ANH ẤY LUÔN HỎI TÔI ĐỀ BÀI TOI MẠNG

Editor: Mều Bư

Phương xa hiện lên một tầng ánh sáng nhạt, hơn một giờ nữa trời sẽ sáng nhưng phòng bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì. Đam Mỹ Sắc

Không ai nấu nước hay pha mì ăn liền, không có tiếng cười mắng bạn game là "đồ ngốc nghếch thuần khiết", càng không có tiếng nước dễ nghe lúc tắm rửa.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Lạc Khinh Vân đã tàn hồi lâu, hơi ấm còn sót lại đã sớm tản đi.

Kết quả của việc uống quá nhiều bia là muốn đi vệ sinh.

Chân lão Cao quá thoải mái, hai má Đàm Mặc cọ cọ nhưng vẫn không ngăn được cơn buồn tiểu, hắn chậm rãi bò dậy, đi tới cửa toilet.

Đàm Mặc đẩy nửa ngày cũng không đẩy được cửa ra, híp mắt ba giây, Đàm Mặc vui vẻ, cửa này là phải kéo ra để mở.

Vào toilet, Đàm Mặc liền xả nước vào bồn cầu, hệ thống xả tự động bằng cảm biến phát ra tiếng "vù vù", Đàm Mặc đang định quay người thì dừng lại.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía trần nhà.

Nơi đó dường như có thứ gì lấp lánh, không giống ánh sáng phản chiếu từ trần nhà.

Đàm Mặc nheo mắt lại, bật đèn toilet lên.

Ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, Đàm Mặc ngẩng đầu, dụi dụi hai mắt của mình, trên trần nhà ngoại trừ bụi bặm thì cái gì cũng không có.

Đàm Mặc giẫm lên két nước của bồn cầu, mở đèn của thiết bị liên lạc trên cổ tay, những vết bẩn khác trên trần nhà càng thêm rõ ràng, cho thấy hàm lượng vi khuẩn và vi sinh vật vượt quá tiêu chuẩn.

Ngô Vũ Thanh cũng đứng dậy, vừa mở cửa đã thấy Đàm Mặc đứng trên két nước, không khỏi ngẩn người.

"Cái đệt...... Cậu còn say rượu chưa tỉnh à? Đổi cái sân khấu cao hơn?"

"Tôi vừa phát hiện trần toilet ở đây bẩn quá, vệ sinh không đạt tiêu chuẩn. Cầm cái này đi tìm quản lý của họ không biết chừng còn được miễn phí." Đàm Mặc nói.

Ngô Vũ Thanh cười: "Lương đội phó của cậu cũng không thấp, sao lại keo kiệt thế nhờ?"

Đàm Mặc cụp mắt nhìn cậu ta: "Tôi mà keo kiệt á? Khoa học kỹ thuật mỗi ngày một thay đổi, mẫu mã chi giả cũng cải tiến không ngừng, tôi nhất định phải chọn cái tốt nhất chứ."

Ngô Vũ Thanh nghĩ tới văn kiện vừa nhận được kia, nghĩ thầm chỉ cần Đàm Mặc còn nằm trong danh sách Inspector, Tháp Xám chắc chắn sẽ đổi cho hắn đôi chân giả tốt nhất, chi phí do công quỹ chi trả. Còn cung cấp huấn luyện viên phục hồi chức năng chuyên nghiệp nhất nữa.

Đàm Mặc từ trên két nước nhảy xuống, đút tay vào túi đi ra cửa, đột nhiên hắn quay đầu lại.

"Làm cái gì đấy!" Ngô Vũ Thanh đứng trước bồn cầu quay đầu lại, cảnh giác nhìn Đàm Mặc.

"Không cho xem eo nhỏ à?" Đàm Mặc hỏi. "Không cho!" Ngô Vũ Thanh một cước đá hắn ra ngoài.

Ánh mắt Đàm Mặc vô tình liếc qua góc toilet, nơi đó có một vết nứt nhỏ trên tường, nhìn rất sâu và tối tăm, dường như có thứ gì đó đang nhúc nhích, hệt như bộ phim kinh dị mà hắn xem cách đây không lâu.

Đàm Mặc mỉm cười, đắp áo khoác của mình cho Cao Chích, vòng qua Thường Hằng và Giang Xuân Lôi đang ngồi dưới đất rồi đi ra khỏi phòng KTV.

Ánh sáng trong hành lang rất tối, không có một bóng người, chỉ có robot quét dọn vệ sinh ở góc là sáng đèn.

Đàm Mặc nhìn thoáng qua thời gian trên thiết bị liên lạc, năm giờ sáng, những người ca hát suốt đêm lúc này chắc đang nằm, không gọi rượu cũng không cần đồ nhắm nên không nhìn thấy nhân viên phục vụ là chuyện rất bình thường.


Nhưng yên tĩnh quá, yên tĩnh đến mức Đàm Mặc cảm thấy thế giới chỉ còn lại một mình hắn.

Đàm Mặc đi ngang qua một gian phòng bao, từ cửa sổ trong suốt hình tròn nhìn vào, trên sô pha cũng là một đám người ngã trái ngã phải, màn hình ba chiều đang ở trạng thái chờ khi phát xong bài hát, trên bàn cũng bừa bộn giống như bọn họ.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi thẳng đến cuối hành lang, đó là một gian phòng tình nhân nhỏ, nam nữ thanh niên bên trong ôm chặt nhau ở góc ghế sô pha.

Màn hình ba chiều vẫn đang phát, ánh sáng vừa vặn lướt qua bóng dáng ôm nhau của bọn họ, Đàm Mặc chợt ngây ngẩn cả người.

Bởi vì khuôn mặt của họ tràn ngập sự sợ hãi, làn da vô cùng nhợt nhạt, các cơ trên mặt khô quắt, như thể nếu chạm vào sẽ rơi ra.

"Đệt!" Đàm Mặc sửng sốt, sau đó nhớ tới luồng ánh sáng nhàn nhạt hắn nhìn thấy trên trần toilet vừa rồi, kia không phải là phản quang cũng không phải ảo giác, mà là sợi tơ của sâu Minos!

Đàm Mặc quay người chạy trở về, vừa chạy vừa mở thiết bị liên lạc của mình ra quét sinh trắc học, trên người mỗi vị khách nhìn như đang "ngủ" trong phòng bao đều tản mát ra một tầng huỳnh quang màu lam rất nhạt.

Những vết lõm trên mặt họ là những lỗ hổng sau khi protein bị sâu Minos phân hủy mà ra, những sợi tơ hình thành từ protein từ từ rơi xuống, tạo ra những vết dinh dính trên ghế sofa và mặt đất.

Trong hành lang chỉ còn lại tiếng bước chân lúc Đàm Mặc chạy, lòng hắn lạnh buốt, KTV này đã trở thành khu sinh thái Kepler rồi sao? Rốt cuộc là chỉ giới hạn trong KTV này, hay đã lan rộng ra bên ngoài?

"Đàm Mặc! Mau tới đây!" Ngô Vũ Thanh đứng ở cửa vẫy tay với hắn, vẻ mặt cũng tương đối nghiêm túc.

"Tiểu Vũ, nơi này hình như bị "sâu Minos" lây nhiễm rồi!" Đàm Mặc vừa muốn bước vào, Ngô Vũ Thanh bỗng nhiên dùng tay ra hiệu "Dừng lại" với hắn.

Đàm Mặc khựng lại, hắn cảm giác như có thứ gì đó quấn quanh cổ mình, rất nhỏ, rất mềm, áp vào da thịt hắn, có thứ gì đang chui vào cổ áo hắn.

"Làm sao bây giờ?" Đàm Mặc nghiêng đầu nhìn Ngô Vũ Thanh, "Kêu...... Kêu lão Cao dậy sao?"

Trước đây Cao Chích có thể điều khiển các sinh vật Kepler tiến vào phạm vi mười mét xung quanh anh, chỉ là thuốc anti-Kepler trong cơ thể anh hiện tại đã hạn chế khả năng này.

Nhưng dù vậy, hẳn là vẫn khống chế được một con sâu nhỏ chứ nhỉ?

Ngô Vũ Thanh bước sang một bên, chỉ thấy Cao Chích cầm một chai giấm táo đi ra, túm cổ áo Đàm Mặc lên, không thương tiếc đổ vào.

"Cái đệt...... Cái đệt...... Lão Cao anh làm gì vậy!"

Đàm Mặc vừa giãy vừa bị Cao Chích đè lại, mãi đến khi đổ hết một chai giấm táo mới buông tay.

"Sâu Minos sợ axit. Độ pH của giấm táo thuộc tính axit." Cao Chích nhét cái chai còn dư vào tay Đàm Mặc, nói với Giang Xuân Lôi đã tỉnh rượu, "Lập tức liên lạc với trung tâm Tháp Xám, báo cáo tình hình cảm nhiễm."

Thường Hằng cũng mở máy quét sinh trắc học, lầm bầm: "Ra ngoài uống rượu một bữa cũng không bớt lo - suýt chút nữa cả mạng cũng chẳng còn!"

Sâu Minos cũng không phải là một loài côn trùng nào đó, mà là một đặc điểm.

Khi côn trùng bị hạt giống Kepler cảm nhiễm, chúng biến đổi và sử dụng protein sinh học hoặc đường làm nguồn năng lượng, đặc biệt là chúng bị thu hút bởi adrenaline.

Nói cách khác, khi một người càng sợ hãi và căng thẳng, càng muốn sống sót, những cảm xúc này khiến cơ thể sản sinh ra adrenaline thì càng dễ thu hút bọn sâu Minos.

"Chúng ta mau rời khỏi đây." Đàm Mặc vừa nói vừa cởi áo T - shirt đã ướt đẫm sau lưng ra, "Tháp Xám phỏng chừng sẽ sớm phái người tới phóng chất ngưng tụ không khí, chúng ta cũng đừng để bị đông ở bên trong."

"Có lệnh từ Trung tâm Tháp Xám! Đội phó Đàm, đối phương bảo cậu nghe!" Giang Xuân Lôi chạy tới, chuyển thiết bị liên lạc cho Đàm Mặc.

Đàm Mặc đeo tai nghe lên, "Tôi là Đàm Mặc, xin hỏi nhiệm vụ này sẽ do ai phụ trách?"


"Đội phó Đàm, tôi là Lạc Khinh Vân."

Cách năm năm, Đàm Mạch lại nghe thấy giọng nói của Lạc Thanh Vân trong tai nghe, cảm giác như đã cách mấy đời.

Đúng vậy, Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch đều không có ở đây, trước đó đội một tiếp nhận nhiệm vụ bí mật gì đó của thành Trung Tâm, tất cả mọi người đều đang đồn thổi rằng đội một đã toàn quân bị diệt, đến nay chưa về, đội trưởng đổi thành Lạc Khinh Vân. Mà đội hai bọn họ lại không có đội trưởng. Ngoài đội một hiện tại của Lạc Khinh Vân, không có nhân viên hiện trường nào khác đóng quân trong thành phố.

Đàm Mặc là người công tư phân minh, nếu Tháp Xám phái Lạc Khinh Vân đến chỉ huy nhiệm vụ lần này, Đàm Mặc sẽ tuân theo mệnh lệnh của đối phương vô điều kiện.

"Đội trưởng Lạc, xin hãy ra chỉ thị."

"Các cậu có đồ bảo hộ hay vũ khí gì không?"

"Giấm táo có tính không?" Đàm Mặc nhìn cái chai trong tay.

Hắn dường như nghe thấy một tiếng thở dài ngắn ngủi bị kìm nén ở đầu bên kia của thiết bị liên lạc.

"Đội phó Đàm, xin hãy theo sát Cao Chích và rời khỏi đó càng nhanh càng tốt. Đội trị an sẽ đến trong vòng một phút, và tôi sẽ đến trong vòng ba phút."

Toàn bộ KTV chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc, là một thế giới hoàn toàn khác với bên ngoài.

"Anh chắc là mình có thể đến trong vòng ba phút không?"

Phải biết rằng từ trung tâm điều hành máy bay và trực thăng của Tháp Xám chạy tới đây nhanh nhất cũng mất năm phút. Đầu bên kia vang lên tiếng trực thăng, người của Lạc Khinh Vân phản ứng nhanh hơn Đàm Mặc tưởng tượng.

"Tôi hứa với cậu, tôi chắc chắn sẽ làm được."

Đàm Mặc nghe thấy giọng nói của Lạc Khinh Vân, nó trầm thấp vững vàng, thong dong trấn định tựa như neo thuyền chìm xuống đáy biển.

Tuy sâu Minos không phải là sinh vật Kepler cấp cao nhưng chúng có tính ăn mòn mạnh, dưới tình huống không có đồ bảo hộ thì rất khó xử lý.

Cấp bậc sinh vật Kepler của Cao Chích cao hơn nhiều so với sâu Minos, từ mức độ nào đó mà nói, các sinh vật Kepler có sự phân chia cấp bậc rất nghiêm ngặt.

Sâu Minos cảm nhận được sự nguy hiểm của Cao Chích nên không dám tùy tiện xâm nhập vào ghế lô này mà chỉ bồi hồi loanh quanh những nơi như toilet để thăm dò. Đó cũng là lý do tại sao họ say suốt cả đêm mà vẫn bình an vô sự. Nhưng đáng tiếc, hiện tại Cao Chích là một quả pháo lép, anh ấy thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của sâu Minos trước tiên.

Cao Chích lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác làm cha, lấy anh làm trung tâm, bốn người còn lại dựa sát vào anh, tất cả đều bật thiết bị quét sinh trắc học, tạo thành bốn mặt phẳng ánh sáng chiếu lên tường.

Nơi này là tầng sáu, không có sự hỗ trợ của thiết bị, bọn họ phải đi xuống từ lối an toàn ít nhất đến tầng ba rồi mới nhảy ra ngoài.

Thang máy là không gian khép kín, không thể vào.

Mà lối đi an toàn chật hẹp, xét từ góc độ chiến lược thì đây cũng là không gian rất nguy hiểm vì chỉ có thể đi lên và đi xuống.

Lúc này, Đàm Mặc nghe được tin tức từ đội trị an thành phố qua thiết bị liên lạc bên tai.

"Đội phó Đàm, bọn tôi đã trải đệm hơi rồi! Các anh có thể nhảy qua cửa sổ bất cứ lúc nào!"

Nghe vậy, Đàm Mặc thở ra một hơi, nói với mọi người: "Nhảy qua cửa sổ phía trước."

Một đám sâu màu đen... vẫn còn giữ lại hình dáng đặc thù của những con gián Đức nhỏ, dưới cánh của chúng phát ra ánh sáng huỳnh quang màu lam nhấp nháy, chúng phát ra một loạt tiếng kêu ríu rít, dọc theo mặt tường bò lại đây.


Dịch tiết ra từ trong miệng chúng tạo thành những sợi tơ mảnh, đan xen vào nhau, vừa giống như đang phân chia địa bàn, lại giống như là đang xây một nhà giam, đây là luồng ánh sáng mà Đàm Mặc nhìn thấy trên trần toilet lúc trước.

"Sao chúng bò lại đây?" Thường Hằng lạnh lùng nói.

"Giang Xuân Lôi, cậu lo lắng cái gì?" Ngô Vũ Thanh lập tức đoán được nguyên nhân.

"Tôi... Tôi chỉ nghĩ là mình có thể nhảy qua cửa sổ ngay lập tức... Không kiểm soát được nhịp tim..."

"Đừng sợ, các bố của con sẽ đưa con bình an ra ngoài." Đàm Mặc an ủi.

Hắn hiểu được sự căng thẳng của Giang Xuân Lôi, đây là lần đầu tiên cậu ta đối mặt với sinh vật Kepler mà không có trang phục tác chiến hay bất kỳ vũ khí và trang bị nào.

Có trang phục tác chiến thì ít nhất lũ sâu Minos không thể hấp thụ protein của bọn họ.

Đàm Mặc không trách Giang Xuân Lôi, bởi vì càng trách cứ cậu ta sẽ càng căng thẳng, adrenalin tiết ra càng nhiều, càng thu hút nhiều sâu.

Lỡ như hạt giống của chúng nó phát hiện Cao Chích là một con hổ giấy không thể sử dụng năng lực, không chút do dự mà đồng loạt xông lên, vậy thì toang.

Rõ ràng chỉ cách cửa sổ hai ba mươi mét, Đàm Mặc lại cảm thấy xa như vậy.

Đúng lúc này, thang máy "Ding-" một tiếng, cửa mở ra.

Trong nháy mắt, trong lòng mọi người đều căng thẳng.

Một thanh niên phục vụ mặc áo sơ mi đi ra, thấy năm người bọn họ lưng tựa lưng, còn bật hết đèn của thiết bị liên lạc lên lên, bị doạ hoảng sợ.

"Anh...... Các anh...... Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nhân viên phục vụ sững sờ ở đó.

"Ơ... Còn có người sống?" Đàm Mặc nhếch khóe miệng, hướng ánh sáng máy quét của thiết bị liên lạc về phía cậu ta.

Nhân viên phục vụ giơ cánh tay lên che trước mắt, "Này ── làm gì vậy!"

Tuy không phát hiện phản ứng huỳnh quang của sâu Minos nhưng Đàm Mặc cũng không hạ thấp cảnh giác.

"Ông chủ, quản lý và đồng nghiệp của cậu đâu?"

Khách trong ghế lô đều đã đi đời hết, nhân viên phục vụ này không thể nào bình yên vô sự được.

"Tôi... Tôi đến làm ca sáng, thay quần áo trong phòng thay đồ rồi đi lên. Khắp nơi đều yên tĩnh... Đồng nghiệp của tôi còn khóa cửa phòng nghỉ, bọn tôi không vào được nên đi khắp nơi xem chuyện gì đã xảy ra."

"Bọn tôi? Ngoại trừ cậu còn có ai?"

"Còn có hai cô gái ở dưới lầu......" Nhân viên phục vụ có vẻ nghi hoặc.

Đàm Mặc đoán mấy nhân viên phục vụ thay ca có lẽ đã đến trước khi hắn và Ngô Vũ Thanh tỉnh lại.

Đúng là thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới!

Nhân viên phục vụ bất thình lình nhìn thấy một đàn sâu bọ lớn trên tường, trợn mắt kinh hãi, "Nhiều gián vậy! Tôi phải nhanh chóng báo cho quản lý! Gọi điện thoại kêu người đến diệt gián!"

Đàm Mặc hừ lạnh một tiếng: "Cậu đã từng thấy con gián nào biết nhả tơ, mắt phát ra ánh sáng màu xanh chưa?"

Tiếng hét của một người phụ nữ vang lên từ tầng dưới.

"A ──"

"A a a a!"

Nhân viên phục vụ quay đầu đi, "Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ nhìn thấy gián biết nhả tơ?"


Thường Hằng lau mồ hôi lạnh trên mặt, dùng ánh mắt nói với Đàm Mặc: Nếu thằng nhóc này luôn cho rằng đó là gián thì tốt rồi ── ít nhất cậu ta sẽ không quá khủng hoảng.

"Đừng tới đó, đồng nghiệp của cậu..." Đàm Mặc gọi nhân viên phục vụ lại.

"Hả? Tôi đi tìm thuốc diệt côn trùng......"

"Vô dụng thôi. Đồng nghiệp của cậu lúc này hẳn là đã......"

Đàm Mặc nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy có con sâu nhỏ rậm rạp từ sau lưng đối phương bò ra.

"Hẳn là đã làm sao?" Nhân viên phục vụ ngước mắt nhìn Đàm Mặc, tiếp tục dùng ánh mắt lo lắng vô tội nhìn hắn.

Trong tai nghe của Đàm Mặc vang lên giọng nói của đội trị an.

"Đội phó Đàm! Đội phó Đàm! Sao anh còn chưa ra!"

"Gặp chút phiền toái nhỏ, chờ một lát." Đàm Mặc lạnh lùng đáp.

Sau lưng Thường Hằng và Ngô Vũ Thanh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nhân viên phục vụ từng bước một đến gần bọn họ với nụ cười "chào đón" ở trên mặt, dưới ánh sáng quét sinh trắc học trông khiến người sởn tóc gáy.

Những con sâu vẫn trốn ở sau lưng cậu ta đã không nhịn được nữa mà bò lên phía trước, chui vào trong tai, trong mũi, và cả trong khóe mắt của cậu ta.

Cậu ta không cảm thấy chút đau đớn nào, chẳng mấy chốc, có thể nhìn thấy vô số con sâu đang quằn quại dưới làn da cậu ta.

Tên này đã bị sinh vật Kepler điều khiển, dần dần bị dị hóa, còn chặn đường nhảy cửa sổ thoát thân của bọn họ.

Đàm Mặc đã nhìn thấy rất nhiều sinh vật Kepler nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể xác nhận được năng lực của cơ thể bị dị hóa trước mặt.

Có thể dị hóa con người, "hạt giống" này tuyệt đối không đơn giản.

Cao Chích kéo Đàm Mặc ra sau lưng, lạnh lùng nói: "Tôi cầm chân cậu ta. Các cậu đi đi."

"Lão Cao! Anh nói cái gì vậy!"

Một khi Cao Chích sử dụng năng lực của mình, thành phần anti-kepler trong cơ thể sẽ tấn công các tế bào của anh, đẩy nhanh quá trình suy thoái của cơ thể, rồi anh ngỏm luôn ở chỗ này. Lúc này, đàn sâu bọ mênh mông đã dần bò lan ra bốn phương tám hướng, tựa như hố đen, dần dần nuốt chửng bọn họ.

"Lạc Khinh Vân nói anh ta sẽ đến trong vòng ba phút...... Còn có hai phút rưỡi." Đàm Mặc tin rằng chỉ cần chống đỡ qua hai phút rưỡi này, Lạc Khinh Vân nhất định sẽ đến.

"Các anh không có hai phút rưỡi." Nhân viên phục vụ nở nụ cười.

Cơ bắp từ cổ đến mặt của cậu ta bởi vì phát triển quá nhanh mà nứt vỡ, cơ thể biến dạng, những bộ phận bị sâu cắn lần lượt tạo thành những vết lõm, quần áo bị phân giải hoàn toàn, lộ ra thân thể như bị sâu đục rỗng. Gần như toàn bộ protein của cậu ta đã bị hấp thu nhưng xương cốt toàn thân vẫn còn chống đỡ cơ thể.

Những giọt chất lỏng dinh dính không ngừng chảy xuống tí tách, nhưng mùi hương tản mát ra không phải mùi hôi thối mà là một mùi hương ngọt ngào nào đó, khiến cho tâm tình căng thẳng dần dần thư giãn.

Nhân viên phục vụ này biến dị rất nhanh, chỉ mất vài giây.

Mà cơ bắp bị tiêu hóa của cậu ta dần dần bị những sợi tơ màu lam nhạt do sâu phun ra bao phủ, hết tầng này đến tầng khác, sau đó cơ thể cậu ta bành trướng vô hạn, phun ra vô số sợi protein, bịt kín con đường dẫn đến cửa sổ.

"Đệt! Đây là cái quái gì thế này......" Dù Thường Hằng kiến thức rộng rãi như vậy cũng rất muốn ói.

Đàm Mặc bỗng nhiên cảm giác được điều gì đó, đẩy Cao Chích đang chắn trước mặt ra!

Mặt đất dưới chân chợt nứt vỡ, Đàm Mặc rớt xuống.

Ngô Vũ Thanh và Cao Chích muốn túm lấy hắn nhưng tấm lưới tơ dính dính lại bắn tới, dính chặt vào cánh tay của bọn Cao Chích.

Đàm Mặc cảm thấy trái tim mình vẫn còn ở chỗ cũ, nhưng thân thể lại đang rơi xuống.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi