ANH ẤY Ở CẠNH PHÒNG TÔI


Từ Phó để Giang Thuần ngồi trên bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh nam, môi lưỡi hai người dây dưa quấn quít không rời.

Hắn khuấy đ.ảo kh.oang miệng ướt át, hơi thở chứa đầy mùi cồn của cô chảy vào trong người hắn nóng rực.
Chân Giang Thuần quấn lấy eo hắn, đôi chân thon dài trắng đến độ thấy rõ các mạch máu.

Da cô cực kì mịn màng, như da của em bé sờ vào rất là thích.
"Ừm...!Có người...!Từ...!Ưm..."
Giang Thuần đẩy hắn nhưng Từ Phó không có ý định dừng lại, tiếng bước chân bên ngoài ngày càng lớn.

Cô lo sợ có người đột ngột xông vào, lúc đó chắc chắn rất xấu hổ.

Hắn đột nhiên nhấc cô lên, đi vào một phòng vệ sinh rồi bấm chốt cửa.

Cô bị hắn đẩy lên tường, đôi môi hai người vẫn gắt gao dính chặt.
"Ưm...!Anh nhẹ chút...!Ư aaaa...S**** quá..."
Tiếng r.ên rỉ đó phát ra từ phòng bên cạnh, cực kì lớn, cực kì phóng đại còn có thể nghe được tiếng vận động kịch liệt bên kia.

Tất cả dây thần kinh của Từ Phó căng ra hết cỡ, dưới đ.ũng quần hắn sớm đã cứng lên, bây giờ vì tiếng kêu d** đ**** phòng bên mà thêm trướng đau.
Hắn nhìn nữ nhân trong lòng mình như con mèo nhỏ vừa mềm vừa thơm, Từ Phó suy nghĩ nửa ngày.

Hắn không dám!!!
*
Cả hai rời khỏi phòng quán karaoke, Giang Thuần được hắn dìu lên xe.

Bởi vì cô đi đứng có chút loạn choạng do hơi men, hắn sợ cô ngã nên mới chủ động dìu dắt.

Đội nón bảo hiểm xong, ánh mắt Từ Phó lưu luyến miết nhẹ lên cánh môi mềm mại của cô gái, giọng khàn khàn:"Lúc nảy là cậu thưởng cho tôi thắng trận bóng."
"Còn có thể thưởng nhiều hơn." Giang Thuần cười cười, vô tri vô giác đáp lại
Từ Phó lần đầu tiên bị lời của con gái nói đến đỏ mặt, hắn kéo tấm chắn trên nón bảo hiểm xuống che đi khuôn mặt của Giang Thuần, thầm mắng nó đúng là hại nước hại dân.
Giang Thuần không say đến như vậy, cô đang cố tình chọc ghẹo Từ Phó thôi.
Về đến nhà cô ngủ đến chiều mới tỉnh, lúc xuống nhà đặc biệt thấy chú Từ ở nhà.

Cô ở ké nhà Từ Phó mấy tháng nay nhưng rất ít khi gặp chú Từ, hoặc là chú về muộn hoặc là đi công tác rất lâu.
Ba người họ đúng là gia đình, khung cảnh bây giờ là dì Từ ngồi bên cạnh chồng cười dịu dàng, còn chú Từ hình như vừa mua cho Từ Phó máy chơi game mới thì phải.

Hắn cũng rất vui, đây là lần hiếm hoi cô thấy hắn cười...
"A Phó con giỏi lắm, nếu năm sau có thể thi đổ đại học thể thao thì tốt." Chú Từ không ngừng khen ngợi và cổ vũ con trai.
"Với thành tích hiện tại của a Phó thì không thành vấn đề." Dì Từ hãnh diện đệm thêm.
"Con trai của ba đúng là một thiếu niên ưu tú, haha."
Bọn họ một nhà cười nói, tình cảm gia đình có thể từ đây mà nhìn ra.
Giang Thuần đứng nhìn họ mãi mà quên mất mình đã đứng chôn chân ở đấy bao lâu rồi.
Ước gì cô cũng có một gia đình hoàn chỉnh...
Từ Phó nhìn máy chơi game, trong một phút giây nào đó bất giác hắn nhìn lên lầu...!Giang Thuần đứng ở đó không động đậy.
"Tiểu Giang Thuần cậu đứng ở đó nghe lén người ta khen tôi à?" Từ Phó chủ động đứng lên đi lại phía cầu thang.
"Làm gì có." Giang Thuần thay đổi nét mặt rất nhanh, cô lúc nảy rõ ràng là thất thần, nhưng một phút sau lại có thể vui như không có gì xảy ra.
Giang Thuần đi xuống, cười tươi nói tiếp:"Người khác khen cậu tớ nghe cả ngày, nghe đến phát chán luôn.


Phó đại ca quá ưu tú mà!!!"
"Tiểu Thuần cháu lại đây chú Từ cũng có quà cho cháu."
Chú Từ mua váy cho cô, cái váy dài màu vàng nhạt rất đẹp.

Cô nhận món quà trong tay, khoé mắt có hơi xót nhưng không dám khóc.

Không khí đang rất vui, không thể vì cô mà giảm xuống được.
Giang Thuần siết chặt bàn tay giấu bên dưới lớp váy, cười lễ phép nói cám ơn.
"Tiểu Giang Thuần tôi có máy chơi game mới, cậu có muốn chơi không?"
"Cậu cho tớ chơi chung sao?" Cô giả vờ phấn khích.
Từ Phó vứt máy chơi game cũ cho Giang Thuần nói:"Lấy máy cũ của tôi, đợi tới khi có cái mới lại cho cậu cái này."
"Cậu đúng là "rộng lượng" quá trời." Giang Thuần lườm hắn.
Từ Phó cho cô máy chơi game cũ, mấy cái game trong này chơi cũng vui.

Cô thấy dùng để giết thời gian rất tốt.

Giang Thuần lúc rãnh rỗi sẽ lấy ra chơi qua một lát, lúc dạy học Tiểu Hi cũng vậy.
"Giang Thuần cái cậu cầm là máy chơi game của Từ Phó hả?"
Giang Thuần nhìn máy chơi game trong tay, hơi tò mò vì tại sao Tiểu Hi lại biết hay vậy?
Tiểu Hi không nghe thấy cô phủ nhận thì lập tức ánh mắt cô nàng sáng lên trông thấy, kể về sự tích máy chơi game cho Giang Thuần nghe.
Xưa này máy chơi game của Từ Phó là vật cấm không cho ai cầm vào, năm nào thi bóng rổ được cúp thì hắn lại đổi một cái mới, cô đoán là chú Từ tặng.

Tiểu Hi nói bạn bè đồn đại Từ Phó có tổng cộng chín cái máy chơi game.

Cô ấy còn nói sau này nếu hắn cầu hôn thì quà tặng cho vợ tương lai sẽ là những cái máy chơi game đó.

Tất cả đều được Từ Phó chơi đến thứ hạng cao nhất.
Giang Thuần không hiểu cái máy của cô cầm là cái thứ mấy trong bộ sưu tập của hắn, nhưng mà hắn sao lại cho cô thứ quan trọng như vậy.
Nếu cô không biết thì có thể lấy máy chơi game của Từ Phó, nhưng nếu biết rồi thì không thể mặt dày mà vẫn giữ lại.
*
Hôm nay có tiết toán, Giang Thuần vừa giải đề, vừa giúp Từ Phó làm mấy câu hỏi.

Cô học tốt, tốt hơn Từ Phó rất là nhiều.
"Từ Phó máy chơi game của cậu tớ để trong phòng khách đấy." Vô vừa ghi chép vừa nói.
"Cho cậu rồi, nói với tôi làm gì?"
"Tớ không lấy đâu, tớ...!không thích."
Từ Phó nghe xong không trả lời, lần đầu tiên hắn cho người khác máy chơi game của mình, lại bị người ta trả lại?
Cô không thích máy chơi game của hắn, hay là không thích hắn?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi