ANDERSEN CỦA TÔI


Ăn Tết xong, tiết trời đầu xuân ấm dần, Lương Tư Nguyệt cũng phải đi làm.

Bộ phim do Mục Vĩnh Niên đạo diễn hợp tác lần thứ hai với Thẩm Đại là một bộ phim theo chủ nghĩa hiện thực, xoay quanh một gia đình bình thường, sau khi cô con gái mười ba tuổi bị xâm hại tình dục, hàng loạt đả kích và mâu thuẫn về hiện thực và tâm lý đã diễn ra.

Trong phim, Thẩm Đại và Phương Dịch Thần đóng vai một cặp vợ chồng sắp ly hôn, Lương Tư Nguyệt đóng vai em gái của Thẩm Đại, một cô gái lông bông suốt ngày lêu lổng với bọn xã hội đen, không muốn tiến bộ.

Đất diễn của Lương Tư Nguyệt trong phim không nhiều, chủ yếu diễn chung với diễn viên nhí đóng vai con gái của Thẩm Đại.

Tác dụng của cô là đối lập và dẫn dắt, kích thích Thẩm Đại khi đối mặt với việc con gái mình bị tấn công tình dục.

Cô đóng vai một cô em gái bị gia đình chối bỏ vì không học vấn không nghề nghiệp, nhưng lập trường kiên quyết ủng hộ việc bảo vệ quyền lợi của bản thân, khi cháu gái bị tổn thương vì những lời nói vô ý lúc cha mẹ cãi nhau, cô đóng vai trò là người dẫn dắt và bảo vệ.

Mục Vĩnh Niên đã nổi tiếng từ lâu, bộ phim này là tác phẩm trở lại của ông ấy sau 5 năm im ắng, nhưng bản thân đạo diễn Mục không tin vào thuật ngữ "quay lại", nói rằng ông ấy chưa từng rời khỏi giới, sao lại gọi là quay lại được.

Phong cách chỉ đạo của đạo diễn Mục khác với hai đạo diễn từng hợp tác với Lương Tư Nguyệt trong hai bộ phim trước.

Đạo diễn Mục đã ngoài 60 tuổi, ngôn ngữ nghe nhìn dần quay trở lại những điều cơ bản, bỏ đi những kỹ xảo hào nhoáng và phương pháp quay quá phức tạp, tương đương với việc càng thử thách kỹ năng diễn xuất của diễn viên hơn.

Ông ấy chỉ có một yêu cầu đối với diễn viên: phải thật tự nhiên.

Bạn phải hình dung ra nhân vật, ăn, ngủ, đi WC...!đều là nhịp điệu của nhân vật, không phải của chính mình.

Vì vậy, ông ấy quay phim rất chậm, nếu có cảnh nào không đạt yêu cầu, ông ấy sẵn sàng đợi, đợi diễn viên hiểu hết vai diễn của mình.

Đạo diễn Mục nghiêm khắc nhưng không gay gắt, bầu không khí hiện trường rất thoải mái, đặc biệt là khi có sự hiện diện của một diễn viên mười một tuổi.

Diễn viên nhỏ này là con gái của Thẩm Đại trong phim, tên cô bé ấy là Lâm Tiểu Hi, mọi người gọi bé ấy là Hi Hi.


Đạo diễn Mục cho biết ban đầu ông muốn tìm một cô gái mười bốn mười lăm tuổi có kỹ năng diễn xuất trưởng thành hơn, nhưng sau một vòng tuyển chọn, ông phát hiện ra rằng cô gái mười bốn mười lăm tuổi không khác mấy so với các cô gái mười bảy tuổi, rất khó diễn ra cảm giác vụng về và khờ khạo của tuổi mười ba.

Lâm Tiểu Hi trúng tuyển trong hàng ngàn lựa chọn, một cô bé nhà hàng xóm cực kì bình thường.

Đạo diễn Mục muốn bày tỏ quan điểm rằng không phải không xinh đẹp là có thể thoát khỏi thảm hoạ.

Trên phim trường, Lâm Tiểu Hi và Lương Tư Nguyệt chơi thân với nhau nhất, có lẽ do tuổi của Lương Tư Nguyệt với cô bé cách nhau ít nhất.

Sau vài ngày ở chung, dù trong phim trường hay ngoài phim trường Lâm Tiểu Hi đều gọi Lương Tư Nguyệt là "dì", bình thường gặp được chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng dì ơi dì à tìm cô khắp nơi.

Phần diễn của Lương Tư Nguyệt không nhiều lắm, nhưng sau khi biết được nhịp điệu làm việc của đạo diễn Mục, cô cũng ở lại trọn một tháng, tập trung tinh thần vào bộ phim.

Điều đó cũng có nghĩa là sinh nhật năm nay của cô sẽ trải qua trong đoàn làm phim.

Sau khi Lâm Tiểu Hi biết, mỗi ngày gặp nhau cô bé đều sẽ nói với cô: "Dì, cháu đã chuẩn bị một món quà sinh nhật rất đặc biệt cho dì đấy."
Tuổi còn nhỏ mà đã am hiểu cách nhử người khác rồi.

Hôm nay, Lương Tư Nguyệt và Lâm Tiểu Hi cùng nhau rời khỏi phim trường, trên đường trở về không biết đã nói chuyện gì với nhau, có vẻ như là phong cách đi đường của thanh niên lêu lổng mà Lương Tư Nguyệt thường lăn lộn cùng ở trong phim.

Khi cả hai bước xuống khỏi xe bảo mẫu, bắt chước bộ dáng của thanh niên lêu lổng kia, hai người kề vai sát cánh, dáng vẻ lưu manh, nghênh ngang đi vào trong.

Theo thường lệ, Lâm Tiểu Hi đều sẽ tới phòng Lương Tư Nguyệt chơi một lúc bởi vì chỗ cô cái gì cũng có, chẳng khác gì ở nhà.

Lén ăn đồ ăn vặt ở đây, mẹ của cô bé, cũng chính là người đại diện kiêm trợ lý của cô bé cũng không kiểm soát được.

Hai người ra khỏi thang máy vẫn duy trì nhịp độ bước chân của "dân anh chị", càng đi càng khoa trương, cánh tay như muốn vung lên trời.


Vừa nói vừa cười như vậy, Lương Tư Nguyệt mở cửa phòng, bỗng cô đột ngột lùi lại và đâm sầm vào Lâm Tiểu Hi đang đi theo đằng sau.

Lâm Tiểu Hi bịt mũi, "Dì, dì làm gì vậy..."
Cô bé ngẩng đầu nhìn vào, lại thấy trong phòng có một người đàn ông đang ngồi trên sô pha, ngoại hình không thua kém gì Phương Dịch Thần đóng vai cha cô bé, mà người này nước da còn trắng hơn, đẹp trai đến mức không thể chịu nổi.

Lúc này, người đàn ông giương mắt quét từ trên xuống dưới Lương Tư Nguyệt một lần, vẻ mặt nửa cười nửa không, quả thật không dễ chọc giận.

Lương Tư Nguyệt vươn tay ôm Lâm Tiểu Hi, đẩy vai cô bé bước vào, gượng cười và giới thiệu với cô bé: "Đây là ông chủ của dì, cháu có thể gọi chú ấy là sếp Liễu."
Lâm Tiểu Hi: "Chào ông chủ ạ!"
Liễu Du Bạch: "..."
Lâm Tiểu Hi đi theo Lương Tư Nguyệt ngồi xuống ghế sô pha đối diện Liễu Du Bạch, nói: "Dì ơi, ông chủ của dì tốt thật đấy, thậm chí còn tới đoàn phim thăm dì nữa."
"......Ừm." Giọng điệu của Lương Tư Nguyệt cực kỳ gượng ép.

Bởi vì biểu cảm của Liễu Du Bạch ở phía bên kia rất khó đoán, anh cứ nhìn đánh giá cô mãi, như cười như không, không biết có phải do vừa rồi nghe được cô và Lâm Tiểu Hi bắt chước tên côn đồ trong phim gọi bè gọi bạn ở ngoài hành lang hay không.

Sau khi ngồi một lúc, Lương Tư Nguyệt đứng dậy nói cô đi đun nước pha trà cho bọn họ.

Lâm Tiểu Hi chống cằm, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Liễu Du Bạch, cuối cùng Lâm Tiểu Hi lên tiếng trước: "Sếp, chú có muốn ra mắt với tư cách là một minh tinh không? Cháu có thể giới thiệu chú với đạo diễn Mục."
Liễu Du Bạch mỉm cười, "Ồ, quan hệ của cháu đỉnh vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Nếu chú là ông chủ của Lương Tư Nguyệt, chú muốn ra mắt thì tại sao không trực tiếp đến gặp đạo diễn Mục?"
Lâm Tiểu Hi dừng lại, "Đúng nhỉ."
Lương Tư Nguyệt đang rót nước vào ấm, nghe thấy Liễu Du Bạch ở bên ngoài hỏi Lâm Tiểu Hi, "Lương Tư Nguyệt ở trường quay biểu hiện có tốt không?" Rất giống với giọng điệu của người lớn trong nhà.

Nếu bây giờ cô ở bên ngoài, cô chắc chắn sẽ trợn mắt với anh.

Lâm Tiểu Hi nói: "Dì ấy tốt lắm, về cơ bản chỉ chơi với cháu thôi, sếp, chú thấy cháu biểu hiện có tốt không?"

"Còn tạm được." Liễu Dục Bạch cười nói, "Nếu mắt nhìn của cháu tốt hơn, có thể nhìn ra chú có lời muốn nói riêng với "dì" của cháu, như vậy càng tốt."
Lương Tư Nguyệt cầm ấm nước vội vàng chạy ra ngoài, ngăn anh lại: "Sếp Liễu!"
Lâm Tiểu Hi đứng dậy khỏi ghế sô pha, cười cười không để ý chút nào, "Dì, cháu đi đây."
"Cháu muốn mang chút đồ ăn vặt về nhà không?"
Lâm Tiểu Hi suy nghĩ một lát, gật đầu, Lương Tư Nguyệt chỉ vào chiếc hộp bên cạnh cô bé, bảo cô bé tự tìm.

Lâm Tiểu Hi tìm thấy một hộp bánh quy đóng hộp màu xanh của Đan Mạch, không có cách nào để giấu mang về, đành phải nhét vài miếng vào miệng, miễn cưỡng đặt xuống, sau đó cầm lấy mấy gói que cay nhỏ v.v.

nhét vào túi áo len, cô bé vẫy tay với Lương Tư Nguyệt, "Dì, tạm biệt."
Sau khi Lâm Tiểu Hi rời đi, bầu không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh, một lúc sau, Lương Tư Nguyệt mỉm cười nhìn Liễu Du Bạch: "Sếp Liễu tới đây để chúc mừng sinh nhật em sao?"
Liễu Du Bạch không muốn cô "giả vờ dễ thương để trốn thoát", vì vậy anh nhướng mi nhìn cô, lần đầu tiên nhìn thấy mái tóc hồng rối bù của cô, cạn lời một lúc, sau đó mới nói: "Cãi nhau không thắng thì không nghe điện thoại của anh? Anh muốn xem mặt đối mặt thì em có thể làm gì?"
Lương Tư Nguyệt cởi giày và cuộn tròn trên ghế sô pha, khí thế của cô yếu đi rồi, dù sao tối qua gọi điện cho Liễu Du Bạch thực sự là sai, nhưng trên phương diện lập trường, cô sẽ không nhường nửa bước.

Tối hôm qua, Tiểu Kỳ đã thông báo với cô vai nữ chính của "Thung Lũng Tiếng Vọng" đã thông qua buổi thử vai, cô ấy báo tin này cho Liễu Du Bạch, sau khi Liễu Du Bạch biết vai diễn này là gì thì không vui, không muốn cô diễn.

Lúc đầu, cô cố gắng kiên nhẫn thuyết phục Liễu Du Bạch, nhưng càng thuyết phục Liễu Du Bạch càng trở nên bướng bỉnh, nên cô đã nói vài lời hơi nặng nề, nói rằng loại hành vi không cho phép bạn gái diễn cảnh giường chiếu và cảnh hôn là hành vi của người đàn ông tự cao và gia trưởng, sau này có khi cô còn phải diễn cảnh lộ cơ thể, nếu không muốn cô tiến xa hơn trên con đường đóng phim chẳng thà trực tiếp cấm sóng cô luôn đi, nói xong cô cúp điện thoại.

Sau khi sự việc xảy ra cô cảm thấy hơi hối hận, thực ra cô biết Liễu Du Bạch thích mềm không thích cứng, hôm nay còn đang nghĩ cách cứu vãn tình thế, Liễu Du Bạch đã trực tiếp giết tới đây rồi.

Liễu Du Bạch vẫy tay với cô, "Lại đây."
Lương Tư Nguyệt do dự, xem thái độ của anh, thường thì khi khuôn mặt anh không có cảm xúc gì, đó là lúc gió bão sắp ập đến, vì vậy cô vội vàng xỏ dép và đi đến chỗ anh.

Liễu Du Bạch nắm lấy cánh tay cô, bảo cô ngồi vào lòng anh, dùng một cánh tay đỡ thành ghế sô pha, hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Do hai năm nay tính khí anh kiên nhẫn hơn rồi, nếu là mấy năm trước, em cho rằng anh không dám cấm sóng em sao?"
Lương Tư Nguyệt phàn nàn trong lòng, kiên nhẫn chỗ nào chứ, không phải vẫn bướng bỉnh và ấu trĩ như trước sao.

Cô hỏi: "...!Vậy là anh đồng ý cho em diễn rồi?"
"Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ như con muỗi, nhưng người nào đó dám cúp điện thoại của anh, vốn dĩ anh định đồng ý rồi, nhưng bây giờ không đồng ý nữa."
"..." Suy nghĩ muốn "dụ dỗ" hai phút trước của Lương Tư Nguyệt đã biến mất không còn dấu vết.

"Anh vốn dĩ không muốn đồng ý rồi, đừng viện cớ làm gì, dù em có cúp điện thoại của anh hay không, anh cũng sẽ không đồng ý."
"Thái độ của em có vấn đề, vấn đề này không cần thảo luận nữa."
"Thái độ của em có vấn đề? Rõ ràng là anh thì có! Giống như cục đá vừa cứng vừa không nói đạo lý."

"Em là nghệ sĩ dưới trướng anh, anh chính là đạo lý."
"Khi đó anh ký hợp đồng với em là vì muốn biến em thành một diễn viên thành công, còn bây giờ thì sao? Anh ngược lại trở thành hòn đá ngáng đường, chỉ vì em là bạn gái của anh! Tính chiếm hữu của anh không có đạo lý." Cô không khỏi cao giọng nói.

“Cô Lương à, anh nói cho em biết, cứ cho là chuyện này anh không nói đạo lý, em có thể làm gì được anh?” Liễu Du Bạch hừ lạnh một tiếng, giọng cũng cao hơn bình thường hai phần.

Lương Tư Nguyệt im lặng.

Ngay khi Liễu Du Bạch nghĩ rằng anh đã kiềm chế được cô, cô đột nhiên cụp mắt xuống và nói với một giọng nói vô cùng uất ức: "Anh hung dữ với em."
Liễu Du Bạch giật mình, "Anh hung dữ em?"
"Có."
Liễu Du Bạch suy nghĩ một chút, trái phải đều không cảm thấy mình hung dữ, không phải là nói chuyện bình thường sao, "Em mô phỏng lại xem anh hung dữ với em như thế nào?"
"...!Anh quát em."
Liễu Du Bạch nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó mỉm cười, cái chiêu lấy lui làm tiến này của cô quá vụng về, nhưng không biết vì sao, anh cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Đặc biệt là mái tóc hồng nổi loạn kết hợp với khuôn mặt lã chã như chực khóc mang đến cảm giác mới lạ khó nói thành lời.

"Anh không quát em." Tâm tình anh vô cùng vui vẻ, bắt chước giọng điệu ăn chơi trác táng và càn rỡ, ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “...!Anh thương em.”
Lỗ tai Lương Tư Nguyệt ngứa ngáy, thân thể có chút run rẩy, nắm lấy tay anh ngăn lại: "Lát nữa Tiểu Kỳ sẽ lên."
Sắc mặt sếp Liễu tỏ vẻ kể cả ai lên cũng vô dụng thôi.

Cô không còn cách nào khác, vùi mặt vào cổ anh, giọng nói nhỏ đến mức nghe không rõ: “Chỉ cần anh cho em quay "Thung Lũng Tiếng Vọng", buổi tối, em sẽ cho anh...!được không?"
Những chuyện như vậy, Liễu Du Bạch đã làm với cô từ lâu rồi, nhưng cô vẫn có một chút rào cản tâm lý và không thể làm điều tương tự với anh.

Liễu Du Bạch không bao giờ ép buộc cô, đúng hơn, vì anh yêu cô và trân trọng cô, anh chưa bao giờ nói ra điều đó.

Liễu Du Bạch nhướng mày, "Em nói?"
Cô gật đầu, cho dù Liễu Du Bạch có cố gắng kéo đầu cô lên như thế nào, cô vẫn không chịu ngẩng lên.

Cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, nước trong bình sôi sùng sục.

Cô nhanh chóng đứng dậy, chỉnh lại bộ quần áo chẳng hề xộc xệch của mình rồi bước tới mở cửa cho Tiểu Kỳ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi