ANH ẤY KHÔNG MUỐN LY HÔN!


Thẩm Bạch Liên có chút lo lắng, e dè siết chặt tay đi vào trong.

Dịch Thành ngồi dựa vào giường, lúc quay lại thấy cô ta, khóe môi không tự chủ được mà hơi cong lên một chút.

Không thể trách được! Dù sao cũng là người cùng hắn sống hơn nửa đời người, nắm tay hắn nuôi dạy con cái, còn bồng bế cháu cho tới tận lúc chia phôi.

Mà trong suốt quá trình đó, hắn còn chưa bao giờ hết yêu cô ta.
Mà Thẩm Bạch Liên lại không thể chú ý đến sự thay đổi nhỏ đó.

Cô ta e dè đi lại gần hắn, mấp máy môi gọi: “Dịch… tổng giám đốc.”
Nhìn điệu bộ của cô ta, lại thêm vành mắt đỏ hoe, hai tay căng thẳng xoa xoa vào nhau, Dịch Thành rất nhanh đã biết được đáp án cho câu hỏi của mình.

Thẩm Bạch Liên, cô ta… cũng nhớ được kí ức kiếp trước.
“Liên…” Hắn gọi, rồi chợt nhận ra giọng mình có gì đó không đúng.

Giống như vô thức mà trở nên nhẹ nhàng hơn, mềm mỏng hơn, tuy không giống với lúc hắn gọi Tâm Dao nhưng đồng thời cũng không giống với lúc hắn nói chuyện với người khác.


Một cỗ tư vị đắng xót xa dâng lên trong miệng hắn, còn Bạch Liên cũng ngỡ ngàng che miệng lại.

Liên… đó là cách mà Dịch Thành kiếp trước vẫn thường gọi cô ta.
----
Cùng lúc này, Tâm Dao đang ở nước ngoài bỗng thấy nôn nao lạ thường.

Linh tính mách bảo cô nên về nước càng sớm càng tốt, nhưng cả Đức Huy, Hải Nguyệt lẫn người nhà đều không đồng ý.

Điện thoại cô lại không thể gọi về nước, mà bản thân cô có lẽ cũng phân vân, không dám gọi cho Dịch Thành.
Một ngày nọ khi Tâm Dao đang ngồi ngắm hoàng hôn bên ban công với Hải Nguyệt, một cuộc điện thoại gọi tới.

Người gọi là anh cô.

Tính theo múi giờ trong nước, giờ này hẳn chỉ mới qua giờ trưa một chút, không phải anh cô đang bận sao?
“Alo? Sao vậy anh?”
“Em… chuẩn bị sẵn mọi thứ đi.

Sau khi về nước liền thực hiện thủ tục ly hôn, anh sẽ chuẩn bị mọi thứ.” Không khó để nghe ra giọng của Khương Quân đang vô cùng tức giận.

Hình như anh đang ở bệnh viện, cô nghe được tiếng loa thông báo mời người nhà bệnh nhân tới đóng viện phí.

Nhưng tại sao? Tại sao anh lại ở bệnh viện? Ở bệnh viện rồi tại sao lại còn muốn bàn về vấn đề ly hôn?
“Sao vậy anh?” Mặc dù ly hôn là chủ đích ban đầu của cô, nhưng khi nghe anh đột ngột nói như vậy, còn có vẻ vô cùng dứt khoát không khỏi làm cô cảm thấy hụt hẫng, ngoài ra còn có khó hiểu.

Anh trai thân thiết với Dịch Thành như vậy, sao có thể dễ dàng chấp nhận, hơn nữa còn cổ vũ cô ly hôn như thế? Chắc chắn là có ẩn tình ở đâu đó.
“Em… Em đang ở với ai?” Khương Quân ngập ngừng rồi đột ngột hỏi.

Tâm Dao ngạc nhiên song vẫn trả lời: “Em ở cùng Hải Nguyệt.


Sao vậy anh? Có chuyện gì à?”
“Em… Em phải thật bình tĩnh nghe anh nói.

Dịch Thành… con mẹ nó thật sự… thật sự ngoại tình với thư ký!” Tâm Dao sững sờ, bàn tay buông lỏng làm điện thoại rơi lạch cạch xuống sàn.

Hải Nguyệt cũng giật mình theo.

Thấy bàn mình chết sững như trời trồng ra đấy, cô nàng không khỏi tò mò nhấc điện thoại lên: “Alo? Anh Quân ạ? Có chuyện gì…?”
Tô Hải Nguyệt nghe điện thoại xong không khỏi trừng mắt, hét lớn không hề chú ý đến hình tượng của mình.

Mà vốn dĩ Hải Nguyệt trong mắt người nhà họ Khương đã không cần phải giữ hình tượng.

“Anh nói thật?! Thằng khốn đó nó dám sao? Em phải… Em phải thi** nó! Cả cái con tiểu tam đê tiện kia nữa, em phải rạch nát cái mặt nó ra, cho cả thiên hạ biết nó đê tiện bỉ ổi thế nào.

Cả cha mẹ nó nữa, phải cho cha mẹ nó thấy con gái họ hư đốn tới cỡ nào!”
Không chỉ Khương Quân mà cả Tâm Dao đang thất thần bên này cũng bị lời nói của Hải Nguyệt dọa sợ.

Cái gì mà trái tim tan vỡ vì bị phản bội cô cũng đã trải qua mấy ngày rồi, giờ nhìn thấy bộ mặt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, chẳng khác nào mấy mẹ bán cá ngoài chợ của Hải Nguyệt mới làm cô sợ đến ngây người.

Trong nguyên tác không hề thiết lập cái này nha!
Tô Hải Nguyệt xuất thân tiểu thư cao quý, dù thế nào cũng được giáo dưỡng hoặc là đoan trang thùy mị, hoặc là mạnh mẽ cá tính nhưng tuyệt nhiên sẽ không “chợ búa” thế này.


Hơn nữa, mấy lời kia là học từ đâu ra?
“Được rồi, anh cứ để em.” Hải Nguyệt nói rồi cúp máy.

Bên này, Hải Nguyệt vẫn còn chưa hoàn hồn, trân trối nhìn bạn mình như không biết phải nói cái gì.

Hải Nguyệt vẫn chưa nguôi giận, lôi lôi kéo kéo cô: “Đi! Đi thay đồ rồi ra ngoài với tao!”
“Khoan… khoan đã… anh tao… nói gì vậy…” Tâm Dao hỏi.

Hải Nguyệt trừng mắt: “Còn cái gì nữa.

Chồng mày, thằng khốn ấy ngoại tình ở bệnh viện bị anh mày bắt gặp.”
“Bệnh… bệnh viện sao? Sao lại là bệnh viện?” Sao không phải ở công ty mà lại là bệnh viện? Tâm Dao hoàn toàn không hiểu được.

Cô chỉ đang không hiểu, nhưng trong mắt Hải Nguyệt lại trở thành quá đau lòng đến độ không chấp nhận nổi.
“Mặc kệ hắn ta! Đi với tớ!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi