ĂN XONG CHÙI MÉP

Trời cũng đã tối, tôi lê lết tấm thân bị đày đọa đến mỏi mệt, tinh thần bị tổn thương trầm trọng về phòng ngủ, sự thật luôn luôn quá tàn nhẫn, giấc mơ nhiều khi còn tốt đẹp hơn nhiều, cho nên giờ tốt nhất là tôi phải đi ngủ! Ngã đầu xuống chiếc gối mềm, tôi không ngừng thôi miên chính mình mau mau ngủ, thế nhưng ngay lúc tôi đang lim dim tiến vào mộng đẹp, tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi kéo tôi trở về thực tế.

Đêm hôm khuya khoắt ai mà ăn no rảnh không gì làm gọi điện cho tôi, phá giấc mộng đẹp của người ta à! Tôi cáu kỉnh chửi thầm, kéo mền trùm kím đầu không muốn nghe điện thoại, thế mà tiếng chuông véo von vang lên mãi, hết cách rồi, tôi đành phải ngồi dậy cầm điện thoại lên xem, thì nhìn thấy hai chữ “Ngải Lị” trên màn hình chớp tắt. Lạ thật, nhỏ bạn thân thấy sắc quên bạn gần đây không phải đang bận rộn hò hẹn, cùng bạn trai yêu đến chết đi sống lại hay sao? Tự nhiên gọi cho tôi làm gì chứ?

Điện thoại vừa thông, thì đã nghe tiếng Ngải Lị gào khóc thảm thiết bên kia, “Tiểu Diệp! Oa ô ô… Ô ô… Tao không muốn sống nữa!”

Tôi hoảng hồn, đem điện thoại cách xa lỗ tai mình nửa mét, hỏi, “Hả? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Tiếng khóc bên kia cũng giảm bớt, nức nở lại có chút hờn giận nói, “Là thế này, mấy ngày trước tao gặp lại nhỏ bạn học cũ cũng xem như là quen biết, nó chẳng những rất xinh đẹp, hơn nữa gia đình khác giả, công việc tiền lương cao…”

Nghe đến đó, tôi nhịn không được cắt ngang, “Con gái người ta điều kiện tốt như vậy, cho dù mày tự ti thì cần gì không muốn sống?”

Ngải Lị không nói thẳng, tiếp tục khóc sướt mướt kể rõ, “Sau đó hai tụi tao ngồi nói chuyện với nhau, lúc đó tinh thần nó rất sa sút rất buồn rầu, nó nói là nó thầm yêu một người, nhưng mà người kia đã có bạn gái, hơn nữa bạn gái của người đó nó cũng quen.”

Tôi gật đầu, nhiều chuyện hỏi theo, “À, rồi sao nữa?”

Ngải Lị hít hít mũi, tiếp tục nức nở, “Sau đó tao an ủi và cổ vũ nó, nói là điều kiện nó tốt như vậy, nếu thật lòng yêu người đó thì cứ mạnh dạn đeo đuổi, tao còn nói tình yêu là phải cạnh tranh công bằng, chỉ cần người ta chưa kết hôn thì mình sẽ còn có cơ hội, không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Nó nghe xong lời tao liền tỉnh ngộ, nói nó quyết định dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình.”

Nghe xong cái này tôi càng không hiểu, “Đây là chuyện tốt mà! Mày khóc cái gì?”

Bên kia lại bắt đầu gào khóc, “Mấu chốt là bạn trai của tao bị nó cướp đi rồi!”

Tôi, “…”

Người mà cô gái kia yêu là bạn trai của Ngải Lị! Đúng thật là tự mình tạo nghiệt triệt đường sống của mình, tự lấy đá đập vào chân, tự đào mồ chôn mình, mấy câu này chắc có thể dùng miêu tả nhỏ bạn ngốc của tôi không?

Do đó, vì Ngải Lị bị thất tình, luôn miệng phàn nàn than khổ, tôi phải tốn mấy tiếng đồng hồ để khuyên bảo trấn an…

Sáng sớm hôm sau, tôi đi làm với hai mắt tựa như mắt gấu trúc, thâm quầng cả lên, lờ mờ còn mơ ngủ. Tôi dọn dẹp tài liệu để lung tung trên bàn tổng giám đốc, lại uể oải đem vứt mấy tờ giấy trên đất, cuối cùnglấy khăn lau sạch sẽ cái bàn. Để tiết kiệm sức lực tôi ngồi xuống ghế mà lau, lại muốn tiết kiệm thêm chút sức lực, tôi kề sát cái bàn mà lau lau, lại muốn tiết kiệm thêm một chút ít ít sức lực nữa, tôi nhắm hai mắt lại lau lau, lại lại lại lau lau lau tôi ngủ mất tiêu luôn = =

Ghế da mềm mại thoải mái dễ chịu, cái bàn mát lạnh bóng loáng, tôi ngủ cực kỳ ngon, mơ mơ màng màng không biết đã qua bao lâu, tôi mới thức dậy, nhắm tịt mắt lại vươn tay duỗi lưng một cái.

Tôi lười biếng ngáp dài, vừa mở to hai mắt đã thấy một gương mặt đẹp trai, mặc âu phục thẳng tắp mới tinh, dáng vẻ ôn nhã cười như không cười, làm tôi kìm lòng không được thầm oán trách sao Thượng Đế lúc tạo ra con người lại có đãi nộ khác nhau thế này, nhưng mà lúc này đây điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là giờ làm việc bị ông chủ bắt quả tang đang ngủ gật thì chắc chắn sẽ “được hưởng đãi ngộ rất đặc biệt”.

Nhìn đôi mắt đen sáng mê người của anh, tôi xấu hổ sờ đầu, nhoẻn miệng cười ngượng ngập, “À,… hiện tại mấy giờ rồi?”

Lục Tuyển Chi nhàn nhã ngồi nghiêng lên bàn làm việc, đưa tay lên nhìn sau đó nói, “Bây giờ là 12:30, đúng lúc nghỉ trưa!”

Trời ạ! Tôi đã ngủ cả buổi sáng ! Tôi khóc không ra nước mắt, nói,”Tổng giám đốc, anh đến đây lúc nào thế?”

Anh nghiêng đầu nghĩ nghĩ nhớ lại, “À… Chắc khoảng 10 giờ gì đó.”

Tôi liền hồ nghi hỏi, “Anh đã đến sớm vậy, thấy tôi nằm ngủ ở đây, sao không kêu tôi dậy?”

Anh nhún vai mỉm cười, “Bởi vì cái cổ của cô vừa đẹp vừa mượt mà , so với mặt cô còn đẹp hơn nhiều, tôi muốn nhìn nhiều một chút.”

“… >_<” Có ai mà khen người khác lạ đời như anh ta vậy sao?

Đúng lúc này, vẻ mặt Lục Tuyển Chi bỗng trở nên nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, giọng điệu y như mỗi khi làm việc, “Hội nghị chiều nay đã sắp xếp xong chưa?”

Mồ hôi lạnh trên người tôi ứa ra, đầu cúi thấp, “Cái này…”

Sau đó anh lại hỏi tiếp, “Tài liệu của dự án mới nhất đã đánh xong chưa?”

Đầu tôi lập tức cuối thấp hơn, “Cái kia…”

Anh tiếp tục hỏi, “Tài liệu hôm qua tôi nói cần dùng đã chuẩn bị xong chưa?”

“À…” Mặt tôi thiếu chút nữa đã dán lên ngực.

Cuối cùng, anh nghiêm nghị khiển trách, “Hạ Diệp, hôm nay cô làm việc tắc trách, vậy cô nói đi, chuyện này phải xử trí thế nào?”

Tôi run rẩy, vội giả vờ bị bệnh, bộ dạng yếu ớt, mệt mỏi hòng được cảm thương, “Tổng giám đốc, thật ra hôm nay… tôi bị cảm rồi, không có sức để nói chuyện…”

“Được rồi, vậy không truy cứu nữa.” Thái độ anh mềm mỏng hơn, vẻ mặt cũng ôn hòa rất nhiều, nhướng mày nhìn tôi, nhỏ nhẹ nói, “Thấy cô đáng thương như thế, tôi phá lệ dẫn cô đi ăn một bữa thịnh soạn, muốn ăn gì cứ gọi, đừng khách sáo.”

Ai khách sáo với anh! Mắt tôi lập tức phát sáng, “Sườn xào chua ngọt, cá trích thịt kho tàu, thịt bò xào lăn, gá xé phay xào xả ớt, nếu được thì thêm canh súp nấu thịt là hết xẩy!”

Anh, “Không có sức để nói chuyện?”

Tôi, “…”

Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, trên trần nhà treo đèn chùm thủy tinh phát ra ánh sáng muôn màu, tiếng đàn violon bay bổng, thiết kế nhà hàng sang trọng, không gian rất lãng mạn, tổng giám đốc lần này rất hào phóng, đặc biệt giữ lời hứa, đưa menu bảo tôi tự gọi món, vì vậy tôi gọi mấy đồ ăn lúc nãy mình nói, nhân tiện len lén nhìn giá tiền, má ơi! Mấy món thôi mà tốn hơn 300 tệ!

Lần này đúng thật lời khẩm luôn!

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, nhìn cả bàn đầy đủ sắc hương vị, bốn món một canh, nước miếng tôi nhanh chóng chảy ra, nhưng thấy người đang ngồi đối diện mình không động đũa, tôi cũng không dám cầm đũa ăn trước.

Không ăn thế nào cũng lỗ, vì vậy để có thể mau chóng hưởng thụ mỹ thực, tôi nịnh nọt tán thưởng, “Tổng giám đốc, sắc mặt hôm nay anh rất tốt, vẻ ngoài hào nhoáng rất đẹp trai, lại thêm phong thái uy nghi bất phàm, hào phóng thông minh tài trí hơn người!”

Anh mỉm cười, biểu lộ vẫn như ngày thường, “Ồ, thật vậy à… thế thì cô nhìn nhiều thêm chút đi!”

Tôi, “…”

Vì thế, tôi im lặng nghẹn họng trâng trâng nhìn Lục Tuyển Chi, mùi thơm thức ăn cứ thoang thoảng quanh mũi, rốt cuộc bụng tôi sôi lên sùng sục kêu ọt ọt.

Lục Tuyển Chi bật cười, đem đôi đũa nhét vào tay tôi, “Ăn đi, đồ đần!”

Tôi im lặng nhếch miệng, đồ đần thì đồ đần, chỉ cần có thể ăn miễn phí, cho dù nói tôi là đầu đất tôi đều nhận hết!

Trong lúc ăn cơm chỉ có mình tôi ăn, ông chủ Lục chẳng hề ăn miếng nào, chẳng lẽ mấy món này không hợp khẩu vị anh ta à? Tuy là cảm thấy kỳ quái nhưng tôi cũng chẳng hỏi nhiều, là do anh ta không chịu ăn đó nha, thế thì tôi một mình hưởng thụ hết mấy món này.

Ăn uống no say, tôi nhô cao cái bụng sắp vỡ của mình, nhìn người ngồi đối diện mỗi cử động đều bình tĩnh tao nhã, cười hì hì nói, “Tổng giám đốc, xin lỗi, làm anh tốn tiền rồi.”

Lục Tuyển Chi cười rất khiêm tốn, “Đâu có đâu có, người tốn tiền là cô mới đúng.”

Tôi chẳng hiểu gì cả, có ý gì thế?

Năm phút sau từ trong nhà hàng đi ra, tôi lúc này tuy là ăn uống no say, nhưng so với lúc đói bụng càng tiều tụy vô lực hơn, trái lại ai đó đi bên cạnh tôi lại hăm hở phấn khích.

Tôi giờ đã hiểu tại sao anh ta không anh rồi, bởi vì bữa cơm này là do tôi trả tiền!

Theo như thuyết pháp của Lục hồ ly là anh ta chỉ nói phá lệ dẫn tôi đi ăn bữa thịnh soạn, nhưng mà chưa hề nói mời tôi ăn cơm, hơn nữa mấy món đó đều do tự tôi gọi, cũng một mình tôi ăn hết, không có lý dogì kêu anh ta trả tiền cả…

Khó trách anh ta bảo tôi gọi món gì cũng được, đừng khách sáo, đúng thật là tên khôn ngoài đạo mạo tô vàng nạm ngọc, trong thì thối nát mục rữa, đồ khốn đồ khốn mà, dám đem tôi ra đùa giỡn!

Trên người tôi chỉ có hơn 10 tệ, vì vậy đành phải mượn Lục Tuyển Chi 300 tệ.

Đi làm mới có hai ngày, tiền cafe hôm qua cộng với tiền cơm hôm nay, tôi đã lỗ hơn 400 tệ, đạo lý gì thế này!!!

Lần này đúng thật lỗ nặng rồi!

Thế là Lục Tuyển Chi từ ông chủ đã thăng thêm một bậc kiêm luôn chức vị chủ nợ của tôi.

Người mẹ keo kiệt của tôi tuyệt đối không cho tôi tiền trả nợ, tiền tiêu xài tính luôn hôm qua với hôm nay cũng chẳng còn bao nhiêu. Trên đường trở về công ty, sau một phen suy nghĩ sâu xa, tôi ngẩng đầu 45 độ vểnh gương mặt trắng bệch, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, giọng điệu nhỏ nhẹ nói, “Tổng giám đốc, tình hình kinh tế của tôi hiện nay rất eo hẹp, hay là tháng sau phát lương rồi tôi trả cho anh?”

Người nào đó ôn nhu mỉm cười, “Không thể!”

Cổ tôi lập tức dựng thẳng, “Nhưng mà Tổng giám đốc, tôi thật sự không còn đồng nào hết, làm sao bây giờ? Tôi thật không có tiền trả anh, giờ anh có cầm dao kề cổ tôi bắt tôi trả tiền thì tôi chỉ còn cái mạng này thôi!”

Anh nghiêng mặt ung dung nhìn tôi, “Thế à, vậy buổi tối cô đến nhà của tôi đi.”

“…”

Tôi kinh hãi vội lui về sau hai bước, vẻ mặt phòng bị, khinh bỉ nhìn anh ta, quả nhiên ah quả nhiên, trên thế giới này làm gì có ông chủ nào không háo sắc! Anh ta anh ta anh ta vậy mà muốn tôi dùng thể xác trả nợ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi