ANH ẤY NÓI TÔI LÀ HẮC LIÊN HOA

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********

“A lô, Ngôn Sinh!” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói mừng rỡ.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Ngôn Sinh, ngày mai anh có thể đưa đàn tới cho em không? Em hơi nhớ anh rồi.”

Cố Ngôn Sinh ngắm nhìn chiếc hộp trên kệ, dịu dàng nói: “Được, mai anh qua với em, anh sai người chuyển đàn tới.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Thật sao? Vậy thì tốt quá.”


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Thẩm Lạc An rốt cuộc cũng nghe Cố Ngôn Sinh nói sẽ tới chỗ y, thở phào một hơi, cười nói: “Gần đây em phải đọc rất nhiều tài liệu học trước kia để chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới, ngày mai anh có thể đưa em đi mua sách được không?”

“Được, tất cả chiều theo ý em.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Ưm, vậy em sẽ ở nhà nấu cơm chờ anh nha.”

Cố Ngôn Sinh nhìn màn hình điện thoại dần tối đen, một lúc lâu chưa định thần lại, đưa tay vuốt tóc ra sau rồi ngồi xuống ghế, giương mắt liếc ra phía ngoài cửa sổ, không hiểu rõ hắn đang nghĩ gì.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ôn Niệm Nam ăn cơm xong thì ngồi trong phòng khách xem tivi, cầm điều khiển tuỳ ý đổi kênh, trong tivi đang chiếu tin tức về việc gần đây nước M đang rục rịch tổ chức Cuộc Thi Piano lần thứ 39, tay nắm điều khiển từ xa dừng lại.

Người tham gia cuộc thi này đa số đều là những thí sinh nhận được thư mời của ban tổ chức, chỉ những người phù hợp với yêu cầu lẫn tiêu chí chọn lựa mới có thư, mà thí sinh tham dự cũng đều thuộc dạng trời ban năng khiếu khác thường, thành danh khi tuổi còn nhỏ hay đã từng nhận được nhiều giải thưởng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Năm đó, mẹ của Ôn Niệm Nam là Diệp Nhàn cũng nhận được thư mời, sau đó đoạt được quán quân, ngoài nhận được cúp giải thưởng ra còn có một sợi dây chuyền khắc hình nốt nhạc để kỷ niệm…

Ting… tiếng điện thoại vang lên.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ôn Niệm Nam lấy di động ra nhìn thì thấy có tin nhắn từ số lạ.

[Niệm Nam, mai cậu có rảnh không? Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi lựa chọn mấy quyển sách tham khảo để đặt trong studio, có được không?]

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ôn Niệm Nam đọc tin nhắn xong thì giật mình, nắm chặt điện thoại trong tay, mắt lộ vẻ do dự…

Ting…

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

[Tôi có một niềm vui bất ngờ muốn kể cho cậu, ngày mai gặp đi nha?]

Đường thấy đầu bên kia mãi vẫn chưa trả lời, hơi nhíu mày, tiếp tục gõ thêm một tin nhắn.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

[Thôi được rồi, mai cậu không rảnh cũng không sao, hẹn gặp cậu lần sau vậy.]

Thế nhưng ngón tay dừng ở nút gửi đi, chần chữ mãi vẫn chưa nhấn xuống, cuối cùng lại bấm xoá bỏ.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ting…

[Được.]

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đường Sóc đưa tay che mắt, thở nhẹ ra một hơi, mắt anh ngập ý cười, tốt quá…

Ôn Niệm Nam tắt điện thoại, lại thừ người ra xem tivi, cậu cúi đầu nhìn làn da trên mu bàn tay trơn mịn không có vết tích gì.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

———————-

Khi cậu kết thúc biểu diễn, bước xuống sân khấu trong sự chế giễu của toàn trường, Đường Sóc đang ở phía sau cánh gà đợi tới lượt, mặt mũi đầy vẻ lo lắng chạy tới.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Niệm Nam cậu có chuyện gì vậy? Mọi khi rõ ràng là cậu đánh đàn xuất sắc như thế, tự nhiên hôm nay… Tay cậu làm sao thế này? Đưa tớ xem nào.”

Đường Sóc thấy trên đôi găng tay màu trắng có vết máu đang loang ra, vô cùng khẩn trương muốn tháo găng ra xem xét.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Đừng làm thế, Đường Sóc, sắp tới cậu rồi kìa, chờ cậu biểu diễn xong có được không?”

“Nhưng mà tay cậu đã…”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Thấy Đường Sóc đang cực kỳ sốt ruột nhìn mình, Ôn Niệm Nam sợ anh lên biểu diễn sẽ mắc lỗi, vội an ủi: “Không đau, cậu mau lên sân khấu đi, tôi ở dưới xem cậu đàn, đừng có phân tâm.”

Lúc này Đường Sóc mới bất đắc dĩ bước ra.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ôn Niệm Nam ngồi chờ trong khu vực nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm vào đôi găng tay dính máu, khoé miệng nở một nụ cười gượng gạo.

Tiếng đàn tao nhã cùng tiếng vỗ tay vang lên bên ngoài, trong lòng cậu cảm thấy đắng chát và ghen tị, cúi đầu nhìn đôi găng tới mức xuất thần.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Niệm Nam.” Đường Sóc biểu diễn xong lập tức chạy tới, đau lòng kêu tên cậu.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Đưa tay đây cho tớ xem xem, tớ giúp cậu bôi thuốc.”

“Không cần đâu Đường Sóc, tôi đến phòng y tế băng lại là được.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Tớ biết cậu không thích tớ như thế này, không thích tớ suốt ngày cứ lẽo đẽo theo sau cậu, nhưng để tớ nhìn xem vết thương có nặng không cũng không được sao?”

Ôn Niệm Nam nhẹ tay tháo hai chiếc găng liền cảm thấy đau tới mức chảy nước mắt. Đường Sóc thấy da phía trên ngón tay bị rách ra, vết thương do bỏng nước nóng bị nổi bọng, toàn bộ mu bàn tay đều sưng đỏ, trong lòng vô cùng đau đớn.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Ai làm việc này? Có người bắt nạt cậu sao? Là bạn học cùng lớp cậu đúng không?”

“Không phải, lúc rót nước nóng không cẩn thận.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Sao lại thế được? Đây rõ ràng là…”

“Đường Sóc! Em đang ở đâu thế Đường Sóc? Mau tới đây!” Sau lưng truyền đến tiếng gọi to của giáo viên.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Niệm Nam, tớ sẽ bảo vệ cậu, tin tớ!”

Đường Sóc thâm sâu nhìn Ôn Niệm Nam, quay người rời đi, để lại một mình cậu mặt mũi đầy vẻ khó hiểu. Ôn Niệm Nam không rõ Đường Sóc có ý gì, nhất thời ngây ngẩn ngồi im một chỗ.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Bạn học, cậu ngồi đây làm gì thế? Mau ra ngoài đi, hiệu trưởng chuẩn bị công bố xếp hạng của các lớp đó.”

Ôn Niệm Nam bước tới vị trí của lớp mình nhìn lên sân khấu, ánh mắt lại không kiềm chế được liếc Cố Ngôn Sinh đứng phía trước, trong mắt thoáng vẻ chán nản ủ ê. Trên bục, hiệu trưởng như thường lệ đang trình bày một bài diễn thuyết dài dòng khô khan, lặp đi lặp lại mỗi lần tổ chức hoạt động, học sinh phía dưới thỉnh thoảng lại vỗ tay theo, đột nhiên trong míc phát ra một âm thanh chói tai.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đường Sóc đứng giữa sân khấu đoạt lấy míc, nhìn thẳng xuống dưới khán đài, ánh mắt kiên định nói: “Tôi là Đường Sóc, lớp số 8, hôm nay tôi muốn tỏ tình với một người tôi đã thầm thích từ lâu, tôi đã suy nghĩ rất kĩ, cuối cùng quyết định muốn nói ra trước sự chứng kiến của toàn trường, bởi vì tôi muốn để tất cả mọi người đều biết người về sau tôi sẽ bảo vệ là ai, từ nay ai dám bắt nạt người đó chính là muốn đối nghịch với Đường Sóc tôi!”

Bỗng nhiên Đường Sóc quét mắt liếc xuống phía dưới một vòng rồi dừng lại trên cái người đang ngu ngơ nhìn anh kia, trên má liền lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Ôn Niệm Nam!”

“Tớ thích cậu!”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Tớ có thể theo đuổi cậu được không?”

Âm thanh xuyên thấu qua míc đang không ngừng vang xa, tất cả những người có mặt tại đó đều bị Đường Sóc doạ sợ luôn rồi, lập tức tiếng bàn tán nổi lên ầm ĩ, đồng loạt quay đầu về phía Ôn Niệm Nam.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ôn Niệm Nam cũng bị lời tỏ tình bất ngờ này hù doạ, nhìn người trên bục không biết phải làm gì, chợt cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang quan sát mình, cậu nâng mắt nhìn theo.

Là… Cố Ngôn Sinh…

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Ôn Niệm Nam thấy rõ ràng sự trào phúng khinh thường của Cố Ngôn Sinh, cứ như hắn đang nhìn một thứ hắn vô cùng chán ghét ghê tởm, trong thoáng chốc mặt Ôn Niệm Nam không còn một chút huyết sắc nào. Cậu bất ngờ đứng dậy rời khỏi đó, Đường Sóc nhìn theo bóng người đang chạy trốn kia, trong lòng tràn đầy thất vọng.

Bởi vì hôm nay trường có hoạt động nên học sinh tan học sớm hơn thường ngày, ngoài cổng xe đưa đón đỗ chật kín, Ôn Niệm Nam thấy cách đó không xa là xe nhà mình, vừa định chạy tới thì bên cạnh vang lên tiếng còi xe. Cậu giương mắt nhìn sang, thấy người trên xe là ai liền sững sờ, lập tức muốn bỏ đi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Đợi đã Niệm Nam, tớ có cái này muốn đưa cho cậu.”

Đường Sóc vội vàng mở cửa xe chạy tới, trong tay còn cầm theo một cái túi. Ôn Niệm Nam dừng bước, xoay người nhìn anh: “Cái gì?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đường Sóc giống như đang dâng tặng vật gì quý hiếm, thò tay vào trong túi lấy ra một cái hộp đưa cho cậu, cười nói: “Cầm lấy, đây là thuốc mỡ chữa vết bỏng tác dụng rất tốt, vết thương trên tay cậu nghiêm trọng như vậy có thể sẽ để lại sẹo đó, tớ phải gọi điện cho quản gia nhà tớ mang tới đây luôn.”

“Thuốc mỡ trị bỏng?” Ôn Niệm Nam nhận lấy mở ra xem, đúng là không giống mấy loại thuốc bôi bình thường.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Ừm, hồi bé tớ hay nghịch ngợm, bị bỏng mấy lần, mẹ tớ sợ tớ có sẹo mới nhờ người đặt mua từ nước ngoài mang về, dùng tốt lắm đó, không để lại tí sẹo nào đâu.”

“Cảm ơn cậu, Đường Sóc.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Không có gì, vừa lúc tớ có sẵn mà.”

“Cậu hai cậu mau lên xe đi, không còn sớm nữa rồi.” Phía sau, quản gia ngồi trên xe thấy đã muộn vội vã thúc giục.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Tới liền tới liền.”

Đường Sóc nhanh chóng trở về xe, lúc mở cửa xe xong lại bất chợt xoay người lại nhìn thẳng vào Ôn Niệm Nam, lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Dù cho hôm nay cậu không chấp nhận tớ thì tớ cũng sẽ không bỏ cuộc đâu, về sau tớ vẫn tiếp tục theo đuổi cậu, tớ có niềm tin rằng tớ sẽ thành công, tớ nhất định sẽ có được cậu!”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

———————-

Ôn Niệm Nam khẽ vuốt lên chỗ bị bỏng năm đó, nếu không nhờ lọ thuốc bôi của Đường Sóc thì trên tay cậu đã sớm đầy những vết sẹo xấu xí rồi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Khoảng thời gian cậu bị tất cả mọi người trong trường bắt nạt, cũng là Đường Sóc luôn bên cạnh giúp đỡ, dẫu biết cậu không thể nào đáp lại tình cảm của Đường Sóc, nhưng khi nhìn ánh mắt tủi thân, đầy vẻ đáng thương kia, cậu lại không đành lòng từ chối.

“Niệm Nam, hai người về rồi à? A Sinh đâu?” Tiếng bước chân sau lưng truyền tới, Chu Nguyên Phong vừa xoa huyệt thái dương vừa xuống lầu.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ôn Niệm Nam quay đầu lại nói khẽ: “Anh ấy về phòng rồi.”

“Buổi nhạc hội thế nào? Có vào hậu trường nói chuyện với Phil không?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Có, tôi còn được đàn thử cây dương cầm của ông ấy nữa, Phil khen tôi đánh rất tốt.” Ôn Niệm Nam tủm tỉm cười.

Chu Nguyên Phong đi tới phòng khách ngồi xuống ghế sofa phía đối diện: “A Sinh nói gì không? Có khen cậu đàn hay không?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Khoé miệng đang cười của Ôn Niệm Nam bỗng cứng đờ, thờ ơ đáp: “Không có, anh ấy không nói gì cả.”

“Tên đó lúc nào cũng cứng đầu bướng bỉnh, ra vẻ kiêu căng như thế đó, thầy Phil đã khen cậu đàn tốt tức là cậu có thiên phú, Cố Ngôn Sinh chỉ đang làm bộ không thèm để ý gì thôi, hắn rất thích dương cầm.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Tôi nhớ hồi bảy tám tuổi, dì bận công việc quên béng mất sinh nhật của hắn, ngày hôm sau mới mua bánh gato về nhà, tên kia giận dỗi rúc vào phòng không chịu ra, ai ngờ nửa đêm hắn lén lút chui vào phòng bếp, bắc ghế giẫm lên ăn vụng bánh gato.”

Trong mắt Chu Nguyên Phong tràn đầy ý cười, hỏi: “Niệm Nam, cậu đoán xem kết quả hắn như nào?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Thế nào?”

“Kết quả là hắn đứng không vững bị ngã, cả cái bánh rơi xuống, quần áo đầu tóc mặt mũi đều dính đầy kem, hắn tức giận đập mạnh vào tủ đựng bát đĩa làm chúng rơi hết ra đất vỡ loảng xoảng ầm ĩ, người làm cùng dì đều bị kinh động.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ôn Niệm Nam nghe kể chuyện hồi bé của Cố Ngôn Sinh liền không nhịn được cười, ánh mắt vô cùng vui vẻ.

Chu Nguyên Phong thấy cậu rốt cuộc cũng cười lên, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Tên nhóc đó vẫn luôn rất kiêu ngạo, toàn nói một đằng làm một nẻo, có một lần…”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Hai người đang làm cái gì đấy?” Giọng nói tức giận của Cố Ngôn Sinh trên lầu vọng xuống.

Hai người nghe tiếng liền cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu thang. Cố Ngôn Sinh liền thấy được trên mặt Ôn Niệm Nam vẫn còn nụ cười ấm áp, hơi ngây người, rồi lại lập tức lạnh lùng nói: “Chu Nguyên Phong cậu rất rảnh đúng không? Công ty hết việc rồi à?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Được được, tôi đến phòng làm việc giúp bác gái.”

Chu Nguyên Phong khẽ lắc đầu đứng dậy lên lầu, lúc ngang qua Cố Ngôn Sinh thì dừng bước, hơi nghiêng người, nhíu mày trêu chọc hắn: “Cậu ngửi thấy gì không? Mùi giấm đâu nồng quá.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Mùi giấm quái gì? Tôi không hiểu cậu nói cái gì hết.”

“Chậc, tôi mới vừa trò chuyện đôi câu với Niệm Nam mà cậu đã căng thẳng như vậy sao? Chẳng phải hồi cấp hai lúc nằm mơ cậu còn mơ thấy…”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Chu Nguyên Phong!” Trong giọng nói rõ ràng mang theo lửa giận, tưởng như một giây sau liền bùng cháy.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đi thư viện sẽ phát sinh chuyện gì đây?

Thẩm Lạc An mang bản nhạc kia đi thi đấu liệu có bị fan của W.E phát hiện ra không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi