ANH ẤY DẠY TÔI CÁCH CẦM DAO MỔ


Trần Uyển Khanh bước đến gần, Tuệ Ngọc thu vội cảm xúc của mình lại, cô đi tới đỡ mấy hộp thức ăn trên tay mẹ, mỉm cười hỏi:
- Mẹ không tới trường sao? Tụi con mua đồ ăn sáng ở ngoài quán cũng được mà.
Bà gõ nhẹ vào trán của cô, khẽ mắng:
- Đồ ăn ở ngoài làm sao dinh dưỡng bằng của mẹ nấu, sợ con kén ăn nên mẹ phải thức dậy sớm mang tới tận đây đấy.
Tuệ Ngọc xoa xoa trán, cười xuề xòa y như trẻ em mẫu giáo.
- Chỉ có mẹ là thương con thôi.

Mà nói mới nhớ, tối đêm qua có việc đột xuất nên con quên gọi cho mẹ hay, mẹ đợi con có lâu không?
Doãn Tư Nghị đang dựa vào cánh cửa trước phòng làm việc đợi Tuệ Ngọc, vô tình nghe thấy câu hỏi của cô sắc mặt anh liền thay đổi.

Trước giờ dì Chương luôn rất lo lắng cho con gái, bất kể cô đi sớm hay về muộn anh đều thấy dì ấy đứng sẵn ở cửa, sao hôm qua con gái cả đêm không về mà dì ấy không thắc mắc hay gọi điện hỏi han?
Nghe xong mấy câu "ậm ừ" có lệ của Trần Uyển Khanh, Doãn Tư Nghị bước tới, nhẹ lên tiếng:
- Con gái của Quách Ánh chắc là chịu cú sốc tinh thần lớn lắm, cháu nghe nói dì có quen biết với bác sĩ điều trị tâm lý, dì nhờ họ giúp con bé có được không?
Tuệ Ngọc thấy anh nói có lý nên gật đầu phụ họa, nhưng Trần Uyển Khanh nghe không hiểu lắm, bà nhíu mày hỏi lại:
- Con của Quách Ánh sao? Tối đêm qua dì đến dự đám tang thấy con bé vẫn bình thường kia mà.
- Mẹ không biết gì sao? Quách Ánh chết rồi… bị người ta giết vào tối đêm qua.
- Cái gì?

Sắc mặt của Trần Uyển Khanh rất hoảng hốt, Doãn Tư Nghị cũng có thể thở phào nhưng anh vẫn không thể hiểu tại sao dì ấy lại chẳng lo lắng khi Tuệ Ngọc qua đêm ở bên ngoài? Trừ khi là biết cô đang tham gia phá án mà thôi, nhưng mà tối qua dì ấy cũng không hề gọi điện cho anh để hỏi.
- Xin chào bà Trần, sẵn có mặt bà ở đây chúng tôi muốn nhờ bà hợp tác để trả lời vài câu hỏi có liên quan vào khoảng thời gian xảy ra vụ án mạng tối đêm qua.

Mời bà theo tôi vào phòng thẩm vấn.
Giọng của Lộ Tuyết Kha vang lên ở sau lưng ba người bọn họ, Tuệ Ngọc quay đầu lại nhìn liền đụng phải ánh mắt không thiện cảm của cô ta.
- Do bà Trần xuất hiện gần hiện trường vụ án nên đây là quy trình bắt buộc, lát nữa còn phải kiểm tra trên người bà ấy có để lại vết thương nào hay không?
Thái độ cứng nhắc của cô ta làm Tuệ Ngọc khó chịu, cô xoay hẳn người lại, bực mình nói lớn:
- Mẹ của tôi không phải là nghi phạm, tại sao phải lục soát cơ thể?
- Đây là quy định! Và tôi chỉ làm theo quy định!
Lộ Tuyết Kha nhìn đối phương chằm chằm giống như đang thách thức, Tuệ Ngọc định cãi lại thì mẹ của cô lên tiếng can ngăn:
- Không sao, chỉ đi có một chút thôi mà, con lo ăn sáng đi.
Nhìn mẹ mình và Lộ Tuyết Kha khuất sau cánh cửa phòng thẩm vấn, Tuệ Ngọc tức tối dậm chân đi vào phòng làm việc, đặt mạnh hộp cháo lên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế, cô quay ngoắt sang Doãn Tư Nghị chút giận lên người anh.
- Trung úy Lộ và đại úy Doãn thật là xứng lứa vừa đôi, ai cũng ngang ngược như nhau, lạm dụng quyền hành!
Doãn Tư Nghị liếc nhìn cô một cái rồi thong thả mở nắp hộp cháo ra, chậm rãi nói:
- Em đừng có mà giận cá chém thớt, anh không có liên quan.

Vả lại cô ấy chỉ đang làm theo quy trình thôi, tuy là ăn nói có hơi khó nghe một chút.
- Ồ! Vậy ra đại úy Doãn đây là đang bênh vực trung úy Lộ đó sao? Phải rồi, người ta là fan hâm mộ cuồng nhiệt của chú cơ mà! À không, phải là thầm thương trộm mến mới đúng chứ!
Tuệ Ngọc tức giận đứng bật dậy lấy lại hộp cháo từ tay Doãn Tư Nghị, trừng mắt với anh.
- Có giỏi thì bảo cô trung úy nào đó nấu cho chú ăn đi, cháo này là nấu từ gạo của nhà họ Chương!
Doãn Tư Nghị nhíu mày nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, nghiêng đầu thắc mắc:
- Nhà họ Chương và nhà họ Doãn không phải là một sao?
- Cái gì chứ? Ai thèm là một với nhà của chú, họ Chương khác họ Doãn chú nghe rõ chưa?
- Cũng như nhau thôi.

Doãn Tư Nghị nhún vai, thò tay ra mở hộp cháo còn lại.
- Cái này là mẹ nấu cho anh, em đừng có ngang ngược.
- Ai là mẹ của chú?
Tuệ Ngọc bực mình vỗ mạnh lên bàn trừng mắt nhìn anh, Doãn Tư Nghị tiếp tục bày ra dáng vẻ dửng dưng bỏ một muỗng cháo vào trong miệng.
- Bây giờ không phải thì sau này sẽ phải, cũng như nhau cả mà.
Lồ ng ngực của Tuệ Ngọc sắp vỡ ra vì cái con người lưu manh mặt dày này rồi, cô nghiến chặt hàm răng thở hổn hển, vài phút sau mới có thể chốt hạ được một câu:
- Từ nay về sau cháu sẽ không bao giờ nhìn mặt chú nữa!

Cô ngoảnh mặt đi không thèm đoái hoài tới, dáng vẻ giận dỗi đáng yêu ấy làm Doãn Tư Nghị thích thú phì cười, anh nhích lại gần cô, thì thầm vào mang tai:
- Dự báo thời tiết báo khuya nay có mưa lớn đấy, trong sấm chớp có gì em biết không? Đừng có trèo qua ban công vào nửa đêm đấy nhé.
- Không thèm! Có ma mới trèo qua ban công tìm chú.
Tuệ Ngọc kéo hộp cháo của mình chú tâm ăn uống không để ý đến anh nữa.

Doãn Tư Nghị chống tay dưới cằm nhìn cô, rồi liếc nhìn sắc trời ngoài kia, anh tưởng tượng một chút, môi bất giác mỉm cười mong chờ vào cơn mưa tối nay…

Sau hơn một giờ thẩm vấn thì Trần Uyển Khanh cũng được thả ra, bà ấy khai tối đêm qua ghé cửa hàng tiện lợi mua bánh rồi về nhà không hề tấp vào đâu nữa.

Trên người bà cũng không có dấu vết trầy xước nào đáng nghi.
Trong thời gian đợi kết quả DNA từ mẫu máu và răng của Quách Mẫn, thì Doãn Tư Nghị và những thành viên còn lại tới phòng giám định để tiến hành giải phẫu thi thể của Quách Ánh.

Lúc tới trước cửa phòng giám định, Lộ Tuyết Kha ngăn Tuệ Ngọc lại không cho cô vào bên trong.
- Mẹ của em đang thuộc diện tình nghi nên vụ án này em được tham gia nữa.
Tuệ Ngọc khựng lại, ánh mắt không mang đến nửa phần thiện ý.
- Đây là lệnh của cấp trên sao? Sáng nay trưởng phòng Đàm không hề nói như vậy.
Lộ Tuyết Kha khoanh tay trước ngực, nhướng mày kênh kiệu.
- Đây là quy định.
- Quy định nào? Ở căn phòng này còn có người có quyền quyết định thay tôi sao?
Doãn Tư Nghị từ bên trong bước ra, tay còn bận mang găng tay, ánh mắt vô cùng lãnh đạm.

Lộ Tuyết Kha lùi ra một bước, không trả lời, nhưng rất không cam lòng.


Cô ta ấm ức nhìn Tư Nghị kéo tay Tuệ Ngọc vào trong, họ xem cô như là không khí không hề nể nang một chút nào cả.

Một sinh viên thực tập chẳng có chút kinh nghiệm nào, lại là con của nghi can tham gia phá án, cô phải báo lại với cha chuyện này mới được!
Đợi Tuệ Ngọc mặc xong quần áo bảo hộ rồi đi tới, Doãn Tư Nghị chặn ngay ở cửa ra vào, mỉm cười nhìn cô.
- Em suy nghĩ tới đâu rồi, nói anh nghe để anh còn biết đường mà chờ cửa.

Tối nay mưa lớn lắm đấy nhé.
- Chờ cái đầu của chú!
Tuệ Ngọc bực tức đẩy anh ra rồi tự vào một mình, nhưng vừa trông thấy thi thể nằm gọn gàng trên bàn giải phẫu cô liền vội vã quay ngược trở ra nhưng chẳng may lại đâm vào ngực của Doãn Tư Nghị.

Đầu cô đau điếng, miệng rít lên mắng chửi:
- Mắt của chú có vấn đề à?
Anh cười trừ, không biết tại sao cô nàng này làm gì cũng đáng yêu.

Anh dang rộng vòng tay ôm lấy cô, kề môi sát vào tai, khẽ thì thầm:
- Tối nay anh chừa cửa nhé?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi