ẨN TRUNG

Sau khi đi du lịch đến đảo quay về thủ đô, Doãn Kham phải đi làm hai tuần, Đường Chung cũng phải đi làm, chạy qua chạy lại hai đầu nam bắc, chờ đến lúc hai người rảnh rỗi, mùa hè đã trôi qua một nửa.

Mặt trời chói chang lên cao, thời tiết bắt đầu trở nóng, Đường Chung nằm liệt trên sofa không muốn động đậy, Doãn Kham sợ cậu cảm lạnh nên không cho bật điều hòa, chỉ có một cái quạt điện chạy hết công suất, chút gió phả ra có còn hơn không.

Đường Chung cắn một xâu kẹo hồ lô, tóc dính trên trán bị thổi tung bay, bấm tay tính toán thấy sắp đến kỳ phát tình, nhiệt độ bên ngoài tạm thời giảm đi, lửa nóng trong người lại bùng cháy.

Omega động lòng nhấc chân quấn lấy chân alpha đang tập trung làm việc, chân còn chưa cọ đến đầu gối đã bị bàn tay chuyển từ bàn phím qua nắm lấy cổ chân: “Ngồi yên.”

Đường Chung đổi sang cái chân kia, chơi lại trò cũ: “Em nóng lắm… Anh Doãn có nóng không?”

Doãn Kham không dao động, bắt lấy cái chân hư hỏng kia, đồng thời giữ hai cái đùi lại, tầm mắt vẫn dừng lại trên màn hình máy tính: “Ngồi yên sẽ không nóng nữa.”

Cậu biết anh đang lo lắng cho cơ thể của mình, dù sao phẫu thuật tuyến thể mới gần nửa năm, hiện vẫn đang trong thời gian quan sát. Nhưng Đường Chung vẫn chưa từ bỏ ý định, lắc mông lẩm bẩm: “Đúng rồi, làm xong là không nóng nữa.”

Cậu nhấn mạnh chữ “Làm”, tin rằng một alpha khỏe mạnh như Doãn Kham không thể không có phản ứng được.

Nhưng cậu đã xem nhẹ khả năng tự chủ của Doãn Kham rồi. Chỉ thấy alpha lạnh lùng tới cùng cực của cậu dùng một tay nắm chặt mắt cá chân, cố thế nào cũng không đẩy ra được, bèn ôm cả người cậu đến sofa, bình tĩnh nói: “Hôm qua vừa làm xong.”

Hôm – qua – vừa – làm – xong?

Nhìn chữ “Vừa” này đi, đây là lời mà một alpha đang thời sung mãn nên nói à?

Nghĩ đến tối hôm qua tắm rửa sạch sẽ duỗi dài cổ như hươu cao cổ, mong được đánh dấu lại không có kết quả, Đường Chung tức giận đến mức trợn trắng mắt, bắt đầu nghi ngờ mị lực cơ bản của omega như mình.

Lấy tấm gương nhỏ ra soi trên soi dưới một hồi, cảm thấy mình hôm nay không khác gì ngày hôm qua, Đường Chung nâng chân đổi hướng đạp lên sofa vài cái cho hả giận, nghiêng đầu nhìn Doãn Kham gõ phím laptop, không ôm hi vọng mà đề nghị: “Chúng ta ở nhà xem phim nhé?”

Doãn Kham nhìn xuống đồng hồ, nói: “Nửa tiếng.”

Anh là người vô cùng đúng giờ, trước nay chưa bao giờ sai lệch thời gian biểu. Ba mươi phút sau, Doãn Kham đóng máy tính lại, ngửa người ra sau dựa vào sofa: “Chọn được chưa?”

“Sắp rồi sắp rồi, chờ em chút.”

Đường Chung hơi sốt ruột, bình thường cậu quả quyết lắm, nhưng lúc lựa phim lại khá lâu.

Nguyên nhân chủ yếu là do kỹ tính, đã hy vọng bộ phim này khôi hài thú vị, lại còn hy vọng nó có nội dung, ít nhất không thể khiến Doãn Kham cảm thấy nhàm chán, thời gian chiếu tốt nhất phải khoảng chín mươi phút, nếu dài quá Doãn Kham sẽ không xem hết, lần trước đi rạp xem phim, mới đi được được nửa đường đã…

Sợ cái gì tới cái đó, đúng lúc này, di động đặt trên bàn của Doãn Kham reo lên.

Đường Chung vừa nghe thấy tiếng di động của anh lập tức phản xạ có điều kiện mà hít một hơi thật sâu, thấy anh nhận cuộc, khuôn mặt dần trở nên nghiêm trọng, đáp hai tiếng “Được”, ngay sau đó lại nói “Tôi đến ngay”, hơi thở trong ngực được tuôn ngược ra, bả vai sụp xuống, khóe mắt kéo lên cũng hơi rũ, trông hệt như Kẹo Hồ Lô.

Doãn Kham cúp điện thoại, nghe người bên cạnh ủ rũ hỏi: “Lại phải tới bệnh viện à?”

“Ừ.” Doãn Kham đứng lên đến phòng ngủ thay quần áo, “Mới có hai bệnh nhân cắt tuyển thể chuyển đến, đều là người bệnh nặng, bên bệnh viện thiếu người.”

Mặc dù không tình nguyện, Đường Chung vẫn bò dậy, theo Doãn Kham vào phòng ngủ, tự tay mặc áo sơ mi cài cúc áo cho anh, lại tiễn anh tới cửa, bám vào cửa hỏi: “Khi nào thì về?”

Doãn Kham xoa nhẹ lên tóc cậu, tay dọc theo sườn mặt trượt xuống, thuận tiện nhéo vành tai mũm mĩm, để lại tin tức tố alpha lên người cậu: “Chưa biết nữa, em ăn cơm đi, có việc gì thì gọi cho anh.”

Đóng cửa lại, Đường Chung quay về sofa, ngồi ở vị trí vừa rồi Doãn Kham còn ngồi, nhấn vào đường dẫn mở bộ phim.

Vốn là hoạt động có đề tài mạo hiểm mà cậu thích nhất, bởi vì không có Doãn Kham bên cạnh nên trở nên nhạt nhẽo vô vị, chưa đến nửa tiếng sau đã ôm chiếc gối có mùi tin tức tố của Doãn Kham ngủ mất.

Khoa phân hóa bệnh viện số Ba vừa mở chưa được lâu, đến giờ chưa đủ nhân viên đi làm.

Lần này Doãn Kham bị gọi đi tăng ca, làm một lần hết cả đêm không về, nửa đêm Đường Chung gọi một cuộc, là một cô y tá nghe, nói bác sĩ Doãn làm việc xong đã chạy đến khoa cấp cứu, bên kia lại có thêm hai người bệnh bị tổn thương tuyến thể.

Thế giới hai người mà cậu mong đợi bị hủy mất, Đường Chung lo nhiều quá đâm bất mãn, lấy bữa tối ra khỏi tủ lạnh hâm nóng, sau đó cất vào hộp giữ nóng chạy đi, đến cửa bệnh viện số Ba thì giao cho y tá trực quầy, gửi tin nhắn cho Doãn Kham nhắc anh nhớ ăn cơm, không chờ anh trả lời đã đi luôn.

Lúc Doãn Kham trả lời điện thoại thì trời đã hửng sáng, Đường Chung vừa ngáp vừa nói vào điện thoại: “Không phải hôm qua đã nói với anh rồi sao, hôm nay em phải đi làm rồi.”

Doãn Kham trầm mặc thật lâu, nói: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi gì chứ?” Đường Chung tỏ ý không để bụng, “Đây là công việc mà, em không phải loại người sẽ hỏi anh “việc quan trọng hơn hay em quan trọng hơn” đâu.”

Doãn Kham “Ừ” một tiếng, cuối cùng vẫn nói: “Em quan trọng nhất.”

Đường Chung dễ dỗ vì bốn chữ này mà vui vẻ cả ngày, giờ nghỉ ngơi gặp mấy fan ngoài cửa còn vừa hát vừa ký tên, hỏi cậu sao lại vui vậy, cậu nở nụ cười ngây ngô: “Vì hôm nay quay phim thuận lợi đó.”

Hôm nay cậu quay một bộ phim có tạo hình cổ đại huyền huyễn, vai của Đường Chung là một con hồ ly nhỏ mờ nhạt, thời gian lên sóng chưa đến hai tập. Cậu xuất thân bình thường, nhận được nhân vật không nổi cũng chẳng có gì lạ, dù sao bán mặt kiếm cơm cũng không yêu cầu cao, có tiền là được.

Hơn hai năm mài giũa trong studio, chụp ảnh quay phim cũng được xem như sở trường của cậu, quay xong đã qua giờ trưa, nghĩ còn có thể đến đưa cơm kịp cho Doãn Kham, tẩy trang xong vội chạy ra ngoài, Tiền Tiểu Đóa ngồi trên xe chờ cậu.

Chỉ cách cửa còn vài bước chân, không ai ngờ tới chỗ ngoặt lại có một alpha cao to nhảy ra.

Doãn Kham đã bận cả đêm thêm nửa buổi sáng, tới gần trưa mới rảnh rỗi được một tiếng đến phòng nghỉ nghỉ ngơi.

Gọi cho Đường Chung không ai bắt máy, đang muốn gọi lại, điện thoại Tiền Tiểu Đóa lại gọi tới: “Anh Doãn, anh có bận không?”

Tuy rằng hai người đã sớm trao đổi số với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên Tiền Tiểu Đóa gọi cho anh. Doãn Kham lập tức hỏi: “Có chuyện gì?”

“Chúng tôi đang ở bệnh viện thành nam, vừa rồi Đường Chung bị fan alpha phóng tin tức tố tấn công nên ngất xỉu, bây giờ đang nằm trong bệnh viện.”

Chờ đến khi Doãn Kham chạy tới bệnh viện gần địa điểm quay phim nhất, Đường Chung đã tỉnh, thấy anh thì ngạc nhiên nói: “Sao anh lại đến đây?”

Doãn Kham không trả lời, nhanh chóng bước lên ấn vai cậu nhìn sắc mặt, lại nhanh chóng lật giấy khám bệnh và thành phần bình nước treo đầu giường, cuối cùng quay đầu lại hỏi Tiền Tiểu Đóa: “Người đâu?”

Tiền Tiểu Đóa ấp úng nói người chạy mất rồi, Doãn Kham lại hỏi có camera không, Tiền Tiểu Đóa nói vẫn đang lấy. Khuôn mặt Doãn Kham rét lạnh, cả quá trình cô không dám nhiều lời, bị khí tức như mưa sa bão táp của alpha dọa lạnh sống lưng, thở cũng không dám thở mạnh.

Doãn Kham lấy di động ra, bấm vào một dãy số đã lâu không gọi, vừa định ấn xuống, Đường Chung ngồi bên giường bệnh kéo tay anh: “Đừng gọi nữa, không phải họ đâu.”

Doãn Kham cắn răng, cái cằm nghiến thật chặt, dù ai nhìn cũng sẽ biết anh đang tức giận.

Lúc này chỉ có một người có thể làm giảm cơn tức giận của anh, Đường Chung kéo tay anh lắc lắc: “Không phải thật mà, chỉ là một fan thôi, trước kia em từng gặp rồi, vừa rồi kích động quá nên không cẩn thận va phải em, anh đừng giận, ngồi xuống đã, trò chuyện với em được không?”

Vì thế Tiền Tiểu Đóa trợn mắt há mồm nhìn alpha vừa rồi còn lạnh lùng như muốn giết người nay đã bình tĩnh lại chỉ bằng vài ba câu an ủi của Đường Chung, điều chỉnh hơi thở, dịu dàng trả lời: “Được.”

Sự thật không nhẹ nhàng như Đường Chung nói, alpha chạm mặt cậu rõ ràng đã có chuẩn bị.

Hắn mai phục lâu ngày xung quanh nơi quay phim, cố ý chờ lúc Đường Chung đi một mình sẽ hành động, tin tức tố cũng giải phóng, Đường Chung đột nhiên không phòng bị gì mà bị hắn cản đường, chưa kịp đi đường vòng tránh né đã bị tin tức tố tràn ngập tính công kích của alpha làm cho nhũn cả người, nếu không phải Tiền Tiểu Đóa kịp thời xuống xe hô lớn, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Thậm chí người nọ còn dựa theo tần suất nghỉ phép của Đường Chung mà tính ra được kỳ phát tình của cậu, chọn thời gian này để đến phá đám. Sau khi đến đồn công an xác nhận mọi chuyện, chứng minh người gây rối là fan cuồng, cũng không có ai sai hắn làm vậy, Doãn Kham mới từ bỏ ý định giáp mặt chất vấn người nhà họ Doãn, quay lại bệnh viện chăm sóc Đường Chung.

Chuyện đột ngột phát sinh này khiến tất cả những người xung quanh Đường Chung bị dọa không nhẹ, Tiền Tiểu Đóa canh giữ ở bệnh viện một tấc không rời, người đại diện của Đường Chung là Phùng Khiết cũng lập tức mua vé máy bay quay về, người còn đang bay, bên phát ngôn của công ty đã lên tiếng thanh minh, nói cho mọi người biết Đường Chung vẫn bình yên vô sự, kẻ gây rối đã bị cảnh sát bắt giữ.

Tuy rằng fan Đường Chung không nhiều lắm, nhưng việc này đã gây nên tiếng vang lớn, nhóm quần chúng còn có ảnh chụp lén đăng lên mạng, Đường Chung trên ảnh hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt được người ta đẩy lên xe, nhất thời ai cũng cảm thấy lo lắng, không bao lâu sau đã có người đi đầu đòi tăng hình phạt cho những alpha tập kích omega, đẩy độ hot lên cao, đến đêm khuya vẫn chễm chệ trên bảng những đề tài nóng hổi nhất.

Sau nửa đêm lại có chuyện khác, có người đến bệnh viện Đường Chung, nói bên cạnh cậu có một người đàn ông, độ phân giải của ảnh rất thấp, miễn cưỡng chỉ có thể thấy Đường Chung ngửa đầu cười với người kia, mà người đàn ông kia mặc bộ quần áo sơ mi đen, khuôn mặt thâm thúy, cơ thể cao lớn, trông giống như alpha.

Omega có số lượng ít ỏi, nghệ sĩ omega càng có thể đếm trên đầu ngón tay, bất kể là thực lực hay độ nổi tiếng của Đường Chung xếp thứ mấy giới giải trí, loại chuyện này cũng có thể hấp dẫn người khác đến xem.

Vì vậy Đường Chung an ổn ngủ một đêm, tỉnh dậy phát hiện đã sang ngày hôm sau, cầm chiếc di động có một đống cuộc gọi nhỡ lên, mở web ra thấy trên đó tràn ngập tên mình, tiêu đề rất giật gân ——

Minh tinh Đường Chung lén gặp bạn trai alpha ở bệnh viện, hoặc là được gả vào gia đình nhà giàu có tiếng trong thủ đô.

Mí mắt Đường Chung đập thình thịch, thầm nghĩ sao những người này bất chấp hậu quả vậy, làm gì có ai chạy tới bệnh viện lén gặp người ta đâu?

Nội dung bài báo cũng lột tả hết tất cả vấn đề, thậm chí còn tiết lộ cả bạn trai alpha nhà họ Doãn đến từ thủ đô.

Doãn Kham sáng nay cũng nhận được vài cuộc điện thoại, trong đó còn có một cuộc đến từ đầu bên kia đại dương, vừa mới bắt máy đã ồn ào: “Anh, chị dâu, anh chị dâu của em ơi, trước khi công khai không báo với em được một tiếng hả? Ít ra cũng phải để em chuẩn bị tâm lý đã chứ?”

Mọi người gà bay chó sủa, Doãn Kham lại bình thản như không: “Nói cho em làm gì?”

Doãn Khiêm sắp khóc rồi: “Em bên này đang ngủ ngon giấc thì bị điện thoại của bạn đánh thức, ai cũng cười em thối cả mặt. Trước đây em theo đuổi anh ấy dữ lắm, cả thế giới đều biết, bây giờ anh ấy lại thành chị dâu của em… Má ơi, chuyện này đã đủ cho bọn nó cười em một năm rồi!”

Doãn Kham không trả lời cậu ta.

Than thở thêm một lúc nữa, có lẽ là mệt mỏi, Doãn Khiêm thanh giọng, nghiêm mặt nói: “Ông già nói sao?”

“Không nói gì.”

“Thế anh định thế nào?” Doãn Khiêm hạ giọng, “Muốn kết hôn với anh ấy thật à? Vậy thì người bị chê cười không phải em, mà là anh đấy.”

Tuy rằng Doãn Kham đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Doãn, nhưng người bên ngoài lại không cho là vậy. Phàm là anh còn mang cái họ này, anh vẫn là thiếu gia tôn quý của nhà họ Doãn, trong mắt người khác, Đường Chung không xứng đôi với anh, ở bên nhau chỉ là đùa giỡn, sớm muộn gì cũng chia tay.

Doãn Kham nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Đường Chung ôm di động không biết trả lời tin nhắn của ai, vẻ mặt đau khổ, Tiền Tiểu Đóa ở bên ngoài khom lưng cúi đầu với cái điện thoại, từ mấy từ ngữ mấu chốt có thể biết cô đang xin công ty làm hot search nguội đi.

Điều này khiến Doãn Kham nhớ tới hôm qua đọc được bình luận của fan ngay dưới tin Đường Chung bị tập kích: Nếu có thể có alpha đáng tin cậy đánh dấu vĩnh viễn Mộc Đông Đông, chuyện này sẽ không xảy ra nữa.

Bình luận này được rất nhiều fan ủng hộ, mọi người đều cho rằng omega ở độ tuổi như Đường Chung không còn nhỏ nữa, không có alpha bên cạnh, kỳ phát tình của cậu sẽ rất khó khăn, thân là fan như bọn họ chỉ mong cậu được sống tốt.

Doãn Kham đã quen sống ẩn mình, suy nghĩ về tình yêu lúc nào cũng giống nhau, anh yên lặng bảo vệ, Đường Chung tự do bay lượn. Hơn nữa anh băn khoăn rất nhiều, mâu thuẫn gia đình chưa giải quyết, tình trạng cơ thể và sự nghiệp của Đường Chung chưa ổn định đều là nguyên nhân khiến anh không thể nhanh chóng quyết định.

Nhưng bây giờ anh bỗng cảm thấy sự bảo vệ hết lòng hết dạ đó đối với Đường Chung có khi còn không hiệu quả bằng công khai.

Dù là đối với người ngoài không biết gì, hay là đối với omega duy nhất của anh.

Doãn Kham xoay người qua chỗ khác, nói vào điện thoại: “Vậy cứ để bọn họ chê cười đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Ai dám chê cười!!???

******************

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi