Thẩm vừa định thở dài, kết quả bị Thẩm Đa Ý dùng thìa chặn lại.

“Ông đừng thở ngắn than dài nữa, con không thích nghe.” Thẩm Đa Ý nghiêm túc nhìn ông cụ, “Sắp tới lễ quốc khánh rồi, nếu như ông hồi phục thật tốt, chúng ta sẽ xuất viện trước lễ, nên ông phải thật vui vẻ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống nhé.”

“Biết rồi.” Mí mắt ông Thẩm đã nhão, nhìn qua đặc biệt không có tinh thần, nhưng thật ra ông vẫn luôn tập trung tinh thần quan sát Thẩm Đa Ý. Mà giờ khắc này, hai ba câu nói bình tĩnh của Thẩm Đa Ý làm cho ông cũng thả lỏng tâm trạng, ông cảm thấy cháu ngoan của mình rất kiên cường.

Một tuần lễ nằm viện sống một ngày bằng một năm, Thẩm Đa Ý cầm radio trong nhà đến, không có gì làm thì mở Bình Thư nghe cùng ông Thẩm, thỉnh thoảng Thích Thời An đến thì ba người cùng nghe, còn có thể cùng nhau thảo luận một hồi.

Chủ nhật bệnh viện ít người, nhưng phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú chẳng khác gì ngày thường, ông Thẩm thay một bộ đồ bệnh nhân mới, ngồi ở bên giường hướng về cửa sổ suy nghĩ rối bời.

Mùa thu trời lạnh, Thẩm Đa Ý lại mặc cho ông một cái áo len dệt, lúc xắn tay áo đi vào cửa đúng lúc nhìn thấy bóng lưng lọm khọm của ông Thẩm. Dáng vẻ mảnh khảnh của người già nhìn qua tạo cảm giác yếu ớt không chịu nổi, chỉ ngồi yên lặng cũng có thể khiến người ta vừa lo lắng vừa cay sống mũi.

“Ông nội, ông đang nghĩ gì vậy.” Cậu đến gần vòng tới trước mặt ông Thẩm, “Hôm nay ánh nắng rất đẹp, có phải là ông muốn đi ra ngoài không?”

Ông Thẩm vịn cuối giường: “Muốn chứ, phương Bắc của chúng ta mùa thu gió hay thổi, hôm nay không nghe thấy tiếng gió, ông muốn đi ra ngoài sưởi nắng.”

Thẩm Đa Ý gọi y tá đem xe lăn đến, tiếp đó đẩy ông Thẩm xuống hoa viên dưới lầu hóng mát. Đình nghỉ chân quanh co khúc khuỷu, trên sân cỏ đậu chừng mười con chim bồ câu màu xám, có rất nhiều cụ già đi ra sưởi nắng, tất cả đều rất ốm yếu.

Bọn họ tìm nơi ít người, bên cạnh là cây hòe lớn, lá cây lọc đi một phần ánh nắng mặt trời, không nắng lắm. Thẩm Đa Ý không nói gì, yên tĩnh bầu bạn bên cạnh ông Thẩm, thật giống như khi còn bé cậu làm bài tập ở bàn học, ông Thẩm yên tĩnh ngồi bên cạnh bầu bạn với cậu.

“Đa Ý!”

Đột nhiên vang lên một tiếng gọi thật lớn, Thẩm Đa Ý và ông Thẩm đồng thời ngẩng đầu lên, vài bước bên ngoài đình nghỉ chân, ông Hoắc thẳng tắp đứng đó, còn cầm một túi hồ sơ.

Thẩm Đa Ý lập tức đứng dậy nghênh đón: “Ông ngoại, sao người lại đến bệnh viện, thân thể khó chịu ạ?”

Ông Hoắc sải bước đi tới, nhìn qua toàn thân đều rất thoải mái, ông vỗ vỗ vai Thẩm Đa Ý an ủi, nói: “Ta tới lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, nghe Thời An nói ông nội con nằm viện, nhân tiện tới thăm một chút.”

Ông Hoắc đi tới trước xe lăn của ông Thẩm, cúi xuống thẳng lưng chào hỏi: “Anh bạn già, cảm thấy thế nào rồi, còn muốn hẹn ông đi câu cá nữa chứ.”

Thẩm Đa Ý giới thiệu với ông Thẩm: “Ông nội, đây là ông ngoại của Thời An.”

Ông Thẩm chìa tay phải ra, bắt tay với ông Hoắc, trả lời: “Không sao rồi, lễ quốc khánh sẽ xuất viện.”

“Vậy cũng tốt, vui vẻ trải qua lễ quốc khánh.” Tiếng ông Hoắc như chuông lớn, trực tiếp ngồi xuống ghế bên cạnh, “Đa Ý, Thời An tới phòng bệnh tìm con, con qua xem thử đi.”

Thẩm Đa Ý rời đi, ông Thẩm không biết tuổi tác của đối phương, để tiện xưng hô, hỏi: “Ông năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Ông Hoắc nói: “Hơn bảy mươi, cụ thể là bao nhiêu tôi cũng không nhớ, nhưng tôi không kiêng rượu và thuốc lá, chắc là nhìn hơi già.” Nói xong mở túi hồ sơ, rút báo cáo kiểm tra sức khỏe ở bên trong ra, “Mỗi năm kiểm tra hai lần, phiền phức chết luôn. Sống mà để ý nhiều như vậy làm gì, đến lúc thì cũng phải đi thôi, anh già, anh nói có phải không?”

Ông Thẩm gật đầu: “Có lẽ tôi đã đến lúc rồi, ông trời đối xử với tôi không tệ, giờ không để tôi trực tiếp đi, chắc là cho thời gian để lại lời từ biệt.”

“Ông cũng đừng quá bi quan.” Ông Hoắc dựa sát vào, “Người tuổi này như chúng ta, sớm đã nghĩ thoáng, ăn thịt thì không nhai được, ngắm cảnh lại bị viễn thị, nghe kịch còn nghễnh ngãng. Nếu không phải vì bọn nhỏ, thật sự không có gì để lưu luyến.”

Ông Thẩm thành thật thổ lộ: “Con trai con dâu tôi ra đi đã hai mươi năm rồi, không có ngày nào tôi không nhớ tụi nó, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mùi vị đó còn khó chịu hơn là rơi vào hang băng sáu – chín ngày. Nhưng lúc phát bệnh tôi thật sự rất sợ, tôi sợ rời đi không để lại lời nào, Đa Ý nhà tôi chịu không nổi.”

Ông Hoắc vỗ vỗ mu bàn tay ông Thẩm: “Anh già, ông cảm thấy Thời An nhà tôi thế nào?”

Ông Thẩm trả lời: “Cái gì cũng tốt.”

“Nó đúng thật là cái gì cũng tốt, nó đối xử với Đa Ý cũng rất tốt.” Ông Hoắc đè thấp giọng, rất trịnh trọng, rất nghiêm túc nói, “Thời An là cháu ngoại bảo bối của tôi, sau này Đa Ý cũng sẽ là cháu ngoại bảo bối của tôi, ba mẹ của Thời An chính là ba mẹ của Đa Ý. Ông phải sống thật tốt, nhưng nếu đến lúc đó cũng không cần lo lắng, nhà chúng tôi sẽ đón Đa Ý về, không để nó lẻ loi hiu quạnh một mình đâu.”

Ông Thẩm mấp máy môi, giống như vừa ngổn ngang trăm mối, vừa có thiên ngôn vạn ngữ, sau cùng chỉ biến thành một nguồn sức mạnh nắm chặt lấy hai tay ông Hoắc, cùng một phần biết ơn khó mà nói rõ.

Thẩm Đa Ý gặp Thích Thời An giữa đường, hai người họ cùng đi vòng trở lại, sau đó đứng dưới hành lang có mái che nhìn hai ông cụ cách đó không xa. Không biết ông Hoắc nói gì, mà trên khuôn mặt không chút sức sống của ông Thẩm lại luôn mang theo nụ cười.

Lúc sau cuối cùng cũng nổi lên một trận gió thu, Thẩm Đa Ý chuẩn bị đẩy ông Thẩm về phòng bệnh, ông Hoắc cũng phải về Can hưu sở.

“Anh già, tôi sẽ không tiễn ông, chờ ông xuất viện chúng ta cùng nhau câu cá.”

“Aiz, được được.” Ông Thẩm gật đầu liên tục, giống như những ngày kế tiếp sẽ có triển vọng vậy. Từng người chia thành hai đường, Thẩm Đa Ý đẩy ông Thẩm về phòng bệnh, Thích Thời An tiễn ông Hoắc tới cửa bệnh viện.

Ông Hoắc nói: “Được rồi, lính cần vụ đang chờ, con về đi.”

Thích Thời An hỏi: “Ông ngoại, ông nói gì với ông nội Đa Ý rồi ạ?”

Ông Hoắc thổi râu mép trừng mắt: “Con quản chúng ta à, chúng ta nói chuyện vui vẻ lắm.”

Đợi xe quân đội dần dần chạy xa, Thích Thời An quay người trở về, phỏng đoán tám chín phần lời ông Hoắc nói. Sau khi trở lại phòng bệnh, anh khe khẽ mở cửa trong phòng ra, nhìn thấy ông Thẩm đã nằm trên giường bệnh, Thẩm Đa Ý gập tay nằm nhoài bên giường.

Giống như vãn bối đang nghe trưởng bối kể chuyện xưa vậy.

Ông Thẩm nói: “Lúc xảy ra chuyện ông không động đậy được, nhưng trong lòng rất sợ, ông chưa dặn dò gì cả, thật sự sợ sẽ cứ thế mà đi luôn.”

Thẩm Đa Ý nhìn tóc mai hoa râm của ông cụ: “Ông đi đâu mà đi chứ, cũng chỉ có con mới muốn ông.”

“Hứ, ông mà phải đi thì chắc chắn cũng phải đi lên trời, dưới lòng đất ông không đi.” Ông Thẩm khép nửa mắt lại, nói chuyện cũng giống như đang lầm bầm, “Sống đến tuổi này, ra đi mà không phải chịu giày vò gì, đã là may mắn lớn nhất rồi. Huống chi ba mẹ con vẫn đang đợi ông để đoàn tụ, dọc đường đi ông cũng phải khua chiêng gõ trống.”

Thẩm Đa Ý cúi đầu gối lên góc chăn: “Ông nhìn dáng vẻ không thể chờ đợi được nữa của mình đi, con để ông thiếu ăn hay thiếu mặc hả?”

Ông Thẩm không đáp, bỗng mở mắt ra: “Đa Ý, cái bệnh này đến rất vội, không chắc được có kịp để lại lời nào không, nên chúng ta phải sớm nói hết đi.”

Thẩm Đa Ý nắm chặt lấy chăn: “Nói cái gì chứ, con không muốn nghe ông nói.”

Ông Thẩm hỏi: “Ông gặp ba mẹ con, có lời gì muốn nhắn nhủ không?”

Khớp hàm Thẩm Đa Ý đều đang phát run: “Ông chắc chắn chỉ biết vui mừng, không nhớ đâu.”

Ông Thẩm không vui nói: “Con nghĩ ông là lão hồ đồ hả, ông chắc chắn sẽ nhớ kỹ cho con.”

Thích Thời An cầm lấy tay nắm cửa, nghe hai ông cháu kia ông một lời cháu một lời mà nói từ biệt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Anh thấy Thẩm Đa Ý nằm rất lâu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dưới ánh mắt vừa dịu dàng vừa bình tĩnh, thật ra đang cất giấu bất an và khó chịu nồng đậm.

“Vậy thì nhắn giùm con hai câu nhé.” Thẩm Đa Ý nói, “Nói với ba mẹ con, con sống rất tốt.”

“Ừ.” Ông Thẩm hỏi, “Còn một câu nữa?”

Thẩm Đa Ý động động môi: “Chăm sóc ông thật tốt, phải mặc quần áo thật ấm, ăn cơm thật no.”

Cậu nghẹn ngào: “Ba người, đừng để con lo lắng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi