ẤN TƯỢNG SAI LỆCH


Dịch: Mạc Nguyệt
Chẳng biết ai động vào công tắc nước nóng mà thoáng chốc hơi nước ngập tràn trong phòng tắm.

Giang Thừa Nguyệt chật vật mãi không bò dậy được, đầu sỏ gây tội lại cứ thảnh thơi ngâm mình trong bồn nhìn cậu.
Dòng nước sóng sánh thấm ướt lớp quần áo mỏng manh, nhẹ nhàng nâng hông cậu lên.

Cậu không đứng dậy được, rồi lại sợ đè vào người Lộ Hứa, nên chỉ đành chen chúc với anh trong tư thế nửa quỳ vô cùng khó chịu.

Cậu nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Thế anh buông em ra đi, để em tắm cho.”
Lộ Hứa không túm tay cậu nữa, thậm chí còn rất phối hợp đưa vòi hoa sen cho cậu.
Có một khoảnh khắc thoáng qua, Giang Thừa Nguyệt ngờ ngợ anh không hề say.

Nhưng lúc này, anh rũ mi, đôi mắt lam thăm thẳm như mặt hồ thường ngày hóa thành khoảng trời sẫm màu khi đêm tới.

Cậu nghĩ mãi vẫn không hiểu anh giả vờ say để làm gì.

Có lẽ cậu không nên lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Anh Lộ.” Tuy không biết đối phương có nghe rõ không nhưng cậu vẫn nói trước: “Em không có kinh nghiệm tắm cho người khác đâu, chỉ từng tắm cho Lông Vàng nhà hàng xóm hồi còn ở quê thôi.”
Hình như cậu vừa thấy anh liếc mắt khinh thường, rồi lại cảm thấy chắc không phải.
“Nếu có gì mạo phạm…” Cậu cắn răng, đặt tay lên nút áo anh, “Nếu có mạo phạm thì anh cố chịu đựng nhé.”
Cậu ngồi lên thành bồn tắm, cởi từng nút áo sơ mi của anh, cổ áo trắng phau ướt sũng mở ra, để lộ lồng ngực rộng lớn ngâm trong nước.

Cậu nhìn đi chỗ khác, bỏ một quả bom tắm màu vàng cam vào bồn.

Chỉ một lúc sau, ba phần tư cơ thể Lộ Hứa đã chìm trong những bong bóng màu quýt chín.
Hương quýt hàng rẻ tiền phiêu đãng trong không khí làm Lộ Hứa hơi nhíu mày.
Giang Thừa Nguyệt thở phào một hơi, đang định cởi áo tiếp thì đột nhiên bị anh nắm lấy cổ tay.
Bong bóng màu cam bay lên theo động tác của Lộ Hứa, đậu trên má anh rồi vỡ tan.

Anh nhìn cậu đăm đăm, “Mặc đồ ướt không khó chịu à? Cởi ra đi.”
Giang Thừa Nguyệt khóc không ra nước mắt.

Rượu đúng là một thứ khó lường, lúc này đã biến thành “thẻ chấp thuận” để anh lôi cậu ra làm trò vui.
“Không khó chịu ạ.”

Đằng nào anh cũng say rồi, cậu có cởi quần áo hay không thì ngày mai anh cũng chẳng nhớ nổi đâu.
“Sao anh uống nhiều rượu thế? Tâm trạng không tốt à?” Cậu hỏi.
Lộ Hứa khẽ “Ừm” một tiếng, “Tâm trạng không tốt.”
Giang Thừa Nguyệt chợt nhớ ra người đàn ông nước ngoài mà họ gặp khi cùng nhau ra khỏi nhà cách đây không lâu.

Lộ Hứa nói rằng đó là bố đẻ của anh.

Ông ta nói năng, cư xử rất lịch thiệp, trông chẳng giống một kẻ vũ phu đánh đập vợ con.

Nhưng có thể đây chính là nguyên nhân khiến Lộ Hứa không vui.
Cậu mềm lòng, nghĩ bụng: Chỉ tắm giúp thôi mà, miễn không có động cơ bất chính thì tắm cho trai thẳng cũng có khó khăn gì đâu… nhỉ?
Thế là cậu cởi áo cho anh, làm xong thì cả người đều dính đầy bọt tắm.
“Áo này không thể để dính nước.” Lộ Hứa nhìn động tác của cậu, nói xen vào: “Đem đi vứt đi.”
“À…” Giang Thừa Nguyệt ra ngoài, bỏ áo sơ mi vào máy giặt để cạnh cửa phòng tắm.
Lộ Hứa khép mắt, trông như đã thiếp đi trong bồn tắm.

Cậu hít sâu một hơi, đi tới vốc một nắm bọt tắm màu vàng cam thoa bừa lên người anh.

Quả bom tắm này là quà give away cậu nhận được trong hoạt động gom tương tác trên WeChat tuần trước, cậu chưa kịp dùng đã phải lôi ra cho anh, dù gì cũng hơi tiếc.
Cậu lần lượt tắm sạch nửa người trên của anh, vừa mới quay đi định lấy khăn thì cảm nhận được ánh nhìn lạnh căm sau lưng.

Cậu đứng khựng tại chỗ như thể bị tạt nước lạnh, chợt nhớ ra mình quên lo cho nửa người dưới chìm trong nước, thậm chí còn chưa cởi quần cho anh.
Cậu ngần ngừ một lúc rồi kề tai anh thì thầm: “Anh Lộ à, ngày mai anh sẽ không nhớ gì hết.” Cậu vừa nói vừa cầm lấy mặt thắt lưng da, “cách” một tiếng tháo khóa rồi từ từ rút thắt lưng, sau đấy nhoài người trên thành bồn tắm chuẩn bị cởi quần cho anh.
Bong bóng màu vàng cam bay khắp nơi.

Giang Thừa Nguyệt đi chân trần giẫm vào bọt tắm nên bị trượt chân, va vào thành bồn, chúi đầu xuống nước tắm.

Nước tràn vào mắt và miệng làm cậu hốt hoảng khua khoắng, móng tay vô tình sượt qua chỗ ấy của anh cách hai lớp vải.
Lộ Hứa đang nằm thảnh thơi bỗng mở bừng mắt.

Giang Thừa Nguyệt ngồi dậy, ho khù khụ, tóc với áo nhỏ nước tong tỏng.

Qua làn sương mờ có thể thấy được khóe mắt hoe đỏ của cậu, đẹp tựa một đóa hoa súng vừa hé nở, gò má ửng hồng nổi bật trên làn da trắng nõn tựa những cánh hoa mơn mởn.
Lộ Hứa cảm thấy mình như một loài thực vật cộng sinh với hoa súng, hoa vừa đung đưa, động đến lá là đã vươn thẳng, nóng lòng đâm cành xòe lá.


Mà cậu còn đang ngồi trên đùi anh.
Giang Thừa Nguyệt không ngờ mình chỉ tắm giúp anh thôi mà cũng lên cơn dị ứng nước mắt.

Cậu nhắm mắt lại, đang định dụi thì thấy một cái khăn bông bị ném tới, phủ lên mặt mình.
Lộ Hứa thu chân về, “Thay quần áo đi, để anh tự tắm.”
Giang Thừa Nguyệt ấn khăn lên mắt, bất ngờ phát hiện giọng nói của anh chẳng hề có vẻ say.

Cậu cởi quần áo, tránh ánh nhìn của anh, tắm qua loa rồi quấn khăn dài bước ra ngoài, sau đấy phát hiện chiếc áo của anh mà mình bỏ vào máy sấy ban nãy đã khô rồi.

Áo vẫn vương mùi oải hương – hương cuối của loại nước hoa dạo này anh hay dùng.

Hoa văn trên áo được vẽ thủ công, một khi dính nước thì xác định là hỏng, nên ban nãy anh mới bảo cậu vứt đi mà không buồn nhìn.
Khi cầm chiếc áo đó lên, cậu lại nhớ đến chuyện lúc chúi đầu vào bồn tắm, môi mình vô tình hôn lên nút áo ở bụng anh.

Dường như cậu có thể cảm nhận đường cong nơi ấy qua một lớp vải mỏng.
Giang Thừa Nguyệt: “…” May sao lúc đó Lộ Hứa đang say, nếu không có khi lại cười nhạo cậu cũng nên.
Cậu lắc đầu, vùi mặt vào áo sơ mi trắng, muốn quên đi chuyện vừa rồi, nhưng lại cứ bị mùi oải hương nhàn nhạt quấn lấy.
Trong phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy.

Chẳng hiểu sao Lộ Hứa ở trong đấy rất lâu.

Giang Thừa Nguyệt quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt một lát rồi ôm áo lên tầng, cất cẩn thận trong ngăn dưới cùng của tủ quần áo bên phía mình.

Cậu thoáng buồn, nghĩ: Mình đúng là biến thái.
Giấu áo xong, cậu thấy thắt lưng hơi đau nên đứng trước gương, cố gắng nhìn sau lưng, mãi mới thấy một vết xước nhỏ chẳng biết có từ lúc nào.

Khả năng va quệt khi tắm cho Lộ Hứa không cao, vì anh say nhưng vẫn luôn đưa tay đỡ cậu.

Vậy nên có thể là lúc nhảy cầu ở live house đã bị phụ kiện của quần áo cứa vào.
“Sao lại thế này?” Tiếng nói đột nhiên vang lên làm cậu giật mình.
Lộ Hứa đã tắm xong, đang đứng đằng sau cậu.

“Bị thương lúc nhảy cầu.” Giang Thừa Nguyệt thành thực trả lời.
“Sau này đừng nhảy nữa.

Nhỡ hôm nào không có ai đỡ, ngã xuống sàn thì sao?”
Giang Thừa Nguyệt gật đầu, chưa kịp phản ứng lại đã nổi da gà vì anh đột nhiên đặt tay lên eo cậu.

Lần này không có lớp vải nào ngăn cách, anh cầm băng cá nhân bằng một tay, dán lên vết xước trên lưng cậu.

Vùng da ấy lành lạnh, hơi ấm từ ngón tay anh truyền qua băng cá nhân thấm vào da thịt lại càng thêm rõ ràng.

Lúc này cậu không thấy đau mà thấy ngưa ngứa.
Đôi mắt lam vẫn như được phủ sương, có vẻ Lộ Hứa chưa tỉnh rượu hẳn.
Giang Thừa Nguyệt tắt đèn, nằm lên giường rồi vẫn hơi bồn chồn.

Cậu chơi đã đời ở live house, ngoảnh lại đã bắt gặp Lộ Hứa say túy lúy.

Mà bản thân cậu lại có động cơ bất chính.
Trong căn phòng tối chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của Lộ Hứa.

Dường như có mỗi mình cậu rối bời tâm tư.

Cậu cũng hơi bực vì mình có mỗi mảnh đất bé tí trên cái giường này, thế mà anh cứ lấn dần sang đây, từng bước ép sát.

Cuối cùng, cậu trở mình, lưng gần như dán sát vào lồng ngực anh.

Cậu không dám cựa quậy, cả người đứng đờ.
Hơi thở ấm áp của anh phả thẳng lên gáy cậu, cùng với đó là cảm giác tê dại chẳng thể kiểm soát lan đi khắp cơ thể, tay chân rã rời.

Cậu thầm thấy may mắn vì mình đang nằm trên giường và xung quanh thì tối om.
Cậu nghĩ mình phải dọn đi thôi, không thể quay về đây nữa.

Anh Lộ từ vẻ ngoài đến lời nói, cử chỉ đều giống trai thẳng.

Có lẽ vì bản thân cậu là gay nên nhìn đâu cũng ngờ ngợ, ngày càng cảm thấy ở anh có gì đó thu hút mình.

Nhưng… không thể tiếp tục thế này nữa.

Như vậy là không đúng.
*
Sáng sớm, Giang Thừa Nguyệt thu dọn vài bộ quần áo, bỏ hi-hat yêu quý của mình vào thùng, cầm theo cả máy tính.


Trong lúc cậu làm những việc này, Lộ Hứa vẫn luôn ngồi dựa vào đảo bếp nhìn cậu, gập một chân lên, trông có vẻ tối qua ngủ không ngon.

Anh đè giọng hỏi: “Lại định bỏ nhà đi bụi à?”
“Không phải bỏ nhà đi bụi.” Cậu đáp.

Mà là chạy nạn.
Anh lại hỏi: “Nói đi, rốt cuộc tối qua anh đánh cậu hay là mắng cậu?”
“Anh cứ kệ em.”
“Anh lại không quản được cậu nữa à? Cậu định đi?”
Giang Thừa Nguyệt lơ đãng gật đầu, “Ừm.”
“Cho anh một lý do.”
“Lý do… không có.”
Cậu chợt nhớ ra có một thứ nhất định mình phải đem đi trước khi rời khỏi ngôi nhà này.

Tối qua cậu lén lút giấu áo của Lộ Hứa, không thể để anh phát hiện được.

Thế là cậu chật vật xách thùng đồ lên tầng hai, mở tủ quần áo, ngó ra ngoài cửa xác nhận anh không lên đây theo mình rồi mới cúi đầu nhanh tay rút chiếc sơ mi trắng nằm dưới cùng chồng quần áo ra.

Mùi oải hương phả vào mặt.
Tủ quần áo được chia đôi với gấu trúc bông ở giữa làm ranh giới.

Lần đầu tiên làm việc này nên cậu luống cuống, bất cẩn động vào ngăn kéo bên tủ của Lộ Hứa.

Loại này chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tự động trượt ra.

Liếc thấy góc áo quen thuộc, cậu mở hẳn ngăn kéo ra.
Giang Thừa Nguyệt: “…”
Sơ mi, cốc uống nước, mũ, những món đồ cậu làm mất đã lâu đều có trong này, được sắp xếp rất gọn gàng, thậm chí còn có một chiếc quần lót cậu giặt rồi phơi ngoài sân, sau đấy tìm mãi không thấy đâu.
Cái… cái tên trai thẳng chết tiệt này… mẹ nó chứ… quá là sai!
Trong lòng bỗng nổi lên tiếng trống dồn dập, trống lẫy, trống tom với chũm chọe đều sắp bị gõ đến vỡ ra tới nơi.
Lộ Hứa đẩy cửa phòng ngủ trên tầng hai, không để ý Giang Thừa Nguyệt đang lật tìm cái gì, chỉ xoay người khóa cửa phòng rồi bỏ chìa khóa vào túi mình.
“Lộ Hứa, mẹ nó chứ, anh…” Cậu nhìn anh, ngập ngừng mãi chẳng nên câu.

Cuối cùng, cậu nói nốt vế sau với giọng điệu hận sắt không thành thép: “Mẹ kiếp, anh không phải trai thẳng sao không nói sớm?”
Cậu vừa hỏi xong đã bị anh túm cổ áo ôm ghì vào lòng.

Anh nâng cằm cậu, cúi đầu hôn lên đôi môi mình khao khát đã lâu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi