ANH ẤY KHÔNG MUỐN LY HÔN!


Gia đình sáu người cùng với Hải Nguyệt và Dương Kỳ tìm một nhà hàng để ghé ăn, Đức Huy cũng được rủ tham gia cùng song cậu lại từ chối, muốn về nghỉ ngơi để chuẩn bị trở lại công việc.

Không khó để nhận ra từ khi gặp Dương Kỳ, sắc mặt Đức Huy rất rất không tốt.

Có lẽ là do việc bảo vệ hai cô tiểu thư, vốn dĩ là việc của cậu, lại ngang nhiên bị người khác cướp mất.
“Liệu để Dương Trì một mình bên ấy có tốt không?” Tâm Dao hỏi.

Sau khi trò chuyện mấy ngày thì cô cũng biết được Dương Trì là đứa em trai mà Dương Kỳ nhận mặt lúc mới ra nước ngoài, là cháu nội của người quản gia đã cứu anh.

Cha mẹ Dương Trì cũng phục vụ cho nhà họ Dương, bởi thế không tránh được tại họa, Dương Kỳ thương tình đổi họ cho cậu ta thành chữ Dương.

Đứa em này cũng biết điều, có đầu óc, song lại có quá nhiều tham vọng và ham mê sắc dục.

Thân phận vốn là một “cậu chủ” khác của quán Bar, song lại muốn giả làm nhân viên phục vụ, cốt là để được “nếm trải” với những người phụ nữ có tiền, thân phận không tầm thường hay quá “bẩn” như kĩ nữ, lại còn được tiền nữa chứ.


Cũng bởi vì Dương Trì là cậu chủ nhỏ nên lần đó quản lí mới làm lớn chuyện như vậy.
“Mặc xác nó.

Nó lớn rồi, phải tự chịu trách nhiệm với việc mình làm, anh không thể dung túng nó mãi được.

Mà… nó sẽ không gây ra chuyện lớn gì đâu.” Đã sống cùng nhau mười mấy hai mươi năm, Dương Kỳ ít nhiều cũng biết được tính cách của người em trai này.

Cậu ta cũng không phải loại người thích làm bậy, trước khi “ra tay” cũng biết xem xét con mồi.

Lần của hai cô cũng là do không biết người này mình không thể chọc.

Mong rằng không có anh ở đó, con người này sẽ thu liễm lại một chút.
“Dương Kỳ, lần này con trở về là muốn trả lại tất cả sao?” Trong phòng ăn kín, ba Khương hỏi.

Chuẩn bị bao lâu như vậy, mong rằng sẽ nhận được kết quả như ý.
“Vâng.

Vụ việc của cha mẹ con năm đó ngoài kẻ gian do đối thủ cài vào hãm hại còn có sự nhúng tay của vài công ty lớn khác, không ít còn tham gia bỏ đá xuống giếng.” Dương Kỳ đáp.

Hẳn nhiên là trong số anh vừa kể không có nhà họ Khương, bởi Khương – Dương là mối quan hệ lâu năm, có giao tình tốt.

Khi họ Dương gặp nạn, họ Khương có đưa tay giúp đỡ, song lại không thể giúp nổi.
“Ừm, trả lại cũng tốt, nhưng đừng chìm quá sâu vào thù hận, cái nào nên bỏ qua được thì bỏ qua.

Tranh chấp trên thương trường, cá lớn nuốt cá bé vốn là quy luật, cũng không thể trách một số người được.” Ví như một số người nhân cơ hội họ Dương suy sụp mà leo lên, vốn cũng không thể trách họ được.

Ngươi không đủ mạnh thì ngươi thua, đó đã là điều hiển nhiên.

“Con biết rồi.

Con sẽ chỉ trả thù một số thôi.” Ánh mắt anh bỗng dời lên Tâm Dao, người đang háo hức chờ mẹ bóc vỏ tôm cho, dừng lại cũng chỉ một vài giây rồi liền quay đi.

Ba Khương bắt được tín hiệu này, cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Đời cha ăn mặn đời con khát nước, trách cũng không thể trách được ai.

Việc của nhà họ Dương năm đó nhà họ Dịch có nhúng tay vào không ít, là kẻ đã một chân đạp Dương thị lún hơn phân nửa.

Sau khi họ Dương suy sụp thì địa vị của họ Dịch lại càng trở nên cao hơn, lúc đó còn muốn vượt mặt họ Khương.
Sự trưởng thành của Dương Kỳ ba Khương nhìn thấy được, cũng biết được anh thừa hưởng gen tốt của gia đình.

Song đối thủ của anh, Dịch Thành, cũng không phải là kẻ ngốc.

Hai người có thể xem là ngang tài ngang sức này, thật sự mong chờ cuộc đối đầu của bọn họ sẽ diễn ra như thế nào.
Còn về con gái ông, chỉ cần chờ lúc cô ly hôn với Dịch Thành xong thì cũng không còn dính dáng quá nhiều tới nhà họ Dịch, tới lúc đó nhà họ Khương có thể an nhàn đứng ngoài cuộc hóng chuyện.

….
Cùng lúc này, Dịch Thành đã đáp chuyến bay tới nước C, ngay thành phố mà Tâm Dao vừa rời đi.


Theo địa chỉ khách sạn mà thám tử đưa, hắn tìm tới nơi cô và Hải Nguyệt từng ở.
“Không biết cô gái này đang ở phòng nào? Tôi là chồng của cô ấy.” Dịch Thành đưa tấm ảnh của cô trong điện thoại ra cho lễ tân xem, lễ tân lịch sự đáp: “Xin lỗi, tôi không thể tùy tiện tiết lộ thông tin này.”
“Vậy cô gọi cho cô ấy xuống gặp tôi cũng được.” Dịch Thành có vẻ sốt ruột.

Hắn để lâu như vậy mới đi tìm cô, có khi lại làm tình hình tệ hơn rồi.
“Cho tôi xin tên của khách hàng.” Lễ tân lấy quyển sổ ra, có vẻ là ghi tên người thuê phòng.
“Họ Khương.” Dịch Thành đáp.

Lễ tân tra một chút rồi trả lời: “Cách đây ít lâu đúng là có người họ Khương thuê phòng, nhưng ban sáng đã trả phòng rồi ạ.”
“Vậy sao…” Vậy là hắn tới muộn rồi.

Chắc cô đã về nước.
“À, thật ra…” Lễ tân hơi do dự một chút rồi nói: “Đã mấy ngày rồi mấy người thuê phòng đó không trở về khách sạn, thủ tục trả phòng và dọn dẹp hành lí cũng do người khác tới thay nên chúng tôi có chút lo lắng.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi