ANH ẤY NÓI TÔI LÀ HẮC LIÊN HOA

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

Thẩm Lạc An ở cạnh bồn rửa tay xử lý qua vết bẩn, may mà không dính nhiều lắm nên cũng không nhìn ra được vết rượu kia, hắn rút khăn ra lau tay.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!


“Xin chào, xin hỏi cậu là phu nhân Cố đúng không?”

Sau lưng đột ngột vang lên một giọng nói xa lạ, Thẩm Lạc An xoay người nghi hoặc nhìn lại, người vừa cất tiếng mặc một bộ âu phục màu tím đang nhìn y cười cười.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!


“Hử? Xin hỏi anh có việc gì sao?”

“Tổng giám đốc Cố tìm ngài qua bên kia, bảo có chuyện gấp muốn nói.”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!


“Tìm tôi? Không phải anh ấy đang bàn chuyện với chủ tịch Tưởng sao? Sao tự nhiên lại ở đây tìm tôi?”


Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Ý cười trên mặt người kia thêm sâu, cung kính nói: “Tôi cũng không rõ lắm, ngài Cố đang chờ ngài ở sân sau, nói rằng muốn đưa cho ngài quà gì đó, dặn tôi dẫn ngài mau chóng qua gặp.”

Ánh mắt Thẩm Lạc An sáng lên, mở miệng đáp: “Được, dẫn đường đi.”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

—————

Ôn Niệm Nam đang ôm chân ngồi một mình trước cửa sổ sát đất trên tầng hai, sắc mặt nhợt nhạt ngắm ánh đèn dưới lầu, lờ mờ có thể nghe được tiếng nói chuyện. Bên ngoài trời đã trở tối, Ôn Niệm Nam định lấy điện thoại ra xem giờ, tới khi sờ túi mới nhớ điện thoại đã bị Cố Ngôn Sinh ném vỡ. Cậu nhẹ lắc ly rượu trong tay, nhìn màu rượu vang đỏ tươi như máu mà ngẩn ngơ, không kìm được đưa rượu lên miệng nhưng chưa kịp uống đã bị người khác đoạt mất.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Chu Nguyên Phong cầm một cốc nước trái cây đưa cậu, nhíu mày: “Ôn Niệm Nam cậu quên mất cậu không uống được rượu à?”

“Người khác có thể uống, tại sao tôi lại không? Ah, thân thể yếu thế này không biết chừng nào bỗng lăn ra chết…”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

“Cậu nói linh tinh cái gì đấy?”

“Không có gì.”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Chu Nguyên Phong thấy Ôn Niệm Nam như vậy khẽ thở dài, anh hiểu tuy ngoài miệng Ôn Niệm Nam nói không quan tâm tới Cố Ngôn Sinh nhưng thật ra trong lòng vẫn rất để ý, nếu không sau khi thấy Thẩm Lạc An cũng không đột nhiên trở nên thất hồn lạc phách thế này. Chu Nguyên Phong thân là phó giám đốc phụ trách dự án của tập đoàn Cố thị hiển nhiên cũng phải qua đó với Cố Ngôn Sinh, nhưng anh lo sợ để Ôn Niệm Nam cảm xúc không ổn định một mình ở đây sẽ xảy ra chuyện.

Đèn trên tầng hai không được sáng cho lắm, Chu Nguyên Phong khẽ nói: “Niệm Nam, tôi đưa cậu xuống kia nhé, ở đây hơi tối, dưới kia sáng hơn, được không?”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

“Được.”

Ôn Niệm Nam theo Chu Nguyên Phong xuống tầng chỗ đám đông tụ họp thì chợt nghe sau lưng có người gọi tên cậu. Cậu quay lại nhìn liền thấy Đường Luân Hiên từ một góc khuất đi tới, trên mặt vẫn treo nụ cười khiêm tốn, nhã nhặn và lễ phép.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

“Cậu Ôn, lâu rồi không gặp.”

“Vâng, chào Tổng giám đốc Đường.”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Khi Chu Nguyên Phong nhìn thấy Đường Luân Hiên cũng dừng bước, tiến lên trước, giọng điệu có chút xa cách: “Tổng giám đốc Đường, xin hỏi anh có việc gì không? Không thì phu nhân của chúng tôi còn phải đi…”

Đường Luân Hiên bất chợt ngắt lời hắn, nói: “Có, có việc.” Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Sau lưng vang lên tiếng vỗ tay, Chu Nguyên Phong nghe thấy quay sang nhìn, sắc mặt Cố Ngôn Sinh đang đứng trên bục có vẻ không vui nói gì đó, Chu Nguyên Phong rất hiểu tính tình Cố Ngôn Sinh, vừa trông đã nhận ra hắn đang muốn nổi giận.

Ôn Niệm Nam thuận theo ánh mắt Chu Nguyên Phong xoay sang, sau khi thấy Cố Ngôn Sinh liền hiểu rõ.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

“Nguyên Phong, anh đi mau đi, không cần lo lắng cho tôi, tôi ở đây chờ là được, Tổng giám đốc Đường cũng có việc muốn nói với tôi.”

“Được.”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Chu Nguyên Phong xoáy sâu nhìn Đường Luân Hiên rồi thu lại cảm xúc rời đi. Đường Luân Hiên liếc trông bóng lưng của hắn, khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly, nhỏ giọng, nói: “Cậu Ôn, có thể đi dạo với tôi tới đình hóng mát bên kia nói chuyện không?”

Ôn Niệm Nam giương mắt nhìn Cố Ngôn Sinh đang âm trầm đứng trên bục, quay người gật gật đầu, hai người liền cùng nhau bước ra khỏi cửa.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Hôm qua say rượu nên tới tận bây giờ đầu Cố Ngôn Sinh vẫn âm ỉ đau nhức, nghe phía dưới có mấy người không phục việc Cố thị giành được dự án, giọng điệu kỳ kỳ quái quái đặt câu hỏi, hắn càng ngày càng bực bội không buồn trả lời. Chu Nguyên Phong gạt đám đông ra đi thẳng lên bục, đứng phía sau Cố Ngôn Sinh, thay hắn lần lượt đáp lại mấy câu hỏi kia.

Đầu Cố Ngôn Sinh rất đau, đưa mắt tùy ý liếc xuống dưới lại phát hiện Ôn Niệm Nam cùng Đường Luân Hiên đứng cùng nhau phía xa xa, ánh mắt lấp lóe, nhíu mày.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Không biết hai người kia muốn nói chuyện gì lại phải cùng nhau tránh đi chỗ khác.

Đường Sóc cũng tới sao?

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Thân hình người trong trang phục màu trắng kia gầy hơn rất nhiều so với hồi trước, nhìn tới hình bóng Ôn Niệm Nam đang dần xa, trong đầu Cố Ngôn Sinh chợt hiện lên một bóng lưng màu trắng khác giống như vậy, dường như hắn đã từng thấy được đâu đó.

Sau khi Cố Ngôn Sinh thấy bóng lưng đó, hắn hơi ngẩn người, hình ảnh kia rất quen thuộc, rốt cuộc hắn đã thấy ở đâu? Vóc dáng Ôn Niệm Nam cũng không tinh là thấp, chỉ là khung xương nhỏ nên nhìn có vẻ không cao lớn, lại thêm khuôn mặt non nớt như trẻ con khiến cậu thoạt trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Mái tóc mềm mại đen mượt rủ xuống khiến Ôn Niệm Nam thêm phần dịu dàng điềm đạm.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Có điều Cố Ngôn Sinh cũng rõ ràng, Ôn Niệm Nam nhìn gầy gò nhu thuận kia không hề yếu đuối như vẻ về ngoài của cậu, từ trước tới giờ Ôn Niệm Nam rất kiên cường mạnh mẽ. Cảm giác ngột ngạt khó chịu trong ngực lại lan ra, Cố Ngôn Sinh dùng sức đè xuống nhưng không có tác dụng, vẫy tay với một nhân viên phục vụ lấy một ly rượu tới uống cạn. Chu Nguyên Phong bước từ trên bục xuống tới trước mặt hắn, cau mày nói: “Cậu lại định làm loạn cái gì nữa? Hôm qua say khướt giờ đầu còn đau mà vẫn ngồi đây uống rượu?”

“Liên quan gì tới cậu.”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

—————

Ôn Niệm Nam và Đường Luân Hiên đi xuyên qua vườn hoa tới đình hóng mát bên cạnh thì dừng lại, cậu ngồi xuống bậc đá vào đình, ngẩng đầu lên nhìn Đường Luân Hiên.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

“Tổng giám đốc Đường, anh có gì muốn nói với tôi sao?”

Đường Luân Hiên lộ ra vẻ mặt khó xử, chần chừ do dự mãi mới mở miệng: “Xin lỗi cậu Ôn, tôi biết là không nên nói, nhưng từ sau khi gặp mặt cậu trở về, Đường Sóc cứ nhốt mình trong phòng không chịu ra, tôi với mẹ mang cơm vào nó cũng không ăn, cả ngày chỉ ngồi trước cây dương cầm không nói năng gì, cho dù tôi và mẹ khuyên nhủ thế nào nó cũng không nghe vào tai.”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Ôn Niệm Nam nghe kể Đường Sóc tự nhốt mình trong phòng làm cậu nhớ tới bản thân trước kia, trong mắt hiện lên sự xấu hổ, nói: “Tôi… có thể làm được gì?”

“Cậu Ôn không phải làm gì đâu, chỉ cần để tôi giúp cậu nhắn lại vài câu để nó không tiếp tục như vậy nữa.”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

“Vậy anh trở về nói với cậu ấy, đừng quên lời đã hứa với tôi, tôi sẽ luôn dõi theo cậu ấy từ đằng sau, cậu ấy sẽ hiểu.”

“Được… rất cảm ơn cậu, cậu Ôn, đã gây phiền phức cho cậu rồi.”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Đường Luân Hiên lễ phép cúi đầu, quay người định rời khỏi đó, sau lưng lại có thanh âm run rẩy của Ôn Niệm Nam.

“Thật sự xin lỗi…”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Đường Luân Hiên dừng bước, trong đôi mắt dưới giọng kính có ánh sáng lóe lên: “Tại… sao đột nhiên cậu Ôn lại muốn xin lỗi?”

Ôn Niệm Nam mím chặt bờ môi, thấp giọng nói: “Tôi đã biết hết rồi, anh không cần phải che giấu, tôi biết cách làm của mẹ hắn, nhất định anh đã bị dồn tới đường cùng mới không còn sự lựa chọn nào khác đành làm như vậy, xin lỗi vì tôi đã gây rắc rối cho nhà họ Đường, thật xin lỗi…”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

“Không sao cả, việc này không trách được cậu Ôn, là sự lỗ mãng của Đường Sóc đã tạo thêm phiền toái cho cậu, cậu không cần cảm thấy áy náy.”

Ôn Niệm Nam cúi đầu không trả lời, Đường Luân Hiên nói xong câu đó liền đứng dậy rời đi, trong vườn hoa chỉ còn lại một mình Ôn Niệm Nam.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Gió buổi tối quật lạnh thấu xương, đèn trong đình nghỉ bị gió thổi đung đưa qua lại có chút đáng sợ, Ôn Niệm Nam cảm thấy hơi kinh hãi. Bên ngoài gió hơi lớn, đèn dọc hai bên lối đi đều lung lay theo, Ôn Niệm Nam từ từ đứng dậy đi về phía biệt thự vẫn còn sáng đèn đằng sau vườn dây leo.

—————

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Thẩm Lạc An vừa tới sân sau lập tức nhận ra có gì đó không ổn, chỗ này tối đen một bóng người cũng không thấy, sao Cố Ngôn Sinh có thể gọi y tới đây được.

“Tôi quên điện thoại rồi, phải quay lại phòng vệ sinh lấy đã.”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Người mặc âu phục màu tím bất thình lình tiến lên một bước cản y lại, lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Sao thế? Phu nhân Cố, ngài đã ra tới đây thì đừng hòng nghĩ tới chuyện có thể quay lại.”

Thẩm Lạc An bị biểu hiện thay đổi đột ngột của hắn hù dọa, vội vàng quay người muốn bỏ chạy. Người đàn ông kia giơ chân đạp ngã Thẩm Lạc An xuống đất, một tay bịt miệng y lôi kéo tới sân sau. Thẩm Lạc An sợ hãi, y giãy giụa kịch liệt, chợt liếc thấy một người đang bưng gì đó trên tay đi ngang qua, vội tránh thoát bàn tay của người đàn ông kia hét lên: “Cứu mạng!”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Miệng y lại bị bịt chặt lần nữa, người áo tím càng dùng thêm sức, Thẩm Lạc An hoảng sợ mở lớn hai mắt trừng y. Người phía bên kia nghe thấy tiếng kêu thì nhìn qua, lại chỉ lạnh lùng liếc một cái rồi đứng im tại chỗ không hề động đậy.

Thẩm Lạc An nhận ra người kia, chính là nhân viên bưng rượu vừa rồi y bắt quỳ xuống xin lỗi.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Người đàn ông áo tím quay sang nhân viên phục vụ, lắc lắc cánh tay hơi mỏi của hắn, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa, ngón tay giơ lên làm động tác ra hiệu: “Suỵt.”

Nhân viên phục vụ thu lại tầm nhìn quay người rời đi, người đàn ông áo tím bật cười một tiếng mỉa mai: “Thú vị đấy, xem chừng cách làm người của cậu đúng là tồi tệ, thế mà người ta thấy chết không cứu kìa.”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Hắn chợt thô bạo dùng sức vứt Thẩm Lạc An ra đất, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, chốc lát sau đã có thêm vài người tới. Chân người đàn ông phía trước có vẻ đi đứng không tiện, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, từ cổ tới lòng bàn tay có xăm hình con rắn, một vết sẹo dài trải từ đuôi lông mày xuống khóe mắt.

“Đ*t mẹ, Tiêu Kỳ Hạo, mày cứ thế bắt người thuận lợi như vậy?”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Người đàn ông áo tím giang hai tay ra: “Chậc chậc, cái loại trí thông mình tầm này, cậu chủ nhỏ còn muốn tự tao ra tay, Tôn Kỳ, việc ở đây giao cho bọn mày, tao về báo lại với cậu chủ nhỏ nha.” Dứt lời hắn không thèm quay đầu lại, huýt sáo rời đi.

“Đây là phu nhân của thằng nhãi Cố Ngôn Sinh kia sao? Bộ dạng vậy mà thật điềm đạm đáng yêu haha.”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

“Tranh thủ thời gian trói nó lại mang đi, nói nhảm cái gì.”

Thẩm Lạc An nghe vậy vội vàng hét ầm lên: “Các anh không thể bắt tôi, tôi là người của Cố Ngôn Sinh, các anh dám bắt tôi sao?”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

“Ah, bọn tao đúng là đến bắt cóc phu nhân của tập đoàn Cố thị đó, còn có tiết mục tự giới thiệu nữa à, tao khuyên mày chấp nhận đi, nếu không bọn tao sẽ cho mày nếm mùi đau khổ.”

“Thả tôi ra, tôi có tiền… Tôi có rất nhiều tiền, sẽ đưa hết cho các anh, hoặc là nếu các anh muốn bắt Cố Ngôn Sinh tôi có thể giúp các anh dụ hắn tới, xin các anh đừng bắt cóc tôi… Tôi không phải phu nhân của tập đoàn Cố thị, tôi không phải đâu… Tôi lừa các anh đó!”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Tôn Kỳ giơ tay tát mạnh một phát, tiến tới giơ chân giẫm lên ngực Thẩm Lạc An.

“Mày nói thì ông đây phải tin sao? Năm đó để thằng nhãi Cố Ngôn Sinh kia chạy thoát hại một chân ông đây bị đánh đến tàn phế, bây giờ vợ nó rơi vào tay tao, mày nghĩ là tao sẽ bỏ qua cho mày á?”

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

——————–

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Tác giả có lời muốn nói:

Cố tra sở dĩ thưởng nhìn ngắm bóng lưng Thẩm Lạc An mà ngẩn người, lại còn thích Thẩm Lạc An mặc đồ trắng là bởi vì lúc bị bắt cóc, trí nhớ trước khi hắn rơi vào hôn mê cũng in hằn một bóng lưng màu trắng.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Hắn nhất định không liên hệ cái bóng lưng màu trắng kia với Niệm Niệm bởi vì mấy năm gần đây Niệm Niệm không mặc đồ trắng.

Sau đây tôi xin viết về vụ bắt cóc và thương tích của Cố Ngôn Sinh dưới góc nhìn của Niệm Niệm.

Truyện được đăng độc quyền trên Truyen88.vip!

Editor: tối nay nếu đi chơi về sớm chắc cố thêm một chương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi