ANH ẤY MẮC BỆNH NẶNG

Ngày đầu tiên đi làm cũng không có quá nhiều sóng gió, trừ chuyện xảy ra vào buổi sáng, cả ngày sau đó ngài Phó cũng không làm trò gì nữa.

 

Dáng vẻ anh hoàn toàn trái ngược với hình ảnh những tổng giám đốc suốt ngày bận rộn giải quyết công việc của công ty, dường như ngài Phó quá nhàn nhã. Sau khi dùng dùng bữa xong xong, một mình anh lẻ loi đi đến phòng sách, ngẩn ngơ chờ cho đến giờ cơm trưa.

 

Ban đầu Đường Thuần còn tưởng ngài Phó ở trong phòng sách bận rộn làm việc, cô tò mò đến đó nhìn thử mới phát hiện người ta căn bản không hề có ý muốn làm việc, người ta đang cầm một quyển tiểu thuyết nước ngoài đọc say sưa, liên tục duy trì một tư thế rất lâu mà chưa từng thay đổi.

 

Người ta đều nói kẻ có tiền bận bịu muốn chết, ngài Phó này là thế nào nhỉ?

 

Lẽ nào ngài Phó đã có nhiều tiền đến một mức độ khác rồi, đến mức đã không cần cố gắng nữa rồi sao?

 

Nghĩ đến đây Đường Thuần đã ghen tị đến mức phải nghiến răng.

 

Trên thực tế, từ khi Đường Thuần nhận công việc này đến bây giờ, cô vẫn không hiểu gì về ngài Phó trước mắt này, thậm chí cả nhà họ Phó. Trước khi nhận lời mời, không phải Đường Thuần chưa sinh lòng cảnh giác, nói thế nào thì tiền lương, đãi ngộ cho công việc này thật sự quá tốt, rất khó để người ta không nghi ngờ có phải trong đó còn bí mật gì không. Chỉ là Đường Thuần đã lên mạng tìm hiểu một phen, thế nhưng cô không hề tìm ra được bất kỳ một thông tin có liên quan nào. Không còn cách nào, sau đó cô tìm giáo viên hướng dẫn đã giới thiệu công việc này cho mình hỏi thăm tình hình nhưng giáo viên bật cười trả lời: “Nếu em thật sự có thể được chọn, vậy em hãy mừng thầm đi!”

 

Kết quả thật sự rất bất ngờ, thế mà cô đã được tuyển chọn.

 

Tiền lương một trăm nghìn tệ một tháng, còn được cộng thêm tiền thưởng, đúng là cô đã mừng thầm.

 

Nhưng Đường Thuần cũng hiểu được vũng nước nhà họ Phó này sâu hơn cô tưởng tượng, cũng may thời hạn trên hợp đồng chỉ có một năm ngắn ngủi, trong vòng một năm này, chỉ cần cô yên phận, hoàn thành công việc của mình, sau đó phủi mông rời đi, quả thực quá sảng khoái!

 

Nghĩ như vậy nên Đường Thuần làm việc càng nhiệt tình hơn, buổi tối cô còn tự mình làm một bàn đồ ăn, khả năng nấu nướng khéo léo đến mức bệnh nhân kén ăn ngài Phó cũng phải ăn nhiều hơn nửa bát cơm. Sau khi kết thúc bữa cơm, ngài Phó vẫn không nhanh không chậm nói một câu “cũng tạm”, vẻ mặt không có một chút thay đổi, chỉ nhờ hành động ăn nhiều hơn một nửa bát cơm mới có thể thấy được có lẽ ngài Phó rất hài lòng.

 

Ông chủ hài lòng, nhân viên mới được hưởng phúc lợi.

 

Buổi chiều ngày hôm sau, Đường Thuần đang xem báo cáo kiểm tra sức khỏe hàng tháng của Phó Hạo Nguyệt, bỗng nghe thấy một loạt tiếng động bên ngoài biệt thự. Không bao lâu sau đó, Đường Thuần đã nhận được điện thoại của quản gia Lý, ông ấy gọi cô ra ngoài biệt thự một chuyến.

 

Đường Thuần cũng không dám chậm trễ. Sau khi vội vàng chạy ra cửa đã lập tức nhìn thấy một chiếc xe cực ngầu đỗ trước cửa… Xe điện.

 

Đường Thuần: …

 

Còn chưa đợi cô kịp phản ứng, quản gia Lý đứng cạnh xe điện hiền lành, tốt bụng lấy một chùm chìa khóa xe từ trong túi mình ra, mở miệng cười nói: “Tiểu Đường, cầm chìa khóa này! Đây là phúc lợi nhân viên mà ngài Phó cho cô.”

 

Lúc này Đường Thuần mới phản ứng được, cô hoảng hốt nhận lấy, ngoài miệng lại nghi ngờ hỏi: “Ông chủ có ý gì ạ?”

 

“Cô cũng biết rồi đó, ngài Phó của chúng ta là người hiền lành, mềm lòng. Ngài ấy biết mỗi sáng sớm cô phải tốn nhiều công sức đi từ nhà đến biệt thự cho nên đã yêu cầu tôi bố trí cho cô một chiếc xe.” Quản gia Lý nói, sau đó lại bổ sung thêm: “Thật ra vốn dĩ muốn để cô đi đến gara chọn một chiếc nhưng trong hồ sơ của cô có viết cô còn chưa có bằng lái, vì vậy mới chọn cho cô một chiếc xe điện. Chờ sau này cô có bằng lái rồi, sẽ đổi cho cô một chiếc khác.”

 

Đường Thuần vừa nghe thấy đã liên tục khoác tay: “Không cần, không cần đâu, tôi chạy xe điện là được rồi.”

 

Quản gia Lý thấy Đường Thuần khách sáo như thế thì càng cảm thấy cô gái này là một đứa nhỏ ngoan, chân thật, cô còn có thể khiến ngài Phó ngoan ngoãn ăn cơm, quả thực chính là nhặt được bảo bối rồi.

 

“Thời gian hơi gấp nên tôi đã chọn cho cô một chiếc xe điện được người ta đánh giá tốt nhất trên thị trường, cô chạy thử một lát, xem có cần gì khác thì cứ nói với tôi.”

 

“Quản gia Lý khách sáo quá!” Đường Thuần không ngờ mình chỉ mới làm việc ngày thứ hai đã được phân cho một chiếc xe, tuy là xe hai bánh chạy bằng điện nhưng vừa liếc mắt nhìn kiểu dáng chiếc xe cũng có thể biết được giá cả của nó không hề rẻ.

 

“Đúng rồi, đồng phục may sẵn cho nhân viên cũng đến rồi, một lát nữa cô hãy mặc thử, nếu không vừa vặn cũng nói với tôi, tôi sẽ cho người đi sửa lại.” Quản gia Lý nói, nụ cười trên mặt ông ấy càng sâu hơn: “Ngài Phó đã đặc biệt dặn dò, cũng xem như quyền lợi nhân viên của cô.”

 

Đồng phục nhân viên?

 

Đường Thuần lặng lẽ viết dấu chấm hỏi trong lòng mình.

 

Ở nhà họ Phó này, tính cả ông Lý và Tiểu Lưu chưa từng gặp mặt kia, tất cả cũng chỉ có hai nhân viên, bây giờ thêm một người là cô, tổng cộng ba người, cũng đâu cần đồng phục nhân viên gì đó chứ?

 

Ánh mắt Đường Thuần bí mật dạo một vòng quanh bộ âu phục trên người ông Lý, cô thầm nghĩ bộ âu phục này không phải là đồng phục của ông Lý đó chứ?

 

Giấu nghi ngờ trong lòng, Đường Thuần đi vào biệt thự với ông Lý, nhận chiếc hộp đối phương đưa đến, ngầm có ý muốn vào phòng dành cho khách thay quần áo.

 

Chỉ là khi Đường Thuần mở hộp và cầm bộ quần áo lên, thoáng chốc trong mắt cô đã không còn ánh sáng, biểu cảm cứng đờ một lúc, sau đó mặt mày cũng dần tối lại.

 

Lông mày hơi nhíu lại, sau một lúc lâu mới hơi mở miệng nhưng cũng chỉ dám âm thầm nổi giận trong lòng: Đây là cái quái gì vậy?

 

Đường Thuần nhìn bộ đồng phục hầu gái trên tay mình được phối hợp bởi hai màu đen trắng và cực kỳ giống bộ đồ được vẽ ra trong các bộ phim hoạt hình Nhật Bản.

 

Kiểu dáng thì đẹp nhưng nếu so sánh mà nói vẫn là phong cách bảo thủ, tay áo dài, váy dài, cổ áo tròn, tay áo hơi phồng cũng xinh xắn, mà phần thiết kế ở eo càng tạo nét quyến rũ, sau lưng còn có một chiếc nơ con bướm trên mối ghép vải, từ cách may và chất liệu cũng biết được đây là hàng thượng hạng.

 

Khách quan mà nói, bộ đồng phục này đúng là rất đẹp nhưng Đường Thuần luôn cảm thấy thật sự không được tự nhiên, rất kỳ quái…

 

Mà phụ kiện phối hợp với bộ đồng phục này cũng là nguyên bộ, không chỉ tạp dề trắng và vớ cao tới bắp chân, đến băng đô và giày da đều cùng một bộ. Ai không biết còn tưởng đang chơi cosplay cái gì đó.

 

Đường Thuần: …

 

Thật sự câm nín.

 

“Tiểu Đường, đồng phục có vừa người cô không?”

 

Tiếng hỏi thăm vô cùng “thân thương” của quản gia Lý đã truyền đến từ ngoài cửa.

 

Đường Thuần bị dọa suýt nữa đã run tay, lúc này cô cũng mặc kệ sự nghi ngờ trong lòng mình, vội vàng thay đồng phục này vào.

 

Bất ngờ là bộ đồ này rất vừa người, đến giày cũng vừa vặn.

 

Lúc nộp hồ sơ ứng tuyển, mỗi người đều phải điền một bảng biểu, trong đó bao gồm các thông tin cá nhân, kể cả chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng… Khi đó cô còn bực bội vì rất ít công ty hỏi tường tận thông tin của người ứng tuyển thế này, lúc điền thông tin vào bảng biểu, cô còn cảm thấy thật lắm chuyện nhưng bây giờ xem ra cũng không phải làm việc lãng phí thời gian.

 

Thật sự vất vả lắm mới thay xong bộ đồ này, Đường Thuần hơi mất tự nhiên bước ra khỏi cửa phòng. Thế nhưng bước ra chưa được hai bước, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy gương mặt dịu dàng của ông Lý.

 

“Bộ đồ này rất vừa người đúng không?” Ông Lý nói và đánh giá một lượt, sau đó cũng không keo kiệt lời khen ngợi: “Xem như không tệ! Tiểu Đường, cô xinh xắn thế này, sau này vẫn nên trang điểm nhiều hơn nhé!”

 

Mặt mo của Đường Thuần đã đỏ ửng, trước kia không phải chưa từng được người khen nhưng được khen ngợi trong cách ăn mặc thế này là lần đầu tiên.

 

Có lẽ nên nói đây là lần đầu tiên cô thử phong cách này, dù sao trong ấn tượng của cô, nếu không cẩn thận món đồ chơi “đồng phục hầu gái” này dễ bị phai màu.

 

Đường Thuần hơi nhăn nhó, sửa sang lại váy, cô yếu ớt thử dò hỏi: “Quản gia Lý, ngài Phó thật sự đã chọn bộ này sao?”

 

Quản gia Lý không trả lời, ông ấy chỉ cười không nói gì mà nhìn Đường Thuần.

 

Trong đầu Đường Thuần nhớ lại điệu bộ nghiêm chỉnh, bảo thủ kia của Phó Hạo Nguyệt, cô lại cúi đầu nhìn bộ đồ hầu gái trên người mình, sau một lúc lâu, khóe miệng cô hơi giật: Lẽ nào ngài Phó này còn có đam mê gì đó mà không muốn người khác biết?

 

Nghĩ đến đây, lưng Đường Thuần đã lạnh toát, cô càng phát hiện có lẽ đầu óc ngài Phó này không bình thường.

 

“Dưới bếp đã chuẩn bị trà chiều xong rồi, cô Đường nhớ bưng đến cho ngài Phó.”

 

“Vâng. Tôi thay bộ đồ này ra trước đã.”

 

Đường Thuần vừa dứt lời đã muốn quay người đi về phía phòng dành cho khách nhưng cô lập tức nghe thấy tiếng quản gia Lý ngăn cản: “Không cần thay ra! Ăn mặc thế này rất đẹp! Cô bưng trà chiều lên đi, bằng không đến lúc đó trà cũng nguội rồi.”

 

Đường Thuần: “…”

 

“Hình như không thích hợp lắm nhỉ?”

 

Quản gia Lý không nói chuyện, vẻ mặt vui cười dịu dàng nhìn Đường Thuần, khiến cô không thể nói được lời từ chối.

 

.

 

Trong phòng sách vô cùng yên tĩnh, người đàn ông mang cặp kính gọng vàng, ngón tay với khớp xương rõ ràng đang đỡ lấy quyển sách bìa cứng màu nâu có tên bằng tiếng Pháp, thỉnh thoảng lại lật một trang.

 

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rọi vào phòng sách, dường như trong không trung có bụi mịn lượn vòng liên tục vô cùng tinh tế, tương phản với mùi mực trong phòng, đến hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông cũng trở nên em dịu hơn.

 

“Cốc cốc.”

 

Ngoài cửa có tiếng gõ vang lên, người đàn ông đang cúi đầu vừa lật qua một trang đã hờ hững mở miệng nói: “Vào đi!”

 

Ngay sau đó, tiếng tay nắm cửa xoay mở vang lên, trong thoáng chốc mùi trà thơm xông vào mũi đã lan tỏa khắp toàn bộ phòng sách.

 

Đường Thuần bưng khay trà, im lặng đến gần. Cô đặt một tách trà xuống, cách tay Phó Hạo Nguyệt không xa.

 

Trong vô thức, ánh mắt Phó Hạo Nguyệt đã nhìn lên móng tay trơn bóng như ngọc kia, sau đó dần dần dời lên theo cổ tay mảnh khảnh, đến khi đối diện với ánh mắt của Đường Thuần, ánh mắt anh bỗng ngừng lại, đốt ngón tay hơi dùng sức, mu bàn tay đang cầm quyển sách đã nổi gân xanh.

 

Dường như bầu không khí đông cứng lại trong hai giây. Mà Đường Thuần cũng cảm nhận được ánh mắt của đối phương, đôi con ngươi đen nhánh kia khiến người ta không nhìn ra cảm xúc, đôi mắt đó chỉ lẳng lặng nhìn như thế cũng đủ khiến da đầu Đường Thuần tê rần.

 

“Ngài Phó…”

 

Đường Thuần lên tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng này trước, nhớ đến bộ đồ trên người mình, cảm giác khó chịu giống như có con kiến đang bò khắp lưng truyền đến, tiếp theo đó gương mặt cũng ửng đỏ lên.

 

Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt chìm xuống nhưng vẫn dừng lại trên mặt Đường Thuần như cũ.

 

Cô gái cũng chỉ ở tuổi vừa tốt nghiệp, vẫn còn ngây thơ, tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác loại gỗ mục đang dần chết héo như anh.

 

Lúc này cô mặc bộ đồ hầu gái màu đen trắng, mang băng đô bằng ren, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, đáng yêu, cho dù chưa trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp như thế, vẻ mặt ngượng ngùng phối hợp với cách hóa trang thế này lại vô cùng mới mẻ.

 

“Cô ăn mặc thế này là có chuyện gì vậy?” Phó Hạo Nguyệt thản nhiên mở miệng, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như mặt hồ.

 

Đường Thuần sửng sốt mất hai giây, cô trả lời trong vô thức: “Đây không phải đồng phục nhân viên ngài đã dặn dò quản gia Lý chuẩn bị sao?”

 

Lông mày của Phó Hạo Nguyệt khẽ nhíu lại, khẽ đến mức không thể nhận ra, anh lập tức dời ánh mắt, tiếp tục cúi đầu nhìn quyển sách trong tay mình.

 

Tất nhiên Đường Thuần cũng chú ý đến sự khác lạ của Phó Hạo Nguyệt, cô giật mình hiểu ra nhất định trong này phải có cái gì đó không thích hợp. Thế là cô vội vàng nói một câu: “Xem ra là tôi đã hiểu lầm rồi, tôi đi thay ra…”

 

Đường Thuần còn chưa dứt lời, ngài Phó đang cúi đầu đọc sách  đã lên tiếng ngắt lời cô: “Không cần, cứ mặc như vậy!”

 

Đường Thuần: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi