ÂN TỨ

"Nó tỉnh rồi, Vương Thất!"

"Cũng nói cho cậu biết, đừng có gọi tôi là Vương Thất, gọi là anh Vương. Tuổi còn nhỏ lắm sao mà còn không biết phân vai vế."

"Anh cứ phân rõ thế làm gì, anh trai và em trai trong nhà không phải là cùng một hàng sao?"

"Đừng có ồn ào nữa, nó mở mắt ra rồi kìa."

"Anh..."

"Ôi cha! Nhìn người ta một cái đi kìa, còn hiểu chuyện hơn cậu đấy! Chưa có tỉnh đã kêu trước một tiếng anh rồi."

"Bớt bớt đi, người ta gọi anh chắc?"

...

Thành Thành trong mông lung cảm thấy trên đầu nó có người đang cãi nhau ầm ĩ, nó cố sức mở mắt ra, trước mắt hiện lên hình ảnh phóng đại của hai người.

"Các người... là ai vậy?" Thành Thành vội vàng ngồi dậy, thân thể theo bản năng lui về phía sau.

"Tôi là Tiêu Hải Chân, chú này gọi là Vương Thất, em nhớ là vương bát trừ một là được." Tiêu Hải Chân vừa nói xong đã ăn một cú đấm của người bên cạnh. Tiêu Hải Chân làm bộ bị thương mà ngồi xổm trên mặt đất ôm bụng. (thất là 7, bát là 8, ngoài ra vương bát còn có nghĩa là đồ con rùa, sợ có bạn nào mới đọc đam nên nói thui, chứ đọc vài bộ rồi thì ai cũng biết mà ha, 10 thằng công chắc hết 7,8 thằng bị chửi là vương bát rồi)

"Làm sao mà em biết các anh?" Thành Thành cảm thấy có chút lẫn lộn, nó ngẩng đầu nhìn xung quanh, rõ ràng là nhà của ai đó, nó làm sao mà tới được nơi này? Vì vậy Thành Thành lại hỏi: "Các anh là người có lòng tốt thu lưu em sao?"

"Gì?" Tiêu Hải Chân bỗng nhiên nhảy lên, "Em là kẻ không có nhà để về à? Xem ra là chúng ta may mắn nhặt được rồi, là kẻ khác còn sợ phải tranh lấy đem về đó!"

"Đúng vậy... Em không có nhà, cũng không có chỗ đễ về, các anh giữ em lại đi, cái gì em cũng làm được, giặt quần áo, nấu cơm..."

"Anh bạn nhỏ này thật là hài hước, bọn này nhặt em về là vì mấy chuyện vô nghĩa này sao? Mấy bác gái chờ để làm việc nhà trong thành phố lớn có cả đống kìa, không cần thiết nhặt một bệnh nhân trên đường về đâu, tự mình còn phải bỏ tiền ra chữa khỏi bệnh rồi mời về làm việc nhà nữa chứ!"

"Nhưng... mấy cái khác em không có biết làm a!"

"Em yên tâm." Tiêu Hải Chân sờ sờ mặt của Thành Thành, "Là đàn ông thì đều sẽ làm được."

"À... vậy bây giờ em phải đi làm ngay sao?" Thành Thành nâng mắt lên nhìn Vương Thất.

"Hiện tại thì không cần, trước tiên em nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ chăm sóc tốt rồi bọn này dẫn em đi, nhiệm vụ của em bây giờ là nuôi bản thân cho mạnh khỏe, cho trắng trẻo mập mạp, đương nhiên, mập quá cũng không tốt. Sau đó bọn này lại giao nhiệm vụ cho em. Anh bạn nhỏ, ngày hôm nay em gặp phải bọn này coi như là may mắn lớn của em, cuộc sống lưu lạc của em sẽ kết thúc, một tương lai tốt đẹp sẽ chào đón em."

"Được rồi được rồi, lát nữa chúng ta còn phải đi ra ngoài làm việc, trước tiên cứ để cho thằng bé nghỉ ngơi ở đây đi! Tạm biệt, anh bạn nhỏ, à mà, rốt cuộc em tên là gì?"

"À..." Thành Thành suy nghĩ một trận, "Em là Lưu Ẩn."

"Ha ha... Tên rất có ý thơ, bọn anh đi trước." Tiêu Hải Chân vẫy vẫy tay với Thành Thành rồi đi ra ngoài.

"Khoan! Chờ một chút, em có thể hỏi các anh một vấn đề không?" Thành Thành hô lên về phía bóng lưng của hai người, Tiêu Hải Chân và Vương Thất dừng bước lại.

"Các anh... là người xấu sao?" Thành Thành có chút khẩn trương hỏi.

"Ha ha..." Tiêu Hải Chân cười đến gập cả người lại, sao có thể có đứa nhỏ để đùa vui như vậy chứ. Vương Thất trả lời lại một câu: "Em nghĩ thế thì là thế, em không nghĩ thế thì nó không phải là thế đi!" Nói rồi cũng cười rồi ra ngoài với Tiêu Hải Chân.

Thành Thành một mình nằm trên một cái giường lớn, nói với trần nhà: "Sau này chắc là sẽ không còn người gọi là Thành Thành này nữa đâu!" Cho dù hai người kia không phải là người tốt, hoặc là lợi dụng nó làm cái gì, cũng chẳng sao cả! Nó bây giờ là Lưu Ẩn, chịu khổ hay vất vả gì cũng là Lưu Ẩn này, không có quan hệ gì với tất cả mọi thứ trước đây.

"Hàn Lang, hôm nay em xuất viện, anh đến đón em đi!" Ngô Ngọc vui vẻ nói vào điện thoại.

"Được rồi! Tan ca rồi anh sẽ đón em về nhà."

Trình Hàn Lang lái xe đưa Ngô Ngọc về căn hộ kia của cô, từ lúc hắn dọn về nhà cũng không có tới đây nữa, Ngô Ngọc rất hưng phấn mở cửa ra, kéo Trình Hàn Lang đi vào.

"Buổi tối chúng ta đi ăn cái gì nhỉ? Trình Hàn Lang, anh đề cử một cái đi, nhà hàng lần trước cũng không tệ... Trình Hàn Lang, Hàn Lang... Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Nụ cười trên mặt Ngô Ngọc dần dần nhạt đi.

Gần đây Trình Hàn Lang thường có loại phản ứng này, trong lòng cô cũng hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, thế nhưng hắn không muốn làm rõ, càng không muốn nhắc đến của người đó, cô hi vọng thời gian trôi qua có thể chậm rãi làm Trình Hàn Lang quên đi.

"Không có gì... Đi đâu ăn hả? Đâu cũng được, anh ăn cái gì cũng được."

"Vậy đi ăn lẩu đi! Gọi cả anh hai em tới, chúng ta tụ họp với nhau một chút, hai tuần rồi chưa ăn bữa nào cho đàng hoàng hết."

"Được!" Trình Hàn Lang gật đầu.

Lúc ăn cơm Trình Hàn Lang cũng không có nói chuyện với Ngô Chấn và Ngô Ngọc, chỉ tự mình ăn. Từ nhỏ đến lớn Ngô Chấn chưa từng thấy qua loại biểu hiện này của Trình Hàn Lang, ở trong mắt cậu, bất kỳ thời điểm nào Trình Hàn Lang cũng sẽ khống chế tốt tâm tình của bản thân. Nhưng mà đã qua nhiều ngày như vậy Ngô Chấn chưa hề thấy Trình Hàn Lang cười, hơn nữa hắn cũng gầy đi rõ ràng, chỉ mới hơn mười ngày, giống như đã thay đổi thành một người khác.

"Trình Hàn Lang, cậu... không sao chứ?" Ngô Chấn cẩn thận dè dặt hỏi.

"Không có việc gì, tôi thì có thể có chuyện gì, Ngô Ngọc cũng xuất viện rồi, hiện tại tôi cũng không còn gì để lo lắng." Biểu tình của Trình Hàn Lang lúc nói chuyện rất khổ sở, Ngô Chấn thấy vậy trong lòng rất khó chịu. Chắc là Trình Hàn Lang đặc biệt quan tâm đến Thành Thành, không biết làm như vậy là giúp đỡ cho Ngô Ngọc, hay là phá hủy Trình Hàn Lang.

Trình Hàn Lang nói xong câu đó, trong phòng lại bắt đầu trở nên yên tĩnh, vốn dĩ ăn lẩu phải là vui vẻ náo nhiệt, càng ăn càng ấm áp. Thế nhưng bầu không khí trong phòng lại càng ngày càng lạnh, ba người cũng chẳng biết nên nói cái gì, Ngô Ngọc và Ngô Chấn đều cẩn thận không đề cập tới chuyện của Thành Thành, có thể nói chuyện khác Trình Hàn Lang cũng không có hứng thú nghe, mà người khác làm cái gì thì Trình Hàn Lang làm cái đó, giống như là người mất hồn.

Một bữa cơm cứ ăn qua loa như vậy cũng xong, Ngô Ngọc theo Trình Hàn Lang về đến nhà của cô, Ngô Ngọc rất nghiêm túc mà tắm xong, lấy bộ quần áo cô mua lúc tối ra mặc vào, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng mặc qua quần áo khiêu gợi như vậy, lúc soi gương cả mặt cũng đỏ ửng lên, không biết sau khi Trình Hàn Lang thấy sẽ phản ứng thế nào, Ngô Ngọc có chút khẩn trương đi ra ngoài.

Kết quả, phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp, sân thượng đều không có một bóng người, Trình Hàn Lang không chào hỏi tiếng nào đã đi ra ngoài, Ngô Ngọc cầm điện thoại lên, di dộng của Trình Hàn Lang đã tắt máy. Cô bỗng chốc thả người ngồi xuống ghế sô pha.

Trình Hàn Lang lái xe qua hết con phố này đến con phố khác, không có mục đích mà đi loanh quanh khắp nơi, việc này đã trở thành một loại thói quen trong cuộc sống của hắn. Ngày hôm nay hắn vẫn muốn đến dưới lầu nhà mình nhìn một cái như trước.

Tầng năm vẫn tối đen, không có ai. Trình Hàn Lang ngồi trong xe nhìn lên trên, một khung cảnh trước kia lại không tự chủ được mà đi vào trong đầu hắn, một khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười đứng ở trên ban công, khi đó mỗi lần hắn tan học Thành Thành đều sẽ đứng ở ban công đó chờ hắn, đến khi nhìn thấy sẽ vui sướng ở trên lầu mà vẫy tay, thế nhưng Trình Hàn Lang nghĩ đáp lại nó thì thật sự là quá ngu ngốc, cho nên lần nào cũng đều làm bộ không thấy mà tiếp tục đi. Hiện tại nếu như có một người dù chỉ đứng ở đó không vẫy tay, hắn cũng sẽ hưng phấn gọi nó, Thành Thành của anh, anh đã về rồi.

Lần này Trình Hàn Lang lên lầu, nhiều ngày như vậy hắn vẫn không dám bước vào nhà, thà rằng ở mãi trong bênh viện. Hắn sợ, sợ nhìn thấy căn nhà không có một bóng người sẽ không khống chế được bản thân, thế nhưng ngày hôm nay, hắn muốn vào nhìn một cái, biết đâu sẽ phát hiện Thành Thành đã trở lại, hoặc là Thành Thành đã tắt đèn yên giấc ở trong phòng. Có lẽ tất cả chỉ là một trò đùa, Thành Thành chơi mệt ở bên ngoài rồi sẽ tự mình chạy về, trở về nhận sai với hắn, nói nó không nên chạy loạn hại hắn lo lắng, nói vĩnh viễn sẽ không đi đâu nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi