ÂN TỨ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thành Thành, chúng ta ngủ xa nhau đi! Em không phải vẫn muốn ngủ xa nhau sao? Từ hôm nay trở đi chúng ta tách ra, nếu như em ngủ không quen thì ở lại phòng này đi, anh qua phòng bên kia." Trình Hàn Lang đề nghị sau khi Thành Thành xuất viện không lâu.

"Dạ! Lúc nào ạ, chúng ta nên ngủ xa nhau thôi, cái giường này nhỏ quá mà." Thành Thành giả vờ thoải mái mà nói.

"Tối hôm nay chúng ta dọn qua luôn đi! Buổi tối anh về nhà giúp em thu dọn." Giọng của Trình Hàn Lang giống như là đang báo lại một nhiệm vụ gần hoàn thành, không có bất kỳ biến hoá tình cảm gì bên trong. Thành Thành cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nó mạnh mẽ nhịn xuống sự không thoải mái mà nói với Trình Hàn Lang:

"Dạ, buổi tối rồi dọn."

Trình Hàn Lang nói xong chuyện này thi đi làm, lúc xuống dưới lầu hắn tự nói với mình không nên tùy tiện đổi ý.

Anh, em đã sớm nói, một ngày nào đó, anh sẽ cảm thấy có em ở bên cạnh thật sự rất không tiện.

Đêm hôm đó sau khi Trình Hàn Lang cõng Thành Thành trở về, quan hệ của hai người xảy ra biến hoá rất nhỏ. Mặc dù Trình Hàn Lang đối với nó còn săn sóc, quan tâm hơn trước, gần như là chỉ cần Thành Thành muốn hắn sẽ thỏa mãn. Thế nhưng Thành Thành cảm thấy ánh mắt của Trình Hàn Lang đối với nó trước đây không giống như hiện tại, rất nhiều thứ nó cảm thấy khi nó lấy được cũng là lúc nó mất đi.

Trình Hàn Lang không hề đem Ngô Ngọc về nhà nữa, mặc dù có đôi khi Thành Thành cũng hi vọng cô đến, Trình Hàn Lang vẫn uyển chuyển cự tuyệt. Số lần Trình Hàn Lang về nhà ít đi, có đôi khi trở về cũng không rống to hét lớn với nó như trước nữa. Bất kể Thành Thành làm cái gì, hắn đều giúp đỡ thông cảm. Trình Hàn Lang không hề nói với nó giữa hắn và Ngô Ngọc xảy ra bất cứ chuyện gì, thậm chí ngay cả điện thoại cũng trốn đến chỗ nào đó Thành Thành không thấy mới nhận.

Lúc Thành Thành ở lớp nghe giảng bài nghĩ, lúc đi vệ sinh nghĩ, lúc ở nhà làm cơm nghĩ, lúc ăn cơm cũng nghĩ, lẽ nào em làm cái gì sai sao? Em đối với tình cảm của hai người cho tới bây giờ vẫn luôn là thái độ ủng hộ mà, vì sao em cảm thấy mình như một người xa lạ chướng mắt vậy?

Buổi tối lúc Trình Hàn Lang trở về Thành Thành đã thu dọn xong mọi thứ, cái giường Trình Hàn Lang và nó từng ngủ kia hầu như không có gì thay đổi. Cái giường Thành Thành mới thu dọn thì lại đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chỉ có cái chăn và nhóc ăn xin theo nó 7 năm nay.

Trình Hàn Lang đi tới căn phòng Thành Thành mới thu dọn lại xem, thực sự là, quá trống rỗng! Không có gì cả, thì ra Thành Thành chỉ có một ít đồ đạc như thế. Hắn ngồi trên chiếc giường Thành Thành sẽ ngủ, mắt nhìn hết thảy xung quanh, cùng Thành Thành đang đứng cô đơn ở cửa, Trình Hàn Lang cảm thấy tim mình như bị móc ra một khối, thế nhưng một khối này phải nhịn đau phải ép xuống.

"Anh, thế nào? Cũng không tệ lắm phải không?" Thành Thành đứng ở cửa nói với Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang gật đầu, hắn đứng dậy, trải phẳng lại ga giường của Thành Thành, rồi đi tới cửa. Trên mặt của Thành Thành ở bên cạnh vẫn luôn mang theo nụ cười, Trình Hàn Lang lại không dám liếc mắt nhìn, nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.

Buổi tối hai người tắm rửa xong đều đi về phòng ngủ của mình nghỉ ngơi, lúc đóng cửa hai ngừoi vừa vặn thấy đối phương, đều sửng sốt, trong ánh mắt có hình ảnh khựng lại trong phút chốc trên mặt của đối phương. Cuối cùng vẫn là Thành Thành mở miệng trước.

"Anh, ngủ ngon!"

"Ừ! Ngủ ngon!"

Trình Hàn Lang trở về căn phòng không có Thành Thành, tất cả ở nơi này căn bản không có thay đổi gì quá lớn, nhưng Trình Hàn Lang cảm thấy mọi thứ đều đã đổi thay, mặc dù ở đây vẫn còn lưu giữ mùi của Thành Thành. Ga giường là Thành Thành trải, cái tủ bên cạnh là do Thành Thành lau chùi, quần áo trên giá là Thành Thành tắm xong treo lên.

Trình Hàn Lang nằm ở trên giường, đem chăn đắp lên người rồi ôm chặt. Trên chăn đều là hương vị trên người Thành Thành, 10 năm qua vẫn chưa hề đổi cái khác. Hắn tắt đền, muốn bỏ qua sự thật Thành Thành không có ở trong phòng. Trong nháy mắt kia khi cả người thoải mái duỗi ra, hắn đột nhiên cảm thấy cái giường này sao lại trở nên rộng như thế. Vài chục năm trước khi trong cuộc đời của hắn còn chưa có sự xuất hiện của Thành Thành, hắn chưa từng nghĩ cái giường này to như thế. Hiện tại hắn sâu sắc cảm thấy, hắn mở đèn, chăn mền bên cạnh hắn còn dư rất nhiều. Biết bên cạnh hắn vẫn có nhiều thứ, hắn mới đem mình thả vào bóng tối một lần nữa.

Thành Thành, vì sao chúng ta không quay trở về lúc ban đầu được? Vì sao chúng ta không thể làm người thân cả đời? Vì sao em ép anh làm chuyện anh không muốn? Vì sao... Thành Thành, anh nhớ em...

Từ lúc Trình Hàn Lang về phòng rồi, Thành Thành vẫn ngồi bên bàn học, đọc rồi viết nhật ký. Một năm tới nó sẽ dưỡng thành thói quen, khi bản thân rơi vào đau khổ không cách nào giải thoát, sẽ đọc sách, sẽ viết nhật ký, sẽ đi vận động. Đây là phương pháp trốn tránh tốt nhất.

Ngày 23 tháng 4 năm 2006, tâm tình: không.

Mình cố gắng lắm một người không có tâm tình.

Căn phòng mới rất tốt, kỳ thực thì khả năng đón ánh sáng còn tốt hơn căn phòng kia, hơn nữa cũng rộng rãi.

Mình ở đây có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, sẽ không lo lắng bị mắng.

Không phải là đổi một cái phòng thôi sao? Như vậy mình sẽ không gặp phải tình cảnh lúc anh và bạn gái của anh hôn môi, thân thiết. Vui vẻ thoải mái lại tránh bị xấu hổ.

Mình có thể không chút kiêng kỵ mà viết nhật ký, đem tâm tình của mình nói cho một người xa xôi nghe.

Trình Thành, tại sao mày đối với nhật ký còn nói dối chứ? Mày nói dối đến nghiện rồi sao? Đã lừa người khác mày còn gạt bản thân mình sao?

Nếu có một ngày có một người thấy được nhật ký của mình, vậy người đó là ai nhỉ? Người đó sẽ chán ghét mình sao?

Chẳng trách, đến mày còn không thích nổi bản thân mày, mày có điểm nào so được với chị Ngô Ngọc. Mày không hồn nhiên, không hiểu chuyện, mày luôn giữ lại chút tư tâm của mày, mày xứng được cái gì sao? Ngoại trừ cô đơn và tuyệt vọng vô tận mày chẳng xứng được cái gì cả.

Kỳ thực mình thực sự rất đau lòng, lại không biết nên nói cùng ai.

Mình hận bản thân không buông tay, người luôn yêu cầu có một cái phòng riêng vẫn luôn là mình, ngày đó đến thật rồi mình lại không cách nào quên được. Phòng này lạnh quá, lạnh đến nỗi mình cảm thấy lòng của mình sắp đông lại thành băng rồi. Rất nhiều lần mình mơ tới cảnh anh ôm mình hôn môi, sau đó mình tỉnh lại tự mắng bản thân vô sỉ. Nhưng bây giờ, đến cả loại mộng đẹp này mình cũng không được bố thí cho, cho dù mỗi lần mơ vẫn là mơ thấy anh, nhưng cũng chỉ là một bóng lưng.

Em biết anh sắp sửa có cuộc sống của mình, anh sắp sửa có gia đình của mình. Ngày hôm nay anh có thể chia phòng ngủ với em, biết đâu ngày mai cả căn nhà này anh cũng không trở về quan tâm chăm sóc.

Cho nên em rất sợ, anh, xin anh để ngày đó tới chậm một chút được không?

Em không muốn nhận được sự quan tâm và bảo vệ anh cho em bởi vì ít nhiều áy náy với em, em chỉ muốn nghe anh mắng vài câu, cho dù anh lại gọi em một tiếng: "Nhóc ăn xin!", cũng có thể khiến em cảm thấy được em là sự tồn tại thiết thiết thực thực trong đời anh.

Em không muốn anh lại trốn em đi nói chuyện yêu đương, đi lo lắng gì đó, em thích nhìn dáng vẻ hạnh phúc của anh, em muốn nhìn anh cười, anh, anh có biết đã bao nhiêu lâu rồi anh không có cười vui vẻ một lần chưa?

Ngày hôm nay mình viết nhiều một chút, là bởi vì nguyên nhân đặc biệt nên có thêm một chút cảm khái thôi! Ngày mai mình sẽ lại cố gắng không suy nghĩ miên man nữa, bác sĩ nói mình phải học cách điều chỉnh chính mình,mình phải nghe lời bác sĩ.

Mình phải nghe lời bác sĩ...

Thành Thành ôm quyển nhật ký nằm trên bàn ngủ một đêm.

Sáng hôm sau, Thành Thành tỉnh dậy rất sớm. Nhìn đồng hồ một cái, mới có hơn bốn giờ, trời vẫn còn đen, thế nhưng nó ngủ không được. Thành Thành suy nghĩ một hồi, lén lút đi xuống lầu, chuẩn bị đi chạy bộ. Ra đến cửa tiểu khu Thành Thành phát hiện có một cửa hàng bán đồ ăn sáng, không biết là cái gì, còn sớm như vậy đã có người xếp hàng dài như thế chờ mua. Nó chạy tới, tiến lên nhìn một chút, bên trong bán là một loại bánh cuốn. Loại bánh cuốn này nhìn qua rất mỏng rất dày nhưng nguyên liệu bên trong lại không giống bình thường, trông ăn rất ngon lại rất tiện lợi.

Thành Thành cũng đứng ở trong hàng, lúc đến phiên nó, bên trong chỉ còn bánh cuốn mực xiên, nó cũng chỉ muốn bánh cuốn có vị mực xiên ngon một chút. Nhìn đoàn người vẫn còn rất dài thoáng cái liền tản ra có vài người rất là uể oải, Thành Thành có chút không hiểu.

"Ông chủ, sao các bác lại làm giờ này ạ? Trước giờ ban ngày không thấy các bác bán, hơn nữa lại bán từng người một, người khác phải tốn bao nhiêu thời gian để xếp hàng a!

Một bác gái bên cạnh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Các bác phải chế biến rất nhiều nguyên liệu, vào một khoảng thời gian đặc biệt trong buổi tối mới có thể làm được, hơn nữa các bác dùng bột không giống với bột bình thường, phải tốn thêm mấy công đoạn đó! Làm tại chỗ bán luôn là ăn ngon nhất, bằng không sẽ không có cái vị kia đâu! Cho nên sáng sớm bốn, năm giờ là thời gian làm ra ăn ngon nhất, các bác mới bán ở lúc này."

Ông chủ còn nói: "Nhóc con, con không hiểu gì rồi. Bán từng người mới có đoàn người xếp hàng dài chứ~ bằng không sao con lại chạy tới đây?" Thành Thành vừa nghe xong thì thấy đúng thật. Nó ngửi một cái, cảm thấy hương vị đặc biệt đậm đà. Ở Bắc Kinh rất ít khi được ăn món ăn vặt ngon như vậy. Ngày hôm nay mua được một phần, để lại cho Trình Hàn Lang ăn đi! Ngày mai mua thêm cho mình ăn nữa. Nói rồi, Thành Thành liền chạy về nhà.

Vào nhà rồi, Trình Hàn Lang còn chưa có rời giường, Thành Thành liền đem bánh cuốn bỏ lên bàn, bên cạnh chèn một tờ giấy: "Anh, em chưa kịp làm đồ ăn sáng, anh nếm thử cái bánh này vị thế nào? Nếu như ngon sau này em không làm đồ ăn sáng nữa, mỗi ngày đi mua được không?"

Sau khi Trình Hàn Lang tỉnh lại thấy tờ giấy này, cầm lấy bánh cuốn anh một miếng, mùi vị không chỉ là ngon bình thường. Nếu có thể để Thành Thành tiết kiệm thời gian, lại có thể ăn được đồ ngon như vậy, hắn liền sảng khoái đáp ứng thôi.

Từ đó về sau, Thành Thành sáng nào cũng dậy lúc bốn giờ, chạy xuống lầu mua bánh cuốn cho Trình Hàn Lang. Mỗi ngày đều mua những mùi vị khác nhau. Nó sợ Trình Hàn Lang biết là nó ra ngoài sớm như vậy mua đồ, còn xếp hàng lâu như vậy, nhất định sẽ không để nó tiếp tục đi mua.

Vì vậy mỗi buổi sáng Thành Thành đều vô cùng cẩn thận, nó biết Trình Hàn Lang lúc nào ngủ sâu giấc, sẽ canh lúc đó nhẹ tay nhẹ chân mở cửa. Đợi đến khi trở về đem bánh cuốn để trên bàn rồi đi học, lúc cuối tuần thì nó mua về rồi ngủ tiếp. Trình Hàn Lang thông thường cũng sẽ không chú ý bên đường có quán nhà ai mở cửa không, cho nên Thành Thành vẫn luôn không bị phát hiện.

Chú thích:

Bánh cuốn ở đây là một loại bánh có vỏ làm bằng bột mì, bên trong có măng tuyết, nấm, thịt,v...v... Người bán hoặc người làm bánh cũng thường thay đổi nguyên liệu bên trong thành nhiều kiểu đa dạng



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi