ÂN TỨ

Sáng thứ hai Trình Hàn Lang vừa rời giường, đôi mắt khóc hồi lâu không thích ứng được sưng lên thật lớn, hắn soi gương một cái trong đầu liền lập tức hiện lên khung cảnh đêm hôm qua nói chuyện với mẹ.

Mẹ Trình đã đi làm, Trình Hàn Lang lòng căng thẳng, chạy đến phòng mẹ hắn. Phát hiện bên trong không có dấu hiệu thu dọn hành lý. Lúc này mới yên tâm lại, xem ra mẹ không có ý định đi ngay, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, còn chút nữa mới đến giờ đi học. Quay về giường mình tiếp tục nằm, đầu rất đau, cứ như bị ai đánh vài quyền lên đó, có thể là do ngày hôm qua ngủ không ngon.

Thành Thành ở bên cạnh dường như sắp tỉnh, càng không ngừng xoay người, ngáp. Chỉ một lát sau, cố sức mở mắt ra, nó nhìn trái nhìn phải, thấy Trình Hàn Lang nằm bên cạnh mở to mắt đờ ra nhìn lên trần nhà.

“Anh, anh nằm đây nhìn cái gì a?”

Thành Thành bò qua hai bên người Trình Hàn Lang, nhìn theo ánh mắt Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang không có chú ý nó nói cái gì, cũng không có trả lời.

Thành Thành cười nằm úp sấp lên trên người của hắn, nghịch cúc áo của hắn, nếu như bình thường, hắn chắc đã sớm đem Thành Thành đuổi xuống, có lẽ sẽ lộn người nó lăn qua lăn lại, thế nhưng hôm nay lại không nhúc nhích mặc cho nó nằm.

Thành Thành chơi một hồi, lập tức ngước lên nhìn trên mặt Trình Hàn Lang, muốn nhìn xem hắn có vẻ mặt tức giận hay không, kết quả nó phát hiện ra hắn không có biểu cảm gì, chỉ là mắt phình lên, như là có nhiều thịt hơn vậy.

Thành Thành biết đây là bị sưng lên, vội vàng đi tìm nhóc ăn xin, dùng sức đánh lên người nó. Một bên đánh một bên nói: “Mày ở sau lưng tao lại hát đúng không?”

Không ngờ đánh trúng lên đầu nhóc ăn xin, nhóc ăn xin lại bắt đầu hát ầm lên, Thành Thành dùng vẻ mặt cầu xin mà chặn miệng nó, kết quả cũng không được gì. Vì vậy nó oán hận buông nhóc ăn xin xuống, chạy đến phòng ngủ mẹ Trình tìm thuốc giảm sưng trong tủ. Sau đó chạy đến bên giường giúp Trình Hàn Lang lau sạch, bàn tay bé nhỏ chấm một ít thuốc mỡ, rồi chấm lên trên mí mắt Trình Hàn Lang, chậm rãi xoa, một bên xoa một bên nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Em không dùng sức đâu, từ từ, sẽ hết đau ngay!”

Trình Hàn Lang nhắm mắt lại,cảm thấy những lời này, những động tác này đều rất quen thuộc, cõ lẽ là lúc mình nhỏ mẹ cũng đã từng nói như vậy đi!

Hắn dùng sức nắm lấy tay Thành Thành, rất sợ sẽ tuột mất, vững vàng mà nắm lấy, bàn tay bé nhỏ của Thành Thành rất mềm, rất nhỏ, Trình Hàn Lang đem toàn bộ bàn tay bé nhỏ của nó nắm chặt lấy, đợi hắn nhận ra lòng bàn tay của mình đã đầy mồ hôi, hắn mở mắt ra, Thành Thành đang mím chặt cái miệng nhỏ nhắn nhìn hắn.

“Anh, anh không vui hả?” Thành Thành đem mặt dán lên cánh tay Trình Hàn Lang, khuôn mặt nhỏ nhắn và mái tóc mềm mại cọ cọ lên tay hắn.

Trình Hàn Lang cảm thấy hơi ngứa, vô lực hỏi: “Em có thể nhìn ra lúc nào anh vui vẻ, lúc nào không vui à?”

“Có thể a! Bởi vì anh chỉ có lúc không vui mới không mắng em.”

Giọng của Thành Thành là đang kể lại một việc bình thường, mà lại cảm thấy không có một tia oán giận nào. Dường như việc bị mắng hay không bị mắng, cùng với việc anh trai vui hay không vui, không có gì khác biệt cả.

Tim Trình Hàn Lang như bị vật gì chạm vào, hắn cho tới bây giờ không hề chú ý bình thường mình biểu hiện tâm trạng thế nào, cũng không quá chú ý mình đối đãi Thành Thành như thế nào. Tất cả đều là hắn làm theo tâm tình, nghĩ sao thì làm vậy, không ngờ hôm nay lại nghe Thành Thành nói một câu có ý tứ như vậy.

Hắn lấy lại tinh thần mà ngồi dậy, đầu vẫn còn đau ong ong. Hắn hướng về phía Thành Thành nghiêm trang hỏi:

“Giả sử sau này anh mỗi ngày đều vui vẻ, em sẽ rời bỏ anh mà đi sao?” Thành Thành lắc đầu.

Trình Hàn Lang lại hỏi: “Giả sử sau này anh mỗi ngày đều không vui thì sao? Em sẽ bỏ anh mà đi sao?” Thành Thành vẫn lắc đầu.

Tâm tình Trình Hàn Lang tốt hơn nhiều, mặc dù hắn biết Thành Thành còn nhỏ như vậy sẽ không hiểu nhiều ý hắn nói, thế nhưng hắn có thể khẳng định đứa bé này sẽ không giống những người thân trước kia bỏ hắn đi, muốn rời khỏi cũng nhất định là hắn rời đi trước.

Trình Hàn Lang rốt cuộc hiểu rõ lúc trước mẹ hắn không ngại vất vả giữ Thành Thành ở lại, đến lúc bất lực nhất, bên cạnh chỉ cần một người ở cùng với ngươi cũng là rất tốt.

Đến trường học rồi, còn có Ngô Chấn cùng xuống tinh thần với hắn, cậu ta và Ti Dương chính thức chia tay.

Kỳ thực đây căn bản không tính là một mối tình. Chỉ là một đám nhóc vị thành niên cùng nhau ồn ào thôi. Thế nhưng dù sao cũng từng có cảm giác, mấy ngày qua cũng là chân chân thật thật mà cùng nhau trải qua. Một ngày nọ ra quyết định sau đó có khi cũng chẳng làm bạn được. Ngô Chấn lúc này mới phát giác đoạn thời gian này cũng không phải là đùa giỡn, cảm tình giữa lúc này lại từ từ hiện rõ. Cãi nhau cũng tốt, gần gũi cũng tốt, hôm nay nhớ lại đều thấy là một loại đau nhức, dù sao đây cũng là mối tình đầu của mình, để lại kỷ niệm đẹp một chút.

Trình Hàn Lang lại càng bày ra bộ mặt như người chết rồi, cho tới trưa cũng không nói câu nào.

Trịnh San Đồng lúc đi học lén nhìn trộm hắn vài lần, sợ người khác phát hiện lại vội vàng quay đầu đi.

Cô là dạng con gái kín đáo, ở trong mắt cô, con trai theo đuổi con gái mới là bình thường, con gái theo đuổi ngược lại thì chính là mất giá. Cho nên cô vẫn luôn âm thầm liên lạc với Trình Hàn Lang, mong rằng Trình Hàn Lang có thể chủ động theo đuổi cô, kết quả đợi hai năm cũng chưa từng thấy hắn có động tĩnh gì, cô càng không thể để việc này truyền ra ngoài, thậm chí có lúc nữ sinh trong lớp cùng nhau nói đến Trình Hàn Lang cô cũng làm ra vẻ chẳng hề hăng hái gì, chỉ sợ người khác biết cô thích Trình Hàn Lang.

Hai người cùng nhau ngồi một chỗ như hai người anh em cùng gặp hoạn nạn, ai cũng không sao thoải mái được. Đến cuối cùng, Ngô Chấn ôm vai Trình Hàn Lang, dũng cảm nói: “Người anh em, chúng ta đi uống rượu đi! Hôm nay thứ sáu, tan học sớm, kêu bọn Đại Dũng luôn, chúng ta không say không về.”

Trình Hàn Lang cười so với khóc còn khó coi hơn, đáp lại một câu: “Được!”

Cả đám bạn học đi đến tiệm rượu gần nhất, kết quả nói gì người đón tiếp ở cửa cũng không cho bọn họ vào, nói là chưa đủ tuổi vị thành niên thì không được vào. Trong đám có mấy đứa nhìn thấy khung cảnh xa hoa trụy lạc bên trong, đã sớm không chờ đợi được, cứ quấn quít lấy người đón tiếp để anh ta mắt nhắm mắt mở cho.

Trình Hàn Lang có điểm không nhịn được, muốn rời khỏi, đúng lúc này, một người từ bên trong đi ra gọi Trình Hàn Lang lại, hỏi ba hắn là Trình Thế sao, Trình Hàn Lang gật đầu. Người nọ lập tức liền dẫn bọn họ đến một bàn. Sau đó bưng lên rất nhiều bia, nói là do quản lí đưa.

Trình Hàn Lang không có tâm tình để suy nghĩ nhiều, cứ ngồi ở đó quát lên một trận điên cuồng. Nhân viên không dám bưng rượu khác lên, chỉ lấy ít bia.

Sau đó bao tử Trình Hàn Lang chịu không nổi nữa, hắn liền chạy tới nhà vệ sinh nôn, nôn xong trở lại hát, hát không được bao lâu lại nôn.

Một đám bạn học bên cạnh đều là lần đầu đến quán bar, đều thấy mới mẻ cực độ, vừa hát vừa nhảy. Cũng không ai quản Trình Hàn Lang ngồi trong góc uống rượu. Rượu bia uống càng nhiều thì càng làm cho ý thức con người càng không rõ ràng. Huống chi là Trình Hàn Lang lần đầu uống rượu. Một lát sau, hắn liền nằm thẳng ra ghế salon mà ngủ.

Trong mông lung hắn cảm giác có người lay hắn, hình như là Ngô Chấn, cũng có thể là người không quen biết. Chờ lúc hắn mở mắt ra lại thì liền thấy khuôn mặt của mẹ Trình.

“Con thế nào lại…” Trình Hàn Lang cuống quýt muốn ngồi dậy, hắn thực sự không có ý định không say không về, nghĩ vui vẻ mau mau rồi trở về nhà, không nghĩ tới là…. Hắn quay đầu nhìn đồng hồ, đã 11 giờ đêm, Thành Thành đang ngủ bên cạnh, hắn ngượng ngùng nhìn mẹ Trình.

Mẹ Trình cũng không mở lời răn dạy hắn, chỉ là nói với hắn: “Mẹ chuẩn bị chờ con thi lên cấp ba xong thì tái hôn, bây giờ mẹ rất lo lắng. Con cố gắng ở đây học tập, những thứ khác không cần lo lắng.”

Trình Hàn Lang kinh ngạc hỏi: “Thực sự sao?”

Mẹ Trình gật đầu, lòng Trình Hàn Lang bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Mẹ Trình nhìn hắn ngủ lại rồi mới rời phòng.

Kỳ thực mẹ Trình vỗn cũng định hai ngày nữa thu xếp xong tất cả liền qua bên kia, nhưng hôm nay lúc bạn của Trình Thế đưa Trình Hàn Lang về nhà, mẹ Trình nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn, đột nhiên lại thay đổi quyết định.

Mẹ Trình biết rất rõ, Trình Hàn Lang thoạt nhìn có vẻ trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, thật ra cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ mới lớn, có thể vì không có cha yêu thương khiến tính cách của hắn được bọc bởi một lớp áo giáp thoạt nhìn rất cứng rắn, kỳ thực không cẩn thận liền có thể bị đâm trúng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi