ĂN XONG CHÙI MÉP

Sau khi cửa khép lại, bóng dáng Tiểu Nghệ biến khỏi tầm mắt, hai tay tôi nắm chặt lại, ánh mắt hừng hực lửa giận, hừ! Nếu không phải thằng nhóc con đó chạy nhanh, nếu không tôi sẽ giống như mẹ của Shin bút chì xông tới đánh nó nhừ tử, cốc lên đầu nó sưng hai cục chù vù !

Lục Tuyển Chi cười nhạt nhìn tôi, thân mật vuốt đầu tôi, “Sao thế, mới có chút xíu đả kích mà đã giận vậy sao?”

Tôi tức tối lườm anh, “Cái này mà gọi là chút xíu đả kích hả? Nếu có người nói với anh như thế, anh không giận hả?”

Anh nhún vai, từ tốn nói, “Chưa từng có ai nói với anh như thế, nhưng em thì khác, ba ngày hai bữa bị đả kích một lần, anh còn tưởng rằng qua nhiều gọt giũa em bách độc bất xâm rồi chứ, xem ra, sức chịu đựng của em cần phải được rèn luyện nhiều đây.”

Gì thế này! Bản thân anh ưu tú không ai chê câu nào, cho nên chẳng lo lắng băn khoăn gì cả, còn tôi thì phải rèn giũa tăng sức chịu đựng lên đúng không?

Trời ơi, tức chết đi mà! Tôi hậm hực liếc anh, xoay người đi thẳng vào bếp, sau lưng tiếng cười sung sướng của người nào đó vang vọng khắp nhà.

Tốc chiến tốc thắng, tôi đi vào nhà bếp đeo tạp dề bắt đầu nấu cơm, nhưng lúc mở tủ lạnh ra coi thì chỉ có một chút đồ ăn mà thôi, chỉ có mấy quả cà chua, rau và một ít trứng gà, may mắn là trong tủ còn mì, ít nhất cũng đủ làm một tô mì trứng gà cà chua.

Nhưng vừa mới đặt nồi lên bếp chuẩn bị nấu nước, cảm thấy sau lưng có hơi thở quen thuộc tới gần, tôi vô thức xoay người, vừa vặn đụng vào lồng ngực rắn chắc của Lục hồ ly, chưa kịp định thần lại thì anh đã duỗi hai tay ghì chặt eo tôi, trước mắt từ từ tối sầm lại, đôi môi nóng ran cả lên, đầu óc của tôi như quả bom nổ vang lên uỳnh uỳnh.

Anh hôn rất tha thiết rất chân thành, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, hàng lông mi dài rủ xuống, dịu dàng hôn đôi môi tôi, nụ hôn như mật ngọt, khiến tôi không tự chủ được mà đắm chìm trong đê mê, trong tíc tắc tôi cảm thấy mình như cô bé lọ lem đã tìm được chàng hoàng tử đời mình, hưởng thụ niềm hạnh phúc may mắn này, ngây ngất trong câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp, tôi dần dần đáp lại nụ hôn của anh.

Không biết qua bao lâu, Lục Tuyển Chi cuối cùng buông tôi ra, tôi thở nhẹ tựa đầu vào ngực anh, đầu óc vẫn còn mông lung, ánh mắt mơ màng nhìn anh, khẽ gọi, “Tổng giám đốc?”

Không biết có phải dáng vẻ tôi lúc này kích thích anh hay sao mà hai mắt anh nhìn tôi đắm đuối, bỗng nhiên bồng tôi lên, muốn đi ra khỏi nhà bếp.

Tôi lập tức tỉnh táo, rống lên, “Anh làm gì vậy? Không phải nói đói bụng sao? Em còn chưa nấu cơm xong mà…”

Anh rủ đôi mắt đen láy nhìn tôi chăm chú, như thể muốn cuốn tôi vào trong ánh mắt sâu thẳm như biển đó, cất tiếng nói, “Đúng, anh đói bụng, đã đói mấy ngày liền rồi.”

Lúc đang nói chuyện, dưới người của tôi có gì đó mềm mềm, thì ra là đã nằm trên giường rồi, ngay sau đó cả người bị đè lên, hơi thở anh phả từng hơi trên mặt tôi, tôi bối rối kêu lên, “Tổng giám đốc, không thể… Em cự tuyệt quan hệ trước hôn nhân…”

Lục Tuyển Chi cười khẽ, bờ môi anh kề sát tai tôi, cất tiếng nói mang theo hơi thở ấm áp, “Không phải đã quan hệ rồi sao? Một lần hay hai lần cũng chẳng khác nhau mấy.”

Tôi sững sờ nghĩ nghĩ, đúng vậy, rất hợp lý, một lần hay hai lần cũng không khác nhau mấy…

Trong lúc tôi ngớ người suy nghĩ, anh đã cúi người XXOO, đầu óc tôi lập tức trống rỗng, hoàn toàn mất đi ý thức.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, rèm cửa he hé có thể nhìn thấy sắc trời sáng bừng, ánh nắng rọi qua tấm màn trên cửa số sát đất chiếu loang lổ xuống mặt đất, chung quanh yên ắng chỉ còn nghe thấy hơi thở phập phồng, tôi ôm mền nằm co ro ở góc giường, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh đang ngủ say của Lục Tuyển Chi, nhớ đến tối qua mà lệ rơi đầy mặt, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu, bị ăn bị ăn lại bị ăn sạch sành sanh…

Nếu như lần đầu tiên thì còn có thể tự an ủi bản thân là ngoài ý muốn, nhưng lúc này đây phải biện bạch thế nào? Sự thành rành rành trước mắt, tôi thật sự đã trở thành tình nhân của ông chủ rồi!

Chuyện này nhất quyết không thể để mẹ biết được, vả lại cũng không thể để đám đồng nghiệp trong công ty biết, nếu không tôi sẽ chết mất xác ngay… Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lục Tuyển Chi, tôi giận vô cùng, Hạ Diệp tôi vốn là một thanh niên hăng hái, hiện tại lại bị vùi dập biến thành tình nhân của Lục hồ ly!

Trấn tĩnh cảm xúc đau lòng, tôi rón rén bước xuống giường, y như ăn trộm lén la lén lút nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, xong rồi còn lén nhìn ai đó đang ngủ trên giường, vẫn đang ngủ rất say, xem ra tối qua thật sự rất mệt rồi… Cũng đúng thôi, tối qua hết XX lại OO, không mệt chết mới lạ!

Mới nghĩ thế thôi mà mặt tôi nóng rần lên, vội vội vàng vàng lấy túi rón ra rón rén đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, thừa dịp Lục Tuyển Chi còn chưa tỉnh dậy phải trốn khỏi hang sói ngay.

Lê lết tấm thân lẫn xương sống, lưng rồi chân nhức mỏi về nhà, tôi lên thẳng phòng ngã xuống giường ngủ ngay, mẹ cứ tưởng tôi trực ca đêm cực nhọc, không có đến làm phiền tôi, vì thế tôi đánh một giấc ngon lành thẳng đến chiều.

“Pằng păng pa lăng, pằng păng pa lăng, pằng păng pằng păng pằng păng pa lăng…”

Tiếng chuông quen thuộc đánh thức tôi dậy, mơ mơ màng màng, mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại, “Alo?”

“Hạ Diệp, nghe giọng mày ngái ngủ quá vậy, bộ mày đang ngủ hả?” Ngải Lị la toáng lên ở đầu dây bên kia, tiếng la oang oáng khiến tôi tỉnh ngay tức khắc.

Tôi ngáp dài một cái, uể oải hỏi, “Tối qua tăng ca, giờ phải ngủ bù, mày gọi tao chi thế, có gì không?”

Nó nghe xong còn rống to hơn, bất mãn hô, “Con quỷ, không có gì thì không thể tìm mày hả? Lâu rồi không gặp mày, mau lăn xuống giường, chị em mình đi dạo phố!”

Tôi ngẫm nghĩ, khoảng thời gian này không phải cùng đi công tác với Lục Tuyển Chi thì cũng ở chung với nhau, đúng là lâu rồi không có cùng chị em tốt của tôi dạo phố mua sắm, nghĩ thế, tôi hẹn địa điểm với Ngải Lị, sau đó thong thả rời giường thay quần áo.

Ngay lúc tôi định bước ra khỏi cửa, chuông điện thoại reo lên, người gọi lần này là Lục Tuyển Chi. Nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, tôi lập tức thấy xấu hổ và bực bội, không dám đối mặt với anh, do dự nhìn màn hình cứ chớp tắt liên tục, nên nghe hay là giả bộ không nghe thấy? Chuông điện thoại cứ vang lên liên hồi, lúc tôi định bắt máy thì tiếng chuông chợt ngừng, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mấy giây sau, điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này tôi quyết đoán nghe, “Alo, chào Tổng giám đốc!”

Giọng Lục Tuyển Chi khó chịu, “Sao lâu vậy mới nghe?”

Tôi tức thì khúm núm xin lỗi, “À… Xin lỗi, nãy giờ em ngủ.”

Giọng điệu anh vẫn lạnh như băng, tra hỏi tôi, “Là ngủ hay là không muốn nghe điện thoại của anh?”

Có cần hỏi thẳng vậy không! Tôi cáu kỉnh, hùng hổ chỉ trích, cả giận nói, “Nếu không phải tại chuyện tốt hôm qua anh làm, em có cần hôm nay mệt mỏi ngủ cả ngày sao?”

Lục Tuyển Chi dường như ngớ ra, mây đen lập tức biến mất, thay vào đó là trời xanh quang đãng, cười khẽ, “Được rồi, là lỗi của anh, lần sau anh sẽ kiềm chế lại.”

Lần sau? Còn lần sau nữa hả? Tôi trừng to mắt, mặt đỏ lên, vội kiếm chuyện khác nói, “À, à… Giờ em muốn ra ngoài dạo phố, Tổng giám đốc, anh gọi điện thoại cho em có gì không…”

Anh im lặng, sau đó chậm rãi đáp, “Anh phải dự một hội nghị quan trọng, cho nên hôm nay phải đáp chuyến bay đi, chắc ba ngày nữa mới về.”

Tôi vô cùng sung sướng, reo lên, “Thiệt hả?”

Giọng nói bên kia lại bắt đầu khó chịu, “Phản ứng của em là sao thế? Mong anh đi tới vậy sao?”

Thấy anh dường như đang giận, tôi tíc tắc đổi giọng nịnh nọt, “À, không phải, ý em là thật sự rât buồn, ba ngày không thấy được gương mặt đẹp trai, dáng người cao ráo, bảnh bao của Tổng giám đốc, em chỉ sợ mấy ngày này em sống một ngày cứ như một năm vậy!”

“Thế à…” Lục Tuyển Chi cười như không cười, ôn tồn nói, “Thấy em mới từ Quế Lâm về, không nên lặn lội đường xa đi công tác với anh, nhưng thấy em không nỡ xa anh…”

Tôi hoảng hồn, yếu ớt năn nỉ, “Tổng giám đốc…”

“Được rồi, anh còn không biết suy tính của em sao?” Lục Tuyển Chi thở dài, giọng điệu nói như thể là chủ của gia đình, dặn dò, “Mấy ngày không có anh, em phải ngoan ngoãn đợi anh, không được phép gây chuyện, biết không?”

Tôi vội vàng gật đầu, “Vâng!”

Trả lời xong mới phát hiện có gì đó lạ, sao nghe cứ như chồng dặn vợ trước khi đi công tác thế? = =

Khi tôi đến chỗ đã hẹn với Ngải Lị, cũng chỉ đến trễ chút thôi, Ngải Lị vừa thấy tôi đã duỗi ngón tay chỉ vào đầu tôi, “Trời ơi, mày đó, con quỷ, dính vào anh Lục đẹp trai đó, tình cảm mặn nồng xong xuôi rồi mới tới phải không? Làm chị mày đâu đợi lâu muốn chết!”

Tôi vội vã khoác vai nó xin tha lỗi, “Chị em tốt, tao sai rồi, vừa nãy có chuyện nên mới đến trễ, chứ sao tao dám để mày đợi lâu vậy chứ?”

“Hừ!” Ngải Lị nhíu mũi, túm lấy tôi kéo đi, “Đi thôi, hôm nay không dạo hết mấy con phố, mày đừng hòng mà tao tha cho mày về!”

Thật ra hôm nay trước khi ra ngoài, tôi cũng tự biết thế nào cũng đi dạo phố đến chân mỏi nhừ, nhưng lại quên rằng Ngải Lị là người có đầy đủ tố chất thiên bẩm của một người phụ nữ, trong đó ngoại trừ việc cuồng mua sắm, còn cực kỳ thích tám chuyện, hiển nhiên diện mạo xuất chúng và gia nghiệp bề thế của Lục Tuyển Chi chính là đối tượng tám chuyện tốt nhất, vì thế tôi bị Ngải Lị gặng hỏi suốt hai tiếng đồng hồ.

Đối với Ngải Lị, tôi chẳng hề giấu giếm bất cứ chuyện gì, hơn nữa trong khoảng thời gian này, tôi một mực giấu ở trong lòng không có ai để thổ lộ, vừa vặn lúc này có thể càu nhàu và còn kể khổ nữa. Do đó, tôi vừa đi dạo phố mua sắm, vừa kể không đầu không đuôi chuyện của Lục Tuyển Chi cho nó nghe, nào là ở công ty tôi được đãi ngộ đặc biệt thế nào, rồi chuyện bị anh bắt đến nhà nấu cơm quét dọn, vô tình hé lộ quan hệ của hai chúng tôi và cả cái đêm ở Quế Lâm nữa…

Ngải Lị nghe xong hai mắt sáng rực, hâm mộ nói, “Mày nhìn dễ bị gạt và ngốc nghếch thế mà lại đào hoa khiếp, mày có phúc ghê đó! Theo như phân tích, anh Lục đẹp trai kia tuyệt đối yêu mày rồi, theo tao thấy, mày chờ làm vợ đại gia đi là vừa.”

Nhìn vẻ mặt kích động của nó, tôi lại cười không nổi, “Anh ta yêu tao thật hả? Mày cũng biết nói tao ngốc nghếch, dễ bị gạt mà, bề ngoài cũng bình thường, còn anh ta thì sao, sự nghiệp thành công, là tinh anh của xã hội, diện mạo đẹp trai, cả hai khác xa nhau một trời một vực, anh ta thật sẽ yêu tao không? Hay chỉ là chỉ nhất thời hứng thú với tao thôi?”

Lúc này chúng tôi đã đi dạo gần ba tiếng, Ngải Lị kéo tôi đến nhà chờ xe buýt nghỉ chân, một bên vừa phân tích kỹ càng, “Mày băn khoăn thế cũng đúng, lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời mày, không thể sơ xuất được.”

Tôi bị nhiễm thái độ nghiêm túc của nó, vội vàng xin giúp đỡ, “Thế tao nên làm gì bây giờ? Ngải Lị, mày là chị em tốt nhất của tao, mày phải giúp tao!”

Ngải Lị hỏi, “Mày có muốn biết anh Lục đẹp trai có thật lòng với mày hay không?”

Tôi gật đầu, “Dĩ nhiên là muốn!”

Ngải Lị đắc ý vỗ ngực, “Chuyện này xem như mày tìm đúng người rồi, chị đây kinh nghiệm tình trường vô số, thật lòng hay giả dối thử một lần là biết ngay!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi