ANH ẤY KHÔNG MUỐN LY HÔN!


“Chào cậu.

Cảm ơn vì đã mời.” Dịch Thành trả lời ngắn gọn, lại nhìn sang Bạch Liên đang phẫn nộ bên cạnh.

Cánh nhà báo nghe được mấy lời từ Dương Kỳ liền khẳng định chắc nịch nhất định phía sau này có gì đó mờ ám.

Họ còn chưa kịp làm gì, Dương Kỳ đã nói tiếp: “Sao có thể quên mời anh đây? Tôi thật sự rất nể Dịch tổng đấy.

Người đàn ông có thể dứt khoát ly hôn với vợ vì đã có bạn gái mới, còn sẵn sàng vì bạn gái mới mà lên tiếng giành đồ của người khác, quả thật rất đáng nể, phải không?” Dương Kỳ cười, sắc mặt Bạch Liên liền chuyển sang trắng bệch.

Trong đám nhà báo có người đang ghi âm, cũng có người đang phát trực tiếp.

Như vậy, tất cả những ai đang theo dõi đều sẽ biết cô ta là tiểu tam.

Mà tiệc của giới hào môn, lúc nào chẳng đông người theo dõi?

Từ đôi mắt trừng lớn chuyển sang không tin sang ấm ức, khóe mắt đỏ lên, rơm rớm nước mắt trông vô cùng đáng thương.

Cô ta lẳng lặng cuối đầu như nén nước mắt.

Dương Kỳ vẫn chưa chịu buông tha: “Ấy, tôi làm Thẩm tiểu thư đây khóc sao? Thật là có lỗi quá, tôi không biết tiểu thư lại mau nước mắt như vậy.

Dịch tổng à, tôi thành thật xin lỗi, anh sẽ không so đo với tôi chứ?” Đại ý của anh chính là nói Bạch Liên quá giả tạo, cũng chỉ biết khóc lóc làm nũng.

Còn Dịch Thành, nếu hắn thật sự vì chuyện này mà làm khó dễ anh thì danh tiếng của nhà họ Dịch sẽ trở nên vô cùng khó nghe.

Hẳn nhiên, hai lão nhân gia ở nhà làm sao chấp nhận được? Mà đoán rằng lúc này ở nhà, hai ông bà cũng đã được tin rồi.
Tâm Dao và Hải Nguyệt ở trên tầng hóng chuyện vui.

Tâm Dao cười nhạt, Hải Nguyệt lại không khỏi cười thích thú, nói: “Này này, Dương tổng này cũng không tệ ha?”
“Ở nơi này chúng ta nên gọi anh ấy là Hạ tổng.

Vì một số lý do nên anh ấy dùng tên Hạ Lục Chi để làm tổng giám đốc Thịnh Dương.” Tâm Dao nhắc nhở.

Chuyện Dương Kỳ là thiếu gia nhà họ Dương đã biến mất khởi thương trường hai mươi năm trước cũng chỉ có nhà họ Khương và Hải Nguyệt biết.

Để tránh tai mắt cũng như quá nhiều nghi ngờ, dẫn tới kẻ địch hợp lực với nhau tiêu diệt nên Dương Kỳ đã dùng tên giả để qua mắt.
“Như thế nào cũng được.

Mày nhìn xem, vẻ mặt con tiểu tam kia khó coi chưa kìa.

Đúng là sảng khoái ha?” Hải Nguyệt thật sự rất hả hê, còn muốn Dương Kỳ thả thêm vài câu nữa.


Tâm Dao ngưng nụ cười, nhìn người đàn ông đang im lặng kia, thở dài: “Chỉ cần Dịch Thành lên tiếng là trò vui kết thúc rồi.” Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ bảo vệ Bạch Liên thôi.
Dưới này, tuy Dịch Thành biết Dương Kỳ có ý công kích mình và Bạch Liên, nhưng hắn không tức giận nổi.

Miệng hắn chỉ phun ra hai chữ: “Sẽ không.”
Dương Kỳ lại cười.

Một người phục vụ tới mang theo hay ly rượu, Dương Kỳ đưa một ly cho Dịch Thành, cụng ly rồi nói: “Dịch Tổng đúng là người có tấm lòng rộng rãi.” Đúng vậy, rộng tới mức có thể cùng lúc chứa hai người con gái.
Nói xong, anh cũng không nán lại mà đi chào người khác.

Hải Nguyệt và Tâm Dao hóng xong trò vui thì cũng đi xuống lầu.

Lúc này, Hải Nguyệt mới giật mình lẩm bẩm: “Này, anh Dương đắc tội với Dịch Thành như vậy, sẽ không bị hắn dùng thủ đoạn nào báo thù chứ?” Ngay cả việc ly hôn để đến với nhân tình hắn còn dám làm, vậy nói gì đến chút mặt mũi này chứ.

Cuộc sống đôi khi chỉ cần có tiền là có tất cả, mà Dịch Thành hắn, không hề thiếu tiền.

“Ờ, nhưng tạm thời sẽ không đâu.” Tâm Dao đáp.

Bởi vì cô biết rõ, phân nửa tài sản của Dịch Thành hiện đang nằm trong tay mình, nguồn vốn đầu từ bên trong Dịch thị vốn đã hao hụt phân nửa, còn chưa kể đến mấy hành động âm thầm của họ Khương và họ Dương gần đây.


Bề ngoài Dịch thị vẫn đứng sừng sững, nhưng thật ra sâu bên trong đã bị khoét rỗng một mảng lớn, nhất định là đang vô cùng lao đao.
Dịch Thành muốn khắc phục cái nền tảng vững chắc đó còn phải mất một thời gian, dù có muốn trả thù cũng không thể trả thù ngay được.
“Này này, cô ta liếc mày.” Hải Nguyệt thì thầm.

“Tao tưởng bảo là cô ta đơn thuần thiện lương lắm chứ? Tầm thường như vậy mà Dịch Thành cũng thích sao? Não hắn có bị úng không nhỉ?”
“Chúng ta không hiểu được suy nghĩ của mấy kẻ đó đâu.” Tâm Dao lắc đầu chán nản.

Nếu lí giải được thì hắn làm gì còn là nam chính của ngôn tình tổng tài ba xu chứ.
Ở bên kia, Dịch Thành buông tay Bạch Liên ra để chào hỏi, cũng không quên dặn dò cô ta ở yên đừng đi lung tung.

Thực ra hắn cũng không quá lo, Bạch Liên của kiếp trước đã đi dự tiệc nhiều rồi, cũng sành sỏi mấy sóng gió ngầm hay xảy ra ở tiệc rồi.

Cô ta sẽ không bị người ta bắt nạt như kiếp trước.
Đúng là Bạch Liên không bị ai bắt nạt, mà là ngược lại, cô ta đi kiếm chuyện với người khác.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi