ANH ĂN DẤM CỦA CẢ THẾ GIỚI

Tiêu Niên cảm thấy có lẽ bản thân cũng có chút tủi thân, bởi vì cậu chỉ mới nói một câu như vậy, chóp mũi đã xót rồi. 

Nhưng cậu lại cảm thấy, cậu có cái gì mà tủi thân đây? Cậu đang tủi thân cái gì? 

“Có ý gì?” Tiểu Minh ở bên kia nghe thấy không thích hợp nên cũng nghiêm túc hẳn: “Cái gì mà tại sao hắn lại thích cậu? Xảy ra chuyện gì? Hắn ăn hiếp cậu sao?” 

Tiêu Niên lắc đầu, suýt nữa lại gẩy mép sách, nhưng cậu nhanh chóng nhịn lại. 

“Không có, không phải.” Tiêu Niên nói: “Nói sao đây, chính là, ý trên mặt chữ đấy, cậu cảm thấy hắn thích tớ cái gì?” 

Tiểu Minh cạn lời mà cười: “Hắn thích cậu thì chính là thích cậu, này có gì mà tại sao.” Tiểu Minh rất thấu hiểu mà hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” 

Tiêu Niên: “Cậu biết Trịnh Lĩnh chứ?” 

Tiểu Minh: “Cái thằng *** đấy à, nó làm gì cậu?” 

Tiêu Niên nghe thấy Tiểu Minh mắng một câu như thế, trong lòng đột nhiên thoải mái rất nhiều: “Cậu ta gửi cho tớ đường link, chắc là trong trường Lục Tri Chu có chèo CP, học sinh của hắn đang chèo, cậu ta nói là tớ dụ dỗ Lục Tri Chu, tớ không xứng với hắn, thầy Chương kia mới ưu tú.” 

Tính tình của Tiểu Minh còn táo bạo hơn cả Tiêu Niên, trực tiếp chửi ầm lên: “Nó có bệnh thì đi khám nhá, %*&%…… 

Tiểu Minh: “%&*#@……” 

Tiểu Minh: “Còn không phải là cái chuyện tào lao của gã Phùng Xuyên sao? Nó có bệnh thì mắc gì lại đổ lên đầu cậu.” 

Tiểu Minh: “Tuy Phùng Xuyên cũng chẳng phải thứ gì tốt, nhưng chướng mắt Trịnh Lĩnh thì cũng đúng lắm.” 

Tiểu Minh: “Sao hai người lại bỏ thêm WeChat?” 

Tiêu Niên giải thích: “Cậu ta đột nhiên bỏ thêm tớ vô, giờ thì tớ kéo đen rồi.” 

Tiểu Minh: “Đừng để ý con m* gì nó.” 

Tiêu Niên: “Tớ mắng cậu ta xong rồi xóa luôn.” 

Tiểu Minh: “Làm giỏi lắm.” 

Hai đầu điện thoại đột nhiên an tĩnh lại, vài giây sau, Tiêu Niên và Tiểu Minh cùng bật cười. 

“Cho nên cậu chỉ vì chút chuyện vớ vẩn này mà không vui?” Tiểu Minh hỏi. 

Tiêu Niên bất đắc dĩ cười: “Đúng vậy.” 

Tiểu Minh: “Cậu tỉnh táo lại đi.” 

Tiêu Niên cười. 

Tiểu Minh: “Giờ thế nào?” 

Tiêu Niên nghĩ nghĩ, lại nhìn cuốn sách trên tay: “Nói thật, trong lòng vẫn là có chút không thoải mái.” 

Tiểu Minh: “Tại vì Trịnh Lĩnh?” 

Tiêu Niên: “Cũng không phải.”

Tiểu Minh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng điện thoại của Tiêu Niên lại đột nhiên rung lên. 

“Cậu chờ chút a.” 

Tiêu Niên lấy điện thoại ra khỏi tai, là Lục Tri Chu trả lời tin nhắn. 

Có thể là do tín hiệu không tốt, nên tin nhắn của vài phút trước cùng với tin nhắn vừa gửi tới lại cùng nhau hiện lên. 

Đoạn trên là: “Xong rồi, về nhà.” 

Đoạn dưới là: “Tới dưới lầu.” 

Tiêu Niên cầm điện thoại lên: “À, Lục Tri Chu về rồi, cúp trước nha.” 

Tiểu Minh ‘ừ’ một tiếng: “Được, cậu vui vẻ chút a.” 

Tiêu Niên: “Đã biết.”

Tiểu Minh: “Cậu chính là Tiêu Niên đó.”

Tiêu Niên cười cười: “Biết rồi, biết rồi, cảm ơn nhá.” 

Cúp điện thoại, Tiêu Niên nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy đừng để Lục Tri Chu biết chuyện cậu trộm lên đây đọc sách. 

Cậu cất sách lại chỗ cũ, tắt đèn, khép cửa lại rồi chạy xuống lầu, thanh âm Lục Tri Chu mở khoá cửa cũng vang lên. 

Cuộc gọi này của Tiểu Minh cũng không phải là gọi không, tâm tình của Tiêu Niên bởi vậy mà tốt hơn rất nhiều. 

Cho nên, cậu vẫn giống như bình thường mà bước tới trước cửa, mỉm cười đặc biệt chân thành đứng chờ Lục Tri Chu. 

Chờ Lục Tri Chu xuất hiện trong tầm mắt, cậu liền dang rộng hai tay.  

“Hoan nghênh Lục tiên sinh về nhà.” 

Lục Tri Chu trở tay đóng cửa lại, cũng vươn tay. 

Tiêu Niên không chờ Lục Tri Chu đổi giày xong, liền chạy qua, nhảy lên người Lục Tri Chu. 

“Nhớ anh.” Tiêu Niên nói.

Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng, nâng Tiêu Niên.

Tiêu Niên không thỏa mãn: “Anh không nhớ em sao? Từ tối tới giờ, lâu như vậy mà.” 

Lục Tri Chu cười cười: “Nói thật à?” 

Tiêu Niên tách ra Lục Tri Chu một khoảng: “Không phải chứ, ca ca?” 

Lục Tri Chu xỏ dép lê vào: “Nếu đang bận làm thực nghiệm mà vẫn có thể phân tâm nhớ em, vậy nhất định là giả.” 

Tiêu Niên nhíu mũi: “Vậy được rồi, tiếp thu.” 

Lục Tri Chu: “Thực nghiệm xong là nhớ liền.” 

Tiêu Niên lại lần nữa ôm lấy Lục Tri Chu: “Này còn tạm được.” 

Lục Tri Chu đặt người trên người hắn xuống sô pha: “Nãy giờ em làm gì?” 

Tiêu Niên: “Nhớ anh đấy.” 

Lục Tri Chu cười: “Ngoại trừ nhớ anh ra?” 

Tiêu Niên: “Hết rồi, lượn bên này một lát, lượn bên kia một chút, giết thời gian.” 

Lục Tri Chu đứng thẳng nhìn xuống Tiêu Niên: “Vừa trở về không có ai hẹn em  ra chơi sao?” 

Tiêu Niên khẽ nhíu mày: “Nghĩa là em có thể ra ngoài chơi?”

Lục Tri Chu: “Anh chưa nói là em không được.” 

Lục Tri Chu lại chơi kéo co rồi. 

Tiêu Niên trong lòng cười cười: “Anh cũng chưa nói là được mà.” 

Lục Tri Chu: “Cho nên là có người hẹn em ra ngoài?” 

Tiêu Niên: “Em lại chưa nói.”

Lục Tri Chu: “Nếu là có thì sao?”

Tiêu Niên trừng mắt nhìn Lục Tri Chu một chút, cậu vẫn là không kéo lại hắn. 

“Có có có, có người hẹn em ra ngoài chơi, nhưng em từ chối rồi.” Tiêu Niên nghiêng đầu nhìn Lục Tri Chu: “Đã được chưa, thầy Lục?” 

Lục Tri Chu cười cười, vương bàn tay to đặt lên đầu Tiêu Niên, nhẹ nhàng xoa xoa. 

Tiêu Niên: “Không khen một cái?” 

Lục Tri Chu: “Ngoan lắm.”

Tiêu Niên thỏa mãn mà lắc lư cái đầu, ấn điện thoại: “Anh đi tắm trước đi, sắp 12 giờ rồi.” 

Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng, cúi người chạm lên môi Tiêu Niên: “Chờ anh.” 

Hai người cùng nhau vào phòng ngủ, Tiêu Niên trực tiếp bổ nhào lên giường, Lục Tri Chu thì cầm khăn tắm vào phòng tắm. 

Chờ Lục Tri Chu biến mất trong tầm mắt, Tiêu Niên lại mở ra WeChat của Trịnh Lĩnh, lướt một lần từ trên xuống. 

Lướt xong lại mắng chính mình thực sự có bệnh, cái này có gì đẹp đâu. 

Không lâu sau, Lục Tri Chu tắm rửa xong, bước ra. 

Hắn chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông, mắt thường có thể thấy được đường cong vô cùng hoàn mỹ. 

Từ khi Lục Tri Chu phát hiện Tiêu Niên thích cơ bụng hắn xong, vị giáo sư không có dục vọng thế tục, đứng đắn lại thành thục này, mỗi lần tắm rửa xong đều không có mặc áo trên. 

Dụ dỗ ai vậy? 

Đương nhiên là dụ dỗ Tiêu Niên rồi. 

Tiêu Niên chẳng phải là lập tức xốc chăn lên, vỗ vỗ vị trí bên người: “Có rảnh cùng nhau ngủ sao?”  

Lục Tri Chu cười cười, bước qua: “Đương nhiên là có.” 

Lục Tri Chu bước tới, vừa mới ngồi xuống mép giường, Tiêu Niên đã phác gục hắn trên giường. 

Nhưng động tác này thật sự quá mới lạ, hàm răng của Tiêu Niên lập tức va phải cằm Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu rên lên một tiếng, bưng kín cằm. 

“Ai nha.” Tiêu Niên lập tức ngẩng đầu: “Đau không, đau không?” 

Lục Tri Chu bất đắc dĩ mà nhìn Tiêu Niên. 

Trông cũng không có sao, Tiêu Niên hắc một tiếng, liền nằm sấp trên người Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu tiếp tục ở trên giường nằm yên, kéo chăn, đắp lại. 

Toàn bộ quá trình, Tiêu Niên đều không động đậy chút nào, cậu ôm chặt cổ Lục Tri Chu. 

Chờ Lục Tri Chu nằm xong, hắn nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Niên. 

Tiêu Niên: “Sao thế?” 

Lục Tri Chu: “Em sao thế?”

Tiêu Niên: “Em làm sao?”

Lục Tri Chu: “Trông em có chút không ổn.”

Đáy lòng Tiêu Niên khẽ nhói, nhưng ngoài miệng vẫn là hỏi: “Em có chỗ nào không ổn?” 

Lục Tri Chu chỉ nói: “Cảm giác.” 

Cảm giác của Lục Tri Chu về Tiêu Niên luôn rất chuẩn.

Cái gì cũng không biết, nhưng đều có thể nhận ra được. 

Tiêu Niên làm sao à, Tiêu Niên chỉ muốn chứng minh là Lục Tri Chu thích cậu, thương cậu, cần cậu. 

Cậu là muốn chứng minh với ai?

Cậu chỉ muốn chứng minh với bản thân mà thôi.

“Không có sao a.” Tiêu Niên thoải mái nói, cũng hỏi Lục Tri Chu: “Anh có mệt không, làm thực nghiệm đến giờ mới về.” 

Lục Tri Chu không có giấu Tiêu Niên: “Mệt.” 

Tiêu Niên nâng người dậy: “Em mát xa cho anh đi.” Cậu vươn tay: “Tới đây, em có học cái này rồi.” 

Lục Tri Chu lập tức hỏi: “Học với ai?” 

Tiêu Niên cười khẽ: “Đương nhiên là học với thầy trong tiệm, học bằng mắt xong, nhưng chưa có thử bằng tay đâu, anh là rất vinh hạnh được trở thành vị khách hàng đầu tiên của em đấy.” 

Lục Tri Chu bắt lấy tay Tiêu Niên không cho cậu động: “Tiệm gì?” 

Tiêu Niên: “Chính là mấy cái tiệm ở ngoài đó, spa gì đó, anh chưa đi bao giờ à?” 

Lục Tri Chu nói: “Không có.” 

Tiêu Niên: “……”

Ok, có thể thông cảm.

Nhưng vị Lục giáo sư này dù chưa đi bao giờ, nhưng cũng hiểu được là cái gì. 

Câu tiếp theo, hắn liền hỏi: “Đi với ai?”

Tiêu Niên dẩu môi: “Đi với một đứa bạn, cùng với anh trai cậu ta.”

Đại khái là phát hiện nét mặt Tiêu Niên bất thường, mẫn cảm như Lục Tri Chu, chuẩn xác lặp lại: “Anh trai của bạn.” 

Tiêu Niên hít hà một hơi: “Là thế này, lúc ấy em với cậu bạn kia đi học bù ở chỗ khá xa, đi về rất mệt, nên anh trai của bạn em liền dẫn tụi em đi.” 

Lục Tri Chu dường như nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, hắn sờ lên đuôi mày của Tiêu Niên: “Thật nhiều người thích em.” 

Tiêu Niên cười cười: “Nhưng em chỉ thích anh nha.” 

Những lời này thành công làm Lục Tri Chu nở nụ cười. 

Tiêu Niên nâng lên đôi tay: “Em bắt đầu đây, ông chủ nằm yên a.” 

Lục Tri Chu nhìn Tiêu Niên đang nằm trên người hắn: “Bọn họ mát xa cho em như vậy?” 

Tiêu Niên nhướng mày: “Đương nhiên không phải rồi, đây là độc quyền của ông chủ Lục đó.” 

Tiêu Niên nói xong lại vươn tay ấn lên huyệt Thái Dương của Lục Tri Chu: “Em cũng là độc quyền của Lục tiên sinh.” Cậu nhẹ nhàng ấn một cái: “Nhắm hai mắt lại.” 

Thầy mát xa độc quyền này rất là không chuyên nghiệp, lúc này vẫn chưa nhúc nhích được vài cái thì đã bắt đầu sờ bậy sờ bạ khách hàng của mình rồi.  

Ngay từ đầu, Lục Tri Chu còn có thể đàng hoàng làm một vị khách hàng, nhưng Tiêu Niên vừa chui vào trong chăn làm chuyện xấu xong, Lục Tri Chu liền nhịn không nổi. 

Hắn kéo Tiêu Niên lên, cũng trở mình. 

Tiêu Niên bị Lục Tri Chu vây ở trong ngực, hai mắt cong cong: “Nào có khách hàng giống như anh, em muốn kêu cứu.” 

Lục Tri Chu nhìn cậu: “Em kêu.” 

Tiêu Niên giả vờ ‘á’ lên. 

Lục Tri Chu cúi đầu, dùng chóp mũi cọ mặt cậu: “Gọi lão công.” 

Tiêu Niên mềm nhũn: “Lão công.”

……

Ngày mai, Tiêu Niên rãnh rỗi, nhưng Lục Tri Chu lại có rất nhiều việc. 

Nhưng dù là vậy, Lục Tri Chu vẫn là không quan tâm mà lôi kéo Tiêu Niên vận động tới mấy giờ sáng. 

Sau lại, Lục Tri Chu đi làm lúc nào, Tiêu Niên căn bản không biết.

Lúc cậu tỉnh lại thì đã sắp giữa trưa, trên điện thoại có vài cái tin nhắn mà Lục Tri Chu gửi tới. 

Cậu trả lời từng cái một. 

Mà bên kia, Lục Tri Chu lại rất nhanh gửi tới một câu: “Nhớ em.” 

Tiêu Niên cười cười, xuống lầu ăn bữa sáng mà Lục Tri Chu làm. 

Sau đó, lại lên thư phòng.

Hôm nay, cũng là một ngày đọc sách.

Nhưng ở bên kia, Lục Tri Chu vừa mới gửi câu ‘nhớ em’ xong, trong tầm mắt hắn liền xuất hiện một người mà gần đây thường xuyên xuất hiện. 

Nếu như đặt ở ngày hôm qua, Lục Tri Chu là sẽ không để ý tới Trịnh Lĩnh. 

“Thầy Lục.” 

Trịnh Lĩnh ôm một quyển sách, bước đến gần Lục Tri Chu: “Em có câu hỏi……”

Trịnh Lĩnh còn chưa nói dứt lời, Lục Tri Chu đã cắt ngang cậu ta: “Ngại quá, tôi còn có việc.” Hắn nói xong lại gọi người ngồi hàng đầu tiên: “Diệp Hưng.” 

Cậu sinh viên bị gọi tên liền ngẩng đầu: “Thầy Lục, sao vậy ạ?” 

Lục Tri Chu bỏ tài liệu giảng dạy vào túi xách: “Cậu sinh viên này có vài câu hỏi, em giúp cậu ta một chút.” Hắn nói xong lại nói với Trịnh Lĩnh: “Về sau cậu có vấn đề gì đều có thể tìm cậu ấy giải quyết.” 

Diệp Hưng nghe vậy, lập tức đứng lên: “Vâng, thầy Lục.” 

Lục Tri Chu nói đến đây liền xách túi đi rồi, cũng không quay đầu lại. 

Nhưng hắn không nghĩ tới, còn chưa có đi ra khỏi hành lang, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập. 

Sau đó, Trịnh Lĩnh liền chạy tới gần hắn.

“Thầy Lục, thầy đi nhanh quá, chờ em với.”

Lục Tri Chu nện bước không chậm lại mà còn nhanh hơn: “Có việc?” 

Trịnh Lĩnh cười khẽ: “Không có việc gì, chỉ muốn cùng thầy đi một đoạn.” 

Lục Tri Chu nhíu mày: “Tôi không thích đi đường chung với người khác.” 

Lời nói đã quá rõ ràng, nhưng Trịnh Lĩnh vẫn là đi theo Lục Tri Chu: “Cùng đường mà, một lát liền tách ra.” 

Lục Tri Chu ngừng lại, rất không kiên nhẫn mà khẽ nâng mắt kính.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói ra lời từ chối, Trịnh Lĩnh đã lập tức cắt ngang hắn: “Thầy Lục, em là bạn của Tiêu Niên.” 

Lục Tri Chu hơi khựng lại: “Cậu quen Tiêu Niên?”

Trịnh Lĩnh cười: “Đúng vậy, em biết hai người ở bên nhau.”

Lục Tri Chu giống như đang suy nghĩ cái gì, nhưng lúc nói chuyện vẫn giữ cảnh giác: “Cho nên cậu có chuyện gì?” 

Trịnh Lĩnh vẫn mang gương mặt tươi cười kia: “Chỉ là, em thấy có chút khó tin.” 

Lục Tri Chu: “Cậu muốn nói cái gì?” 

Trịnh Lĩnh: “Thầy Lục, thầy ưu tú như vậy, sao lại cùng Tiêu Niên ở bên nhau? Thầy biết cậu ta là dạng người gì không?” 

Giống như sợ Lục Tri Chu quay đầu bỏ đi, Trịnh Lĩnh nhanh chóng nói xong một lần: “Thầy căn bản không hiểu cái giới đó của cậu ta, rất loạn, hôm nay cậu ta thích thầy, ngày mai liền thích người khác, thầy Lục, thầy đừng để bị cậu ta lừa.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi