ANH ĂN DẤM CỦA CẢ THẾ GIỚI

“Đừng nghĩ chia tay với anh, không có khả năng.” 

Như là sợ Tiêu Niên nghe không hiểu, Lục Tri Chu lại nói một câu như vậy. 

Tiêu Niên nghe hiểu những lời này, cậu thấp giọng ừ một tiếng, lại cúi đầu. 

Không làm gì khác, cậu cắn bả vai Lục Tri Chu, nhưng Lục Tri Chu lại giống như không biết đau, mặc kệ Tiêu Niên cắn thế nào cũng không động. 

Sau lại, Tiêu Niên nằm trên lưng Lục Tri Chu ngủ rồi. 

Về đến nhà, Lục Tri Chu đặt người xuống ghế sô pha, miệng Tiêu Niên hơi hé mở, trông như đang cắn ai vậy. 

Vai áo Lục Tri Chu ướt một mảng, trên vai áo màu xám nhạt tất cả đều là nước miếng của Tiêu Niên. 

Lục Tri Chu đỡ Tiêu Niên để cậu nằm thẳng trên sô pha, nhưng người trên tay vừa hơi nghiêng thân, cả người chợt khẽ run lên, tỉnh giấc. 

Tiêu Niên vừa mở mắt liền nhìn thấy Lục Tri Chu, vì đã khóc rất nhiều nên lúc này trên hàng mi treo rất nhiều giọt nước, ướt dầm dề trông càng có vẻ đáng thương. 

Cậu nắm chặt cánh tay của Lục Tri Chu, nhìn Lục Tri Chu rồi lại ngắm trái ngắm phải một cái, mới yên tâm nói: “Về đến nhà.” 

Lục Tri Chu lặp lại lời cậu: “Về đến nhà.” 

Tiêu Niên giống như nhớ ra chuyện vừa rồi, nhưng hơn phân nửa đều bị cậu quên mất. 

Cậu xoa xoa mái tóc, hỏi Lục Tri Chu: “Sao anh về rồi?”

Lục Tri Chu: “Muốn về thì về.”

Tiêu Niên ‘a’ một tiếng: “Em uống hơi nhiều.”

Lục Tri Chu: “Nhìn thấy được.”

Tiêu Niên than một tiếng thật dài.

Ba ly rượu kia thật đúng là mạnh, ly thứ ba vừa mới vào miệng còn chưa cảm thấy gì, nhưng sau đó không biết thế nào mà càng ngày càng lâng lâng. 

Cậu cũng không xác định chính mình có còn tỉnh táo hay không, hiện tại chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề. 

“Sáng mai liền đi sao?” Tiêu Niên hỏi.

Lục Tri Chu: “Sáng sớm đi.”

Tiêu Niên gật gật đầu: “Đi thế nào? Mua vé chưa?”

Lục Tri Chu: “Không có, đặt xe rồi.”

Tiêu Niên gật gật đầu, lại nghiêng đầu, người vẫn nằm trên sô pha: “Vậy buổi tối anh đi ngủ sớm một chút đi.” 

Bảo người khác đi ngủ sớm một chút, chính mình nhưng thật ra lại ngủ trước, Lục Tri Chu có trả lời cũng không nghe thấy. 

Lục Tri Chu là ngồi ở bên người Tiêu Niên, Tiêu Niên nằm xuống xong, rất tự nhiên mà đặt hai chân mình lên đùi Lục Tri Chu. 

Cậu chìm vào giấc ngủ rất nhanh, còn chưa đến nửa phút, hô hấp đã trầm. 

Hôm nay, Tiêu Niên mặc quần dài, kích cỡ to rộng, bởi vì không được sửa sang lại, lúc này để lộ mắt cá chân. 

Lục Tri Chu chỉ cần dùng một bàn tay là có thể khoanh lại mắt cá chân của cậu. 

Hai tay là có thể khoanh lại hai cái mắt cá chân. 

Người gầy, mắt cá chân cũng trông rất rõ ràng. 

Cũng không phải là cái gì thú vị, nhưng Lục Tri Chu vẫn khoa tay múa chân thật lâu mới buông. 

Cũng có lẽ là không chỉ khoa tay múa chân, hắn còn đo kích cỡ. 

Sau lại, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi buông mắt cá chân của Tiêu Niên ra là cầm lấy di động, click tìm tên của một người là “Chương Vũ” trong danh sách liên lạc trên WeChat.  

Hiện tại đã là 12 giờ khuya, Lục Tri Chu lại chẳng hề buồn ngủ, hắn là người rất quyết đoán, ngón tay thao tác vài cái, liền ấn vào tài khoản của Chương Vũ. 

Chỉ có thể xem được những bài đăng trong vòng nửa năm trở lại, nhưng cũng có rất nhiều, gần như mỗi bài đều có kèm theo ảnh chụp và lời tự thuật. 

Trong ấn tượng của hắn, Chương Vũ là một người rất hướng ngoại, thường xuyên không đứng đắn, thích đùa giỡn, trong ngoài trường đều có rất nhiều bạn bè. 

Cũng xác thật, là một người rất thú vị.

Nghĩ vậy, Lục Tri Chu quay đầu nhìn người đang ngủ say. 

Tài khoản của Chương Vũ đăng tải lên phần lớn là việc vặt, ví dụ như bài đăng gần nhất, là cậu ta làm một bữa cơm. 

Bài đăng viết: “Anh đây quá trâu bò, có thể làm ra món ăn phức tạp như vậy, còn ăn ngon như vậy, mau tới khen đi”. 

Lục Tri Chu click mở ảnh chụp của cậu ta. 

Chỉ có ba món, nhưng lại có chín tấm ảnh được chụp với các góc độ khác nhau. 

Lục Tri Chu lại phóng đại hình ảnh món ăn. 

Chỉ có vậy?

Canh cá, thịt bò xào khoai tây, cánh gà chiên Coca. 

Mà thôi.

Lục Tri Chu hừ cười một tiếng từ xoang mũi, lại đột nhiên nhìn thấy chỗ ấn ‘like’ được đánh số 1. 

Hầu kết của Lục Tri Chu không kìm được mà trượt một cái, hắn click mở cái lượt like kia. 

Hoá ra là Lâm Nhạc Phàm.

Một bài đăng khác ở dưới, là ảnh chụp Chương Vũ ở phòng tập thể thao, nửa người trên để trần, chụp ảnh cơ bắp. 

Lục Tri Chu cũng phóng đại bức ảnh này, rồi nhanh chóng thu nhỏ lại.

Chương Vũ không cao bằng hắn, không đô bằng hắn, cơ bắp cũng không rắn chắc bằng hắn.  

Xuống chút nữa, là một tấm ảnh hoàng hôn mà Chương Vũ chụp, trên đường còn in cái bóng của cậu ta. 

Bài đăng viết: “Không bằng cùng nhau ngắm hoàng hôn”. 

Tấm ảnh này không chỉ có một like, mà dưới phần bình luận còn đánh số 2. 

Lục Tri Chu nhìn chằm chằm nửa giây mới ấn vào.

Vẫn là Lâm Nhạc Phàm.

Lâm Nhạc Phàm: Thầy Chương, đừng có tao. 

Chương Vũ: Anh quản tôi? 

Lướt xuống nữa, gần như là nghìn bài một điệu, chia sẻ cái này, chia sẻ cái kia, cũng ngẫu nhiên đăng ảnh chụp của mình. 

Tuy Lục Tri Chu cảm thấy, không phải chỉ có nửa năm thôi à, sao cậu ta có thể nói nhiều như vậy, nhưng kết quả hắn đều xem hết các bài đăng, rồi nhìn tới dòng chữ ‘không hiển thị đối với bạn’ ở dưới cùng. 

Rời khỏi tài khoản của Chương Vũ, Lục Tri Chu để đôi mắt thích ứng với ánh sáng vài giây rồi mới quay đầu nhìn Tiêu Niên. 

Cậu bạn nhỏ không giống như trước kia, ngủ ngoan ngoãn hơn nhiều, không hay lộn xộn, nằm lâu như vậy rồi nhưng vẫn giữ tư thế đó. 

Lục Tri Chu sờ sờ mắt cá chân của Tiêu Niên, cũng click mở tài khoản của mình, ấn nút camera ở góc trên bên phải. 

WeChat để hắn lựa chọn một tấm ảnh để sử dụng.

Lục Tri Chu ấn vào album, bên trong ngoại trừ toàn là Tiêu Niên ra thì chính là một ít ảnh chụp mà hắn dùng trong công việc, yêu cầu thẩm tra đối chiếu với tổ viên, bình thường tẻ nhạt. 

Lục Tri Chu thoát ra khỏi tài khoản, chuyển sang giao diện trò chuyện, click mở khung tin nhắn của Lâm Nhạc Phàm. 

Lục Tri Chu: “Ngủ chưa?”

Lâm Nhạc Phàm trả lời lại rất nhanh: “? Sao cậu còn chưa ngủ?” 

Lục Tri Chu hỏi: “Tớ với Chương Vũ, ai soái hơn?”

Lâm Nhạc Phàm: “?”

Lâm Nhạc Phàm: “???”

Lâm Nhạc Phàm: “???????????”

Lâm Nhạc Phàm: “Là người thật à?”

Lục Tri Chu: “…… Trả lời câu hỏi của tớ”

Lâm Nhạc Phàm vẫn tiếp tục vô nghĩa: “Cậu bị cái gì kích thích hả?”

Lâm Nhạc Phàm: “Tiểu bảo bối nhà cậu làm gì cậu thế?”

Lâm Nhạc Phàm: “Trước kể cho tớ nghe xảy ra chuyện gì đi”

Lục Tri Chu: “Thôi”

Lâm Nhạc Phàm: “Ha ha ha nói nói”

Lâm Nhạc Phàm: “Này dĩ nhiên là thầy Lục của chúng ta soái hơn rồi”

Lâm Nhạc Phàm: “Mị lực của thầy Chương cũng không lớn bằng ngài”

Lâm Nhạc Phàm: “Tớ mới phát hiện cậu đổi avatar à”

Lâm Nhạc Phàm: “Mấy trăm năm không thấy đổi avatar làm tớ thấy có hơi không quen”

Lâm Nhạc Phàm: “Tiêu Niên soái a, ngầu quá đi”

Lâm Nhạc Phàm: “Hai người chính là một đôi trời đất tạo nên!”

Lục Tri Chu: “Cảm ơn”

Đến đây là được, Lục Tri Chu trực tiếp tắt điện thoại, bỏ qua Lâm Nhạc Phàm đang tiếp tục bô bô một đống bát quái hỏi han. 

Tiêu Niên ngủ rất say, nhưng Lục Tri Chu lại chẳng hề buồn ngủ chút nào. 

Hắn đặt điện thoại qua một bên, nhẹ nhàng lấy chân Tiêu Niên ra, đứng dậy, vào phòng ngủ lấy tấm chăn mỏng, đắp lên người Tiêu Niên. 

Mà cái người trông như đang ngủ rất ngon, thật ra lại đang mơ thấy ác mộng. 

Cậu mơ thấy lễ cưới của Lục Tri Chu.

Tại sao lại nói là lễ cưới của Lục Tri Chu à, là bởi vì người đứng bên cạnh Lục Tri Chu không phải cậu. 

Cũng không phải Chương Vũ, chẳng phải ai cả, đó là một người mà Tiêu Niên không quen biết. 

Tiêu Niên ở chỗ này làm gì? Cậu là phù rể của Lục Tri Chu, còn là Lục Tri Chu tự mình mời cậu tới, mà cậu thì chính miệng đồng ý. 

Lễ cưới này rất bình thường, bình thường tựa như những lễ cưới mà cậu đã từng tham dự, nhưng Tiêu Niên lại là người khóc thảm nhất trong lễ cưới, còn thảm hơn bà nội của Lục Tri Chu nữa. 

Một mình cậu núp ở trong góc mà khóc, nhìn Lục Tri Chu với chàng trai kia trao đổi nhẫn cưới, ôm hôn. 

Căn bản không có ai để ý đến cậu. 

Lần đầu tiên, Tiêu Niên nằm mơ mà đau tỉnh, cái cảm giác kia quá chân thật, dù đã mở mắt được nửa phút, cậu vẫn cảm thấy bản thân đang ở trong lễ cưới của Lục Tri Chu. 

Trái tim rất đau, giống như bị cái gì đâm vào, từng chút từng chút một. 

Sau lại, cậu hoãn một hồi lâu mới ý thức được mình đang nằm ở đâu, ánh đèn xung quanh đều đến từ phòng khách nhà Lục Tri Chu, cậu mới dần dần thấy yên lòng. 

Cậu vẫn nằm trên sô pha, Lục Tri Chu tri kỷ đặt điện thoại của cậu trên bàn trà, cậu vừa nghiêng mắt là nhìn thấy. 

Cậu ấn một cái, phát hiện đã 3 giờ sáng.

Còn Lục Tri Chu đâu rồi?

Tiêu Niên lại ở trên sô pha hoãn một lát rồi mới ngồi dậy.

Vừa ngồi dậy, cậu nhìn thấy Lục Tri Chu.

Bên ban công không kéo rèm lại, từ trong phòng khách có thể nhìn thẳng ra ngoài ban công. 

Lục Tri Chu thì đang ngồi bên bàn tròn ngoài ban công, hắn mặc bộ đồ màu đen, cùng bóng đêm hòa làm một. 

Trên bàn tròn là một ly rượu vang đỏ, lúc này Lục Tri Chu đang đặt tay ở dưới chân ly. 

Tiêu Niên mơ hồ có chút ấn tượng, trong đầu cậu đúng là có nhớ Lục Tri Chu đã về, cũng có nhớ Lục Tri Chu đưa cậu về nhà. 

Còn chuyện khác, cậu lại chẳng nhớ rõ. 

Trên người bết dính, cả người cũng không thoải mái, Tiêu Niên đơn giản đi tắm rửa một cái. 

Vừa ra khỏi phòng tắm, khéo thật, Lục Tri Chu cũng đang từ bên ngoài ban công đi vào. 

“Uống xong rồi?”

“Tỉnh.”

Hai người đồng thời mở miệng.

Tiêu Niên ‘ừ’ một tiếng: “Đúng vậy, tắm rửa một cái.”

Lục Tri Chu: “Chưa uống xong, thấy em không ở.”

Tiêu Niên ‘à’ một tiếng.

Cách nhau khoảng mấy mét, hai người giống như đều bị ấn nút tạm dừng. 

Đoạn đối thoại không dinh dưỡng vừa kết thúc, phòng khách lại lâm vào trầm mặc. 

Nhưng cũng không lâu, Lục Tri Chu trước tiên đánh vỡ cục diện này. 

“Tỉnh táo chưa?” Hắn hỏi.

Tiêu Niên gật đầu: “Tỉnh rồi.”

Lục Tri Chu lại hỏi: “Còn buồn ngủ không?”

Tiêu Niên lắc đầu: “Không buồn ngủ lắm.”

Lục Tri Chu nói: “Nói chuyện.”

Nói xong, Lục Tri Chu lại đi ra ban công, cũng má chỉ Tiêu Niên đi theo.

Tiêu Niên lại ‘à’ một tiếng, nhưng là tiếng rất nhỏ, cậu cảm thấy Lục Tri Chu không có nghe thấy. 

Không quan trọng. 

Tiêu Niên đi về phía ban công được hai bước, liền cảm giác được chân của mình có chút mềm. 

Cùng lúc đó, trái tim bắt đầu mạnh mẽ nảy lên.

Cậu khẩn trương quá.

Lục Tri Chu muốn nói gì với cậu nhỉ? Hơn nửa đêm, đột ngột như vậy, có cái gì muốn nói đây? 

Không thể hiểu được, Tiêu Niên lại nhớ tới giấc mơ ban nãy, còn thái quá mà cảm thấy, chắc Lục Tri Chu sẽ không thật sự mời cậu đi làm phù rể đấy chứ. 

Nếu thật là vậy, cậu liền xốc cái bàn ngoài ban công kia, cũng đập banh cái phòng này luôn. 

Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng người thì vẫn ngoan ngoãn mà đi ra ngoài. 

Lục Tri Chu rót cho cậu ly nước, Tiêu Niên ngồi xuống cái ghế mà Lục Tri Chu kéo ra giúp cậu, cậu cẩn thận nhìn Lục Tri Chu một cái rồi mới cúi đầu uống nước. 

Tiêu Niên sợ sệt như vậy cũng không phải không có lý do. 

Cậu nói buổi tối chỉ uống một chút rượu, nói lúc về sẽ báo cho Lục Tri Chu biết, kết quả trực tiếp uống say quắc cần câu, cái gì cũng không làm được. 

Lục Tri Chu thì lại cảm thấy, nếu như hắn không có trở về, Tiêu Niên sẽ chọn giấu giếm hết tất cả. 

Còn nữa, Tiêu Niên không biết lúc cậu đang say xỉn ở trên đường, có buột miệng nói gì đó với Lục Tri Chu không. 

Uống xong ngụm nước, Tiêu Niên trước mở miệng hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ thế?” 

Lục Tri Chu nói: “Không ngủ được.” 

Tiêu Niên hỏi: “Sao lại không ngủ được? Làm sao vậy?” 

Lục Tri Chu gọn gàng dứt khoát: “Tại vì em.” 

Tiêu Niên trong lòng khựng lại. 

Lục Tri Chu buông ly rượu trên tay ra, quay đầu nhìn thẳng vào Tiêu Niên: “Em biết anh thích em chứ?” 

Tiêu Niên suýt thì một hơi không lên kịp. 

Trong nháy mắt, sự sợ hãi của cậu biến thành hoảng hốt. 

Hình như cậu biết Lục Tri Chu muốn nói gì với cậu. 

“Biết.”

Tiêu Niên rũ mắt, gật gật đầu.

Lục Tri Chu lại hỏi: “Vậy em biết anh rất thích em chứ?” 

Tiêu Niên lại gục đầu xuống, chóp mũi lập tức chua xót. 

Có điều, lần này cậu không có trả lời Lục Tri Chu. 

Cậu không biết là cậu nên nói biết, hay là không biết. 

Cũng may, Lục Tri Chu không có truy hỏi đáp án của vấn đề này, Tiêu Niên chớp mắt mấy cái, liền nghe thấy Lục Tri Chu nói: “Anh không hy vọng giữa chúng ta có bí mật, cũng hy vọng em có chuyện gì cũng có thể nói cho anh biết.” 

Cái mũi của Tiêu Niên càng xót, hai ngày này cảm xúc tồi tệ vẫn luôn quay cuồng, bây giờ tất cả đều bùng nổ. 

Cậu vẫn không dám nhìn Lục Tri Chu, bấu chặt ly nước của mình, hỏi Lục Tri Chu: “Anh biết cái gì à?” 

Lục Tri Chu nói: “Mấy hôm nay em rất khác thường.” 

Tiêu Niên cắn môi dưới, thấp giọng: “Uhm.”

Cho nên, vẫn là trạng thái của cậu quá kém, đã bị Lục Tri Chu nhận ra. 

Lục Tri Chu mở miệng: “Chương Vũ.”

Chỉ một cái tên, Lục Tri Chu liền dừng lại, qua vài giây mới nói nốt câu sau: “Tại sao em lại đi dự thính lớp học của cậu ta?” 

Thật ra, Lục Tri Chu còn muốn hỏi cậu tại sao lại dự thính tới hai tiết như vậy, tại sao lại vui vẻ như vậy, tại sao lại không nói cho hắn biết. 

Nhưng những lời này lại nghẹn ở cổ họng, khiến hắn nói không nên lời. 

“Em……”

Tiêu Niên ậm ừ mở miệng, thanh âm nhỏ như muỗi: “Em, đúng vậy, là đi dự thính.” Cậu càng nói càng nhíu mày: “Nhưng mà, em……” 

Tiêu Niên có hơi nhụt chí: “Thật ra em cũng không biết em đang làm gì nữa.” 

Lục Tri Chu không nói lời nào, vẫn ngồi chờ. 

Tiêu Niên hít cái mũi: “Em cảm thấy em rất có bệnh, Tiểu Minh còn mắng em, em biết chứ.” 

Tiêu Niên: “Nhưng em thật sự rất muốn biết Chương Vũ là người như thế nào.” 

Lời vừa dứt, tay Lục Tri Chu khẽ giật một cái.

Hắn rất muốn bảo Tiêu Niên đừng nói nữa, nhưng cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn im lặng. 

Tiêu Niên tiếp tục: “Nhưng em nghe thấy sinh viên trong trường nói hai người rất xứng đôi, bọn họ còn chèo CP của hai người, còn xây cái lầu cho hai người cao như vậy, em rất không thoải mái, mỗi lần nghĩ tới đều không thoải mái, em muốn tìm hiểu về Chương Vũ, muốn biết anh ta tốt cỡ nào mà làm học sinh của anh nói như vậy.” 

Lục Tri Chu khẽ nhíu mày, hình như hắn nghe thấy một câu trả lời nằm ngoài tất cả những giả thiết của hắn. 

“Cái gì?” Lục Tri Chu nghi hoặc: “Anh với Chương Vũ? Học sinh của anh nói cái gì?” 

Tiêu Niên: “Bọn họ nói hai người là xứng đôi nhất thế giới, không tìm thấy ai đẹp đôi hơn hai người, hai người rất có cảm giác CP, hai người được công nhận là một đôi, còn nói Chương Vũ học vấn cao, hài hước, thú vị, cái gì cũng tốt.” 

Lục Tri Chu khựng người lại một lúc lâu sau, mới mở miệng nói: “Em nói tại sao em lại muốn tìm hiểu cậu ta?” 

Giọng nói của Tiêu Niên bắt đầu có chút nghẹn ngào: “Hồi đầu anh đã nói với em là, anh thích người cùng ngành với anh, hy vọng đối phương cũng giống anh, này còn không phải là Chương Vũ sao.” 

Tiêu Niên không nhịn được nữa, hai mắt một mảnh mơ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng cậu vẫn là đứt quãng nói cho hết lời: “Người ta thú vị, người ta với anh, làm chung một trường, người ta có nhiều ưu điểm……” 

Tiêu Niên dừng dừng, trước dùng mu bàn tay lau nước mắt một cái: “Em biết là không nên, nhưng mà Lục Tri Chu, em chính là không nhịn được, em muốn gần anh thêm chút nữa.” 

Tiêu Niên nói xong lại chảy nước mắt, cậu muốn lau đi, nhưng Lục Tri Chu lại nắm lấy cổ tay cậu. 

Giây tiếp theo, Lục Tri Chu đỡ lấy đầu cậu, ôm cậu vào lòng.

“Em còn muốn tới gần anh như thế nào nữa?”

Lục Tri Chu nói chuyện rất nhẹ, hắn cũng vỗ về sau gáy Tiêu Niên, giọng nói như rất bất đắc dĩ, cũng như đang an ủi Tiêu Niên: “Em đã tiến vào lòng anh rồi.” 

Tiêu Niên lập tức cứng người, nước mắt không ngăn được, khóc oà. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi