ANH ẤY MẮC BỆNH NẶNG

Đối với Văn Trạch Dương mà nói, mỗi lần Phó Thị họp hội đồng quản trị đều là một lần đánh cờ.

Bản đồ thương nghiệp Phó Thị đánh hạ được quá to lớn, cho nên dù cổ phần trong tay nhóm cổ đông không hề nhiều, nhưng lợi nhuận mỗi năm bọn họ ăn được cũng đủ nuôi bọn họ mập mạp khỏe mạnh rồi. Có điều từ xưa đến nay lòng người luôn tham lam, đã nhận được lợi ích thì lại muốn càng nhiều thêm. Trước đây khi Phó Hạo Nguyệt còn điều hành Phó Thị, tuy rằng mọi người đều như hổ rình mồi với vị trí kia, nhưng mà không một ai dám lỗ m ãng, bởi vì thủ đoạn của Phó Hạo Nguyệt cực kỳ độc ác, khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ rồi.

Sau khi Văn Trạch Dương vừa lên vị trí kia, mấy kẻ có lòng muông dạ thú lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, những năm gần đây đã ngáng chân trong bóng tối không ít, chỉ ngóng trông Văn Trạch Dương phạm sai lầm.

Trong phòng hội nghị, thành viên hội đồng quản trị đã tới gần đầy đủ rồi, mọi người thăm hỏi lẫn nhau, mặt ngoài đều mang dáng vẻ thân thiện thân thiết, nhưng trên thực tế mỗi kẻ đều là quỷ khoác da người, trong bụng ôm đầy ý đồ đen tối.

Chưa đến mười giờ trưa, thành viên hội đồng quản trị đều tụ tập gần như đầy đủ, Văn Trạch Dương đứng bên cạnh bàn hội nghị, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Còn hai phút nữa là đến đúng giờ họp, rõ ràng tên kia nói hôm nay sẽ đến, kết quả tới giờ này rồi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng anh ấy đâu.

“Tổng giám đốc Văn, tôi thấy mọi người đều đến gần như đầy đủ rồi, chúng ta bắt đầu đi?” Cách đó không xa, một người đàn ông hói đầu có lượng tóc thưa thớt mở miệng, tuy trên người ông ta mặc tây trang hàng hiệu, nhưng tiếc là diện mạo và hình thể thật sự hơi kém hấp dẫn, vừa nhìn cái bụng phú quý nhô kên kia là biết nó được nuôi dưỡng bởi không ít tiền bẩn.

“Nhìn qua có vẻ như Tổng giám đốc Văn đang đợi ai đó, chẳng lẽ hôm nay ngài Phó sẽ tới?” Bên kia, một người đàn ông trung niên vóc người gầy gò lên tiếng, đôi mắt tam giác ngược lộ vẻ sắc bén và lạnh lùng, thi thoảng còn toát ra một tia sáng, người này chính là một trong số ít người có quyền nói chuyện.

“Ngài Phó? Sao ngài ấy có thể tới được? Đã lâu lắm không thấy ngài ấy xuất hiện rồi.” Người đàn ông hói đầu mở miệng, trong đôi mắt bị thịt mỡ chèn ép chỉ còn một khe hở kia lộ ra ánh mắt không có ý tốt.

Ngài Phó từng “Oai phong một cõi” trước đây hiện tại đã gần hai năm rồi không xuất hiện trước mặt bọn họ, trước đó có nghe nói sức khỏe Phó Hạo Nguyệt không tốt, bây giờ xem ra, sợ là sống hay chết vẫn chưa rõ ràng lắm.

So với dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của người đàn ông hói đầu, người đàn ông mắt tam giác cẩn thận hơn nhiều. Hiện tại mười ngón tay đang đan vào nhau để trước người, ánh mắt nhìn Văn Trạch Dương hơi thâm trầm: “Tổng giám đốc Văn biết trước tin tức à?”

Văn Trạch Dương khẽ nhíu mày, chẳng qua chỉ trong giây lát đã khôi phục như bình thường: “Không, tôi chỉ gửi thông báo theo thường lệ mà thôi.”

“Nếu các vị đều đến đông đủ rồi, vậy chúng ta bắt đầu đi.”

Ngay khi Văn Trạch Dương định kéo vị trí chủ trì ra chuẩn bị ngồi xuống, thì đột nhiên có tiếng xôn xao truyền đến từ ngoài cửa lớn đang rộng mở, ngay sau đó có tiếng bước chân thong thả truyền đến, khiến tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa theo bản năng. 

Bầu không khí lập tức trở nên hơi căng thẳng, trong khoảnh khắc khi Phó Hạo Nguyệt xuất hiện trước mặt mọi người, gần như xuất phát từ phản xạ có điều kiện của cơ thể, mọi người đều đứng dậy khỏi ghế theo bản năng, ngay cả người đàn ông hói đầu khoa trương nhất kia cũng không ngoại lệ.

“Ngài Phó?” Không biết là ai trong đám người kích độ hô lên một tiếng, giống như đốm lửa rơi xuống thùng xăng, khiến phòng họp rộng lớn lập tức nổ tung.

Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt nhẹ nhàng thản nhiên quét qua một vòng, khi thấy người quen cũ thì khóe miệng hơi cong lên, nhưng mà trong ánh mắt kia lại không hề chứa ý cười.

“Ngài Phó.” Ánh mắt Văn Trạch Dương sáng lên, thầm nghĩ xem như gã này còn có chút lương tâm, trên mặt lại cung kính mở miệng: “Ngài tới rồi.”

Phó Hạo Nguyệt chậm rãi đi đến vị trí chủ trì, Văn Trạch Dương thấy vậy cũng nhanh chóng nhường chỗ, kéo ghế dựa ra giúp anh.

Sau khi thong thả ung dung ngồi xuống, Phó Hạo Nguyệt cất giọng lạnh lùng lên tiếng: “Ngẫu hứng tới tham gia, chắc là các vị không ngại chứ?”

Không biết từ khi nào trong phòng hội nghị đã trở nên cực kỳ yên tĩnh, lúc này bầu không khí nghiêm chỉnh lúc ban đầu có vẻ hơi tĩnh lặng, người chung quanh quay sang nhìn nhau, đều nhận ra được trong ánh mắt của đối phương có chút căng thẳng.

Bầu không khí cứng đờ, giây phút này không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì “ông cố nội” trước mắt chính là người trước đây một tay dựng nên Phó Thị, ngày xưa khi Phó Hạo Nguyệt còn quản lý Phó Thị, quyền nói chuyện trong Phó Thị của các vị ngồi ở đây  đều cực kỳ nhỏ bé, sau này khi Văn Trạch Dương làm tổng giám đốc đại diện quản lý sự vụ của Phó Thị, Phó Hạo Nguyệt không có mặt, thì lúc ấy bọn họ mới ngang ngược thêm chút. Nhưng hiện giờ Phó Hạo Nguyệt lại ra mặt lần nữa, mấy người ban đầu vênh váo tự đắc lập tức biến thành rau kim châm khô héo.

“Các vị ngồi xuống trước đi.” Phó Hạo Nguyệt lên tiếng, sau đó người đứng ở đây mới lục tục ngồi xuống, nhưng mà bầu không khí cứng đờ vẫn chưa dịu đi chút nào. 

Người đàn ông mắt tam giác là người cuối cùng ngồi xuống, sắc mặt ông ta hơi nặng nề, một lát sau khóe miệng hơi cong lên, khi lên tiếng lần nữa giọng điệu đã có thêm vài phần thân thiện: “Nhưng đã lâu rồi không gặp ngài Phó, sao hôm nay ngài lại tâm huyết dâng trào, nghĩ tới chuyện tới thăm công ty thế?”

Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt rũ xuống, tùy tiệt lật tài liệu để trên mặt bàn, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng mang theo vài phần thờ ơ: “Đúng lúc đi ngang qua, nên ghé lên xem thử.”

Đúng lúc đi ngang qua?

Trong lòng người đàn ông mắt tam giác âm thầm mỉa mai mỉa mai một tiếng, ánh mắt dừng trên người hai tên vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng sóng vai trước cửa phòng họp.

Có quỷ mới tin lời anh ta nói.

“Lâu như vậy rồi không gặp, nhìn qua có vẻ Tổng giám đốc Cao đã trẻ lại không ít nhỉ.” Phó Hạo Nguyệt nhướng mày, ánh mắt dừng trên người đàn ông mắt tam giác được gọi là Tổng giám đốc Cao kia: “Nghe nói gần đây Tổng giám đốc Cao có tiếp xúc với mấy xí nghiệp nước ngoài, nhìn dáng vẻ này chắc là đàm phán không tệ nhỉ.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Tổng giám đốc Cao đã cứng đờ, một lát sau ông ta cắn răng mở miệng nói: “Không ngờ ngài Phó lại nắm bắt tin tức nhanh nhạy như vậy, không phải ngài đang ở nhà nghỉ ngơi tu dưỡng sao?”

Phó Hạo Nguyệt nhướng mày, trực tiếp xem nhẹ lời người đàn ông mắt tam giác nói, ánh mắt lại rơi vào người đàn ông hói đầu ngồi cách đó không xa, quần áo tây trang cũng không che đi được thịt mỡ trên người ông ta, lúc này ông ta đang cúi đầu xuống, mồ hôi điên cuồng chảy ra từ thái dương, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Trong mắt Phó Hạo Nguyệt lộ vẻ châm chọc, anh lại mở miệng thêm lần nữa: “Cuộc họp tiến hành đến đâu rồi?”

Văn Trạch Dương đứng ở bên cạnh mở miệng nói: “Vừa mới bắt đầu.”

“Vậy bắt đầu đi.”

...

Một tiếng rưỡi sau, cuộc họp hội đồng quản trị chính thức kết thúc, chỉ mới vài phút mà tất cả thành viên trong hội đồng quản trị đã chạy không thấy bóng dáng đâu, ngay cả Văn Trạch Dương ngày thường luôn “Bới lông tìm vết” cũng thẳng thắn lược bỏ phân đoạn này.

Không ai dám qua chào hỏi Phó Hạo Nguyệt, đối với bọn họ mà nói, Phó Hạo Nguyệt chính là sự tồn tại ác ma không thể nghi ngờ.

Ngày xưa, trước mặt Phó Hạo Nguyệt đám thành viên hội đồng quản trị kiêu ngạo ương ngạnh kia đều như chuột thấy mèo vậy, vừa rồi trông thấy dáng vẻ nhát như cáy của bọn họ, Văn Trạch Dương cảm thấy sảng khoái cả người.

Phòng họp trống vắng, cửa phòng bị đóng lại, vệ sĩ mặc đồ đen đứng ngoài cửa, lúc này khu vực phòng phọp đã biến thành khu vực cấm, không ai dám tới gần.

Không còn đám thành viên hội đồng quản trị kia, Văn Trạch Dương tháo bỏ mặt nạ bên ngoài, cơ thể lười biếng dựa lưng vào bàn hội nghị, tay khoanh trước ngực, nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, khẽ cười mở miệng: “Anh không lừa gạt tôi.”

Phó Hạo Nguyệt đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh phồn hoa như nước chảy dưới chân, ánh mắt hơi nheo lại.

“Tôi không lừa người khác.”

“Đúng vậy, anh không lừa người khác, nhưng anh cũng không để ý tới người ta.” Văn Trạch Dương nói, hiện tại gặp người thật, anh ấy không nhịn được trút tất cả oán hận trong bụng ra ngoài: “Mỗi lần họp hội đồng quản trị đều mời anh, anh thì hay lắm, chỉ coi như gió thoảng bên tai. Tôi biết anh tin tưởng con người tôi, không sợ tôi mua mất Phó Thị, nhưng tốt xấu gì anh cũng phải đề phòng đám cáo già kia chứ, không sợ bọn họ giở trò ngáng chân gì đó sau lưng à?”

Hai mắt Phó Hạo Nguyệt híp lại, tay để sau lưng chậm rãi đưa ra trước người, xoay chuyển chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc phỉ thúy ở ngón tay cái.

“Nếu ngay cả kỹ xảo vặt vãnh của bọn họ cậu cũng không đề phòng được, vậy thì đúng là nên nghỉ việc rồi.”

Văn Trạch Dương:...

Rất lâu rồi không gặp, vậy mà mồm miệng gã này vẫn như lúc trước, độc muốn mệnh.

“Đúng là phục anh rồi.” Văn Trạch Dương giơ tay kéo cà vạt buộc trên cổ xuống, sau đó sắc mặt cũng trở nên đứng đắn hơn một chút, khi mở miệng lần nữa, giọng điệu đã thay đổi sang dáng vẻ khác: “Sợ là mấy ngày gần đây bọn họ lại giở thủ đoạn dơ bẩn sau lưng.”

Phó Hạo Nguyệt không nói gì, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi mảy may, vẫn lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

“Vẫn là dự án ở phía Đông thành phố kia.” Văn Trạch Dương nói, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi