ANH ẤY Ở CẠNH PHÒNG TÔI


Mấy ngày sau Từ Phó và Hứa Cường bắt đầu khởi hành đi thành phố F, vắng bóng hắn một tháng không biết Giang Thuần sẽ có những cảm xúc gì nữa.
Hiện tại bây giờ, cô cảm thấy có chút trống vắng.
Mấy ngày này khí hậu ở thành phố A không được tốt, nên dì Từ cũng bị cảm mạo rồi.

Không có Từ Phó ở nhà, chú Từ cũng đi công tác nên Giang Thuần ở nhà phụ trách chăm sóc dì Từ.

Cô nấu cháo, bưng nước, mua thuốc cho bà ấy, mãi cho tới qua khỏi ba ngày dì Từ mới có thể rời giường, cơ thể cũng khá hơn được chút ít.
"Tiểu Thuần là một cô gái chu đáo, dì cám ơn con." Giọng gì lạt đi, vì vừa trải qua một trận cảm nặng.
"Dì Từ đừng khách sáo, dì mệt cứ nghỉ ngơi thêm đi ạ.

Việc nhà con đã làm xong hết rồi, cháo cũng đã nấu.

Dì có đói chưa, con mang lên cho dì nha?"
"Tiểu Thuần dì đã khoẻ hơn nhiều rồi, con xem có thể đi lại bình thường mà, không có sao hết."
Dì Từ vuốt tóc Giang Thuần, thấy dì khoẻ có sức sống cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây cô chưa từng chăm sóc người bị ốm, thế giới của cô làm gì có ai mà chăm sóc?

Giang Thuần không nói cho Từ Phó nghe chuyện mẹ hắn bệnh, dù gì cũng là cảm mạo thôi hắn ở bên đó nếu biết sẽ càng thêm lo.

Đợi khi dì Từ khoẻ hẳn bà ấy mới gọi trò chuyện với Từ Phó, hắn lúc này mới biết, trong lòng hắn lại cảm thấy rất ấm áp.

Giang Thuần thật sự rất tốt, hắn rất hạnh phúc khi có cô.
Chuyện tình cảm của Đào Ân và Hứa Cường có tiến triển tốt, nhờ vậy mà Đào Ân mới hay đến thành phố A thăm cô.

Bọn họ thay phiên nhau, có khi là Hứa Cường đi thành phố B, cũng có khi là Đào Ân đi thành phố A, cách một thành phố nhưng nhìn họ hình như chẳng có khoảng cách nào cả.
Giang Thuần nhìn cảnh này, trong lòng quả thật có ngưỡng mộ.
Hôm nay Đào Ân tới học bài với cô, cả hai học xong trời cũng đã tối nên đi dạo một lát.

Tản bộ tới gần một quán bar, cô vô tình gặp được đám bạn chí cốt của Từ Phó còn có đại tỷ Phú Lan nữa.

Bọn họ hình như không ổn, bị một đám khác gây sự, chặn đường.
Trước đây có Từ Phó và Hứa Cường đứng ra bảo kê, bây giờ không có bọn hắn đương nhiên họ yếu thế hơn nhiều.
Phú Lan cũng chỉ là cô nàng bad girl biết ăn chơi, bây giờ bị một đứa nam sinh khác nắm đầu cũng chỉ có thể vơ võ mèo cào.

A Lực cũng bị nhéo lỗ tai, không có sức gãi ngứa cho người khác.
Giang Thuần không nhìn thấy thì thôi đã thấy thì không làm ngơ được, dù gì a Lực với cô cũng tính là thân thiết.
"A Lực, cậu bị bắt nạt hả?" Sự xuất hiện của Giang Thuần làm cho a Lực lập tức sa sầm mặt.
Anh ta phẩy tay, lấp bấp nói:"Đi đi bạn học Giang, chỗ này phức tạp lắm không có Phó đại ca ở đây nữa..."
"Này, buông tay đi."
Giang Thuần đập vai cậu nam sinh đang nhéo lỗ tai a Lực, cậu ta nhìn thấy cô liền sáng mắt.

Dĩ nhiên đám lưu manh này sẽ mê gái đây là bản tỉnh trời sinh rồi, với lại ở độ tuổi này nam sinh thường hay trêu ghẹo, cô cũng không lấy làm lạ.
"Cô em này ở đâu mà ngon thế, hai đứa luôn đó tụi bây."
"Giang Thuần mau đi nhanh." A Lực sợ xanh mặt, cô mà có chuyện gì anh ta sẽ không dám gặp mặt Từ Phó.

Cũng không biết phải giải thích thế nào.
Giang Thuần đột nhiên bắt lấy tay nam sinh đang sờ trên mặt mình dùng lực bẻ một cái, cậu ta vì đau nên r.ên rỉ.


Đám đi cùng cũng bắt đầu động tay động chân, nhưng Đào Ân và Giang Thuần chỉ cần vài cước là khiến cả đám nằm bò ra đất, rên ư ử
"Tao thấy ở thành phố A này tiếng của mày nát quá, còn phải động tay chân nữa." Đào Ân ôm vai Giang Thuần chọc ghẹo.
Giang Thuần phủi tay, cười đáp:"Hổ không gầm tụi nó tưởng hổ là hello kitty á."
A Lực chưa hết sợ đã phải đi nghe điện thoại của Từ Phó rồi, lúc nảy sợ quá nên anh chỉ có thể cầu cứu Phó đại ca.

"Xong...!xong rồi ạ." A Lực lấp bấp đáp.
"Giang Thuần và bạn cậu ấy..."
Giang Thuần nghe tới đây liền trừng mắt, a Lực liền hiểu ý không dám nói.

Anh sợ Giang Thuần đánh anh như đám kia, trông tụi nó bị đánh thê thảm lắm.
Giang Thuần cướp điện thoại của anh áp lên tai, nhỏ giọng giải thích:"Phó đại ca là trái đào thối đánh, em chỉ phụ thôi à."
"Thuần đại ca à rõ ràng mày bẻ tay người ta còn gì?" Đào Ân không cho cô cơ hộ làm Hello Kitty liền tố cáo ngay.
"Phó đại ca em chỉ bẻ hơi hơi thôi, không sao mà."
Giang Thuần xách cổ một tên đang nằm r.ên rỉ dưới đất lên, nhẹ giọng hỏi:"Bạn học ơi nói cho bạn trai tôi biết là bạn chỉ bị bẻ tay hơi đau thôi phải không?"
"Phải...!Phải, không có gì, không sao, tôi khoẻ lắm.

Chị hai à, tha cho tôi đi." Tên đó lấp bấp, điệu bộ vô cùng sợ sệch.
Giang Thuần áp tai vào điện thoại, lại nũng nịu:"Trái đào thối nó dọng người ta bầm mắt luôn, em chỉ hỗ trợ thôi anh cũng nghe rồi đó người ta cũng không sao."
"Giang Thuần em gần thi đại học rồi, đừng để bị trừ hạnh kiểm, hiểu chưa?"
"Phó đại ca, em nhớ anh."
Giang Thuần che miệng nói nhỏ, sau đó tắt máy.


Cô làm nũng như thế, hắn chắc chắn không nỡ giận cô đâu.
"Cám ơn, cũng không ngờ trông em thuần khiết như vậy lại đánh nhau rất giỏi." Phú Lan tuy mất mặt nhưng vẫn phải đối mặt và thừa nhận.
"Phong cách của chị qua thời của tụi em rồi, không cần cám ơn.

Bạn trai em đi rồi, em cũng chỉ thay anh ấy thôi."
Nói xong Giang Thuần kéo a Lực cùng đi.
"Chị Thuần à, em xưa nay có mắt không thấy thái sơn.

Chị đừng có để bụng nha." A Lực trở nên sợ cô, anh đã nhìn thấy kết cục của bọn người kia rồi, không thể nói không sợ.
"A Lực gọi tớ là bạn học Giang đi, tớ lúc nảy tự vệ thôi."
"Bạn...bạn học Giang."
Nghe có hơi gượng ép, nhưng mà cô tạm chấp nhận.
"Cậu về đi, không có Phó đại ca và Cường đại ca thì đừng có tụ tập nữa."
"Vậy tôi về trước, tạm biệt hai cậu."
Giang Thuần vẫn là Giang Thuần luôn khiến người ta sợ hãi, cô không thích cảm giác người ta sợ mình cô chỉ thích mọi người yêu thích mình thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi