ANH ẤY Ở CẠNH PHÒNG TÔI


Trận đấu bắt đầu, sự cạnh tranh quyết liệt làm cho không khí nơi đây vô cùng nóng.

Hứa Cường ở thế phòng bị, giữ vững phong độ của mình.

Còn Từ Phó ở thế tấn công, liên tục ghi bàn.

Cô nhìn thiếu niên áo đỏ đang chạy băng băng trên sân bóng, mái tóc vì ướt mồ hôi mà rũ xuống trán, đôi mắt lạnh nhạt nhưng ma mị và thu hút, Từ Phó của cô thật mãnh liệt quá đi, lại siêu cool ngầu.
Chuyện Từ Phó hứa với cô chắc chắn làm được, hắn đã nổ lực không ngừng nghỉ suốt một tháng trời.

Cuối cùng tiếng còi trận đầu vang lên, hắn đã thắng, đã không nuốt lời với bảo bối nhỏ của mình.

Trái tim Giang Thuần hân hoan, đột nhiên cô lại nghĩ Từ Phó và cô sẽ không rời xa nhau.
Đợi bọn họ ăn mừng chiến thắng xong mới xách đồ ra khỏi phía hậu trường, Giang Thuần chạy đến ôm hắn nhủi nhủi vào lòng cũng không sợ cả người hắn dính đầy mồ hôi.
Từ Phó mỉm cười xoa đầu con mèo nhỏ trong lòng, một tháng nay hắn nhớ cô biết bao nhiêu.


Cứ đêm xuống hắn đều hận không thể chạy về "ngủ" với cô.
"Phó đại ca anh đẹp trai nhất." Cô nhoẻn miệng cười, nịnh nọt hắn.
"Em còn phải nói hả?"
Khoé môi hắn cong lên, nhìn rất ngứa đòn, nói rồi hắn đặt lên môi cô một nụ hôn.
Hứa Cường ôm lấy Đào Ân, anh trêu chọc:"Em xem bọn họ làm như chốn không người, thật sự nghẹn đến tận cổ họng."
"Hứa đại nhân chúc mừng chiến thắng." Đào Ân cũng hôn môi Hứa Cường.
Giang Thuần cười ha hả, lại đổi thế chủ động trêu chọc anh:"Tiểu Cường à cậu không biết trái đào thối là phe tớ hả? Nó gọi tớ là bà cố nội đó, cậu tự dưng lại động vào bà cố nội của nó làm gì?"
"Vậy tôi cũng phải gọi cậu là bà cố nội Giang Thuần rồi." Hứa Cường được hôn liền vui vẻ không quan tâm tới chuyện gì nữa
"Các cháu cứ tự nhiên, bà đây có phúc nên cực kì nhiều con cháu."
Người ta có cặp có đôi là thế còn Lực ăn cơm chó đến phát ngán luôn, nhưng cũng không dám hó hé tiếng nào.
Từ Phó và Hứa Cường đã qua ải, còn cô và Đào Ân vẫn không ngừng cố gắng...
Thời gian học phụ đạo cho các học sinh lớp 12 càng ngày càng dày, có hôm Giang Thuần học xong ở trường xong đã là 9 giời tối.

Từ Phó đi chơi game, hoặc là ở trong lớp hoặc là sẽ ra ngoài quán net nhưng bất kể cô về giờ nào hắn cũng xuất hiện đưa cô về.
Tuệ badgirl:(tin nhắn đính kèm hình ảnh) hello mấy cưng.
Giang Thuần mở ra xem, bức ảnh giấy đăng kí kết hôn của Lâm Tuệ và Trần Triết.

Cô nhớ không lầm thì sinh nhật của Lâm Tuệ mới qua tháng trước, còn Trần Triết hơn bọn cô một tuổi.
Thấy được kết quả này, Giang Thuần không nhịn được mà cười.

Tay soạn tin nhắn hồi đáp:
Thuần mỹ nhân:Nên vậy, cả hai đều hại nước hại dân thì về một nhà là quá đúng!
Ân trái đào:Ghen tị quá, tiểu Đào Đào cũng muốn được cầu hôn.
Tuệ Badgirl:Tụi mày không nói nổi câu chúc mừng hả?
Triết Badboy:Vợ ơi lấy hộ anh cái khăn tắm.
Thuần mỹ nhân:(Icon mắc ói).
Chuyện vui của bạn thì cũng là chuyện vui của mình, Giang Thuần cười, sau đó lại vùi đầu vào học bài.
Từ Phó về lúc 12 giờ đêm, hắn mang cho cô một ít sủi cảo nóng.


Kể từ khi hắn trở về từ thành phố F thì đêm nào cũng đóng đô ở phòng cô, báo hại cho Giang Thuần mệt đến chết đi sống lại.

Còn hắn sau khi xong việc quá thoả mãn liền nhoẻn miệng cười một cách vô tội.
"Tiểu Giang Thuần em gầy đi rồi."
"Đâu có, vẫn vậy mà."
"Gầy đi nhiều rồi, ăn nhiều chút."
Từ Phó nựng má cô, hắn rất thích véo má của Giang Thuần.

Cô mềm mại như cục bông, càng gần gũi khí hắn ngày càng nghiện.
*
Ngày thi đại học, Từ Phó đưa Giang Thuần tới cổng phòng thi.

Hắn được miễn thi tốt nghiệp, còn tên của Giang Thuần gần như nằm cuối trong bảng chữ cái nên sẽ thi ở trường khác chứ không phải là trường Tam Á.
"Phó đại ca lỡ em thi trượt thì phải làm sao đây?" Giang Thuần kéo áo khoác da của hắn, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng hỏi.
"Không có chuyện thi trượt, Tiểu Giang Thuần của anh rất giỏi." Hắn trấn an.
"Phó đại ca nếu em và anh không học cùng thành phố thì phải làm sao?" Cô vô cùng lo ngại ở vấn đề này, nếu như cô thi trượt thì không biết phải làm như thế nào nữa.
"Vậy anh lại chuyển tới cùng em là được."
Giang Thuần được hắn hôn lên trán sau đó tiễn vào phòng thi, cô gái của hắn cuối cùng cũng khuất bóng rồi.
Vào phòng làm bài Giang Thuần nhìn đề thi mới thở phào được một hơi.


Đề thi năm nay tương đối không quá dễ cũng không quá khó, Giang Thuần có thể chắc chắn gần như chín mươi phần trăm kiến thức.

Cô rất vui vì hoàn thành bài tốt, sau khi ra khỏi phòng liền nhắn tin hỏi Đào Ân.

Cô nàng cũng có kết quả tương tự, nếu vậy là bọn cô sẽ cùng nhau đến một trường đại học rồi.
Giang Thuần tung tăng ra khỏi trường học nụ cười vẫn treo trên môi, ngay bây giờ cô rất muốn khoe thành tích với Từ Phó.

Muốn hắn mua thức ăn làm phần thưởng, muốn hắn hôn cô mấy cái để chúc mưng.
Cô cố gắng tìm kiếm trong đám đông bóng dáng của Từ Phó, nhưng mãi cũng không thấy hắn đâu.

Cô lại nghĩ chắc là hắn chưa đến, cô chờ một chút cũng không sao.

Bỗng lúc này di động trong túi của cô reo, người gọi đến là Hứa Cường.
Mi mắt cô giật giật, trong lòng có một chút dự cảm chẳng lành.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi