ANH ẤY RẤT ĐIÊN

Cái nhìn đầu tiên khi Thương Ngạn nhìn thấy Thương Nhàn một lần nữa, sự bất an trong lòng anh đã ứng nghiệm.

——

Anh hẳn phải biết rằng, chừng nào nữ ma đầu này chưa thấy được mặt nhóc con nhà anh thì cô sẽ không dễ gì bỏ qua.

Nhưng bây giờ muốn tránh cũng không kịp rồi.

Hiện tại là giờ tan học buổi chiều, Tô Mạc Mạc đang đi cạnh Thương Ngạn, chuẩn bị đi cùng anh đến Tổ Huấn Luyện máy tính để tự học buổi tối.

Tô Mạc Mạc phát hiện người bên cạnh đột nhiên dừng bước, cô tò mò ngẩng đầu ngó qua anh rồi nhìn theo tầm mắt anh về phía trước.

Người phụ nữ đã thay ra bộ quần áo chói mắt kia nhưng vẫn xinh đẹp hấp dẫn, cô tháo kính râm xuống, phất tay nhiệt tình chào hỏi với cô, không hề có sự xa cách và lạnh lùng vào lần gặp gỡ đầu tiên.

Tô Mạc Mạc ngẩn ra, xuất phát từ sự lễ phép, cô hơi khom người đáp lễ.

Chờ khi cô thẳng eo, Thương Ngạn đã đi đến trước mặt hai người.

Thương Ngạn ghét bỏ nhìn cô ấy.

Cô ấy cũng khinh bỉ nhìn Thương Ngạn ——

“Một cô gái ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, phấn điêu ngọc trác…… Nên được người của trường cách ly trong khu vực bán kính ba mươi mét, không để người khác nhớ thương rồi tổn thương em ấy.”

Thương Ngạn cong môi, khinh miệt hừ cười một tiếng.

“Nếu không phải vì em, bây giờ em ấy cũng sẽ không để mắt đến chị đâu.”

Thương Nhàn: “……”

Thương Nhàn: “Em xem trọng chính mình vậy ư.”

Thương Nhàn lười nói chuyện với đứa em trai luôn chọc giận người khác này, cô ấy tươi cười rạng rỡ cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh Thương Ngạn.

“Xin chào, chị là Thương Nhàn. Hôm nay rất vui khi được gặp em, em còn xinh đẹp hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của chị đấy —— nếu em không ngại, đêm nay chị có vinh hạnh cùng em ăn bữa tối không?”

“……”

Tô Mạc Mạc ngây ra.

Khoảng thời gian sống tại viện điều dưỡng trước kia, cô sẽ không có những kiểu gặp gỡ này, còn khi vào trường chưa được bao lâu, cô đã được Thương Ngạn bảo vệ rất kĩ, đây là lần đầu tiên nhận thấy sự “quyến rũ” trắng trợn và táo bạo từ một người xa lạ như này.

—— huống chi, người quyến rũ cô còn là phụ nữ.

Không để Tô Mạc Mạc kịp phản ứng, sắc mặt Thương Ngạn đã đen sì.

Anh bước xéo lên một bước, nửa che trước người Tô Mạc Mạc, nhẹ híp mắt nhìn Thương Nhàn.

“Lâu lâu mới có thời gian rảnh, chị không đi tìm Bạc Ngật chơi đùa mà đến trường học của bọn em làm gì?”

Đối diện với gương mặt anh tuấn lạnh lùng của em trai nhà mình, nụ cười trên mặt Thương Nhàn tự động biến mất.

Mặt không cảm xúc.

“Chị mời em ấy, không phải mời em.”

“Em ấy là người của em.”

Thương Nhàn: “???”

Thương Nhàn quay đầu nhìn Tô Mạc Mạc, “Nó nói thật hả?”

Tô Mạc Mạc nghẹn lời, trong lòng có chút oán niệm trừng bóng dáng ngay thẳng không chút chột dạ của người nào đó, cô không tình nguyện gật đầu.

Cô cũng đâu thể nói cho Thương Nhàn rằng nếu mình không thừa nhận, Thương Ngạn sẽ lập tực lấy việc hôn cẳng chân của cô ra để uy hiếp chứ……

Thương Nhàn thấy cô gái ấm ức như thế, trong nháy mắt, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Biểu cảm Thương Nhàn cũng thay đổi theo, trong mắt hiện rõ sự đau lòng và khiển trách ——

“Chị cho rằng ít nhiều gì em cũng còn sót lại chút nhân tính, bây giờ xem ra là ngay cả một phân cũng không còn.”

Thương Ngạn cười như không cười.

“Cần thứ đó làm gì.”

Anh duỗi tay ra sau lưng, vòng qua bả vai cô gái.

“Có nhóc con nhà em là đủ rồi.”

Thương Nhàn: “………………”

Rốt cuộc nhà cô đã nuôi dạy ra hai anh em cầm thú gì đây chứ.

Thương Nhàn cong người, ngó qua cô gái.

“Cô bé, em không cần để ý đến nó. Chị Nhàn mời em đi ăn bữa tối, em có thời gian không?”

Tô Mạc Mạc giương mắt, đối diện với Thương Nhàn.

Người phụ nữ này trời sinh có cặp mắt đào hoa, đuôi mắt hơi xếch, tăng thêm hai phần quyến rũ.

Lúc bị đôi mắt như vậy chân thành nhìn, thật sự rất khó để nói ra lời từ chối.

Tô Mạc Mạc không nhịn được gật đầu.

Ý cười trong mắt Thương Nhàn lóe lên.

Cô ấy thẳng người, “Được, em ấy đã đồng ý với chị —— nào, bạn học này, phiền bạn nhường một chút, đừng chặn đường.”

Thương Ngạn làm “bạn học này” khẽ nhướng mày.

“Em sẽ không để chị có cơ hội ở riêng một mình với em ấy, chị đừng có mơ.”

“……”

Thương Nhàn bị cặp mắt đề phòng như gặp cướp đó nhìn chằm chằm, cô ấy tức giận đến mức nụ cười cũng sắp rơi mất.

Thương Nhàn gần từng chữ nói:

“Chị có thể ăn bảo bối nhà em được ư.”

Tô Mạc Mạc ngớ ra, nhìn qua Thương Nhàn, lại nhìn về Thương Ngạn.

“Có ăn cũng không tới lượt chị đâu, theo đuổi cũng không được.”

Thương Ngạn chấp nhận rất nhanh, thoạt nhìn hoàn toàn không cảm thấy cách gọi kia của Thương Nhàn có vấn đề gì.

Thương Nhàn có gắng nén xuống xúc động muốn xem thường cậu em trai có dục vụng chiếm hữu kinh khủng này.

“Được rồi. Vậy em đi cùng luôn đi.”

“…………”

*

Ô tô chở ba người đến ngoài hiên của nhà hàng, Tô Mạc Mạc nhìn cánh cửa xoay tròn tự động kia, cô có chút cạn lời.

Đương nhiên Thương Ngạn cũng chú ý đến phản ứng của cô.

Trên thực tế, khi vừa nhìn thấy chiếc xe chạy vào con đường dẫn đến trung tâm thành phố C, trong lòng Thương Ngạn đã có dự cảm từ đó. Chờ xe tới khi dừng lại, dự cảm trở thành sự thật: Đúng là bọn họ đã đến nhà hàng đã ăn cơm trưa vào sinh nhật của Thương Ngạn lần trước.

——

Xét về mặt ý nghĩa thì có thể nói nơi này là lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ.

Thương Ngạn cong khó môi, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Tô Mạc Mạc.

Tô Mạc Mạc giả vờ không nhận ra.

“Chị nghe Bạc Ngật giới thiệu, đây là nhà hàng tốt nhất thành phố C, đêm nay chúng ta cứ……”

Trên ghế phụ, Thương Nhàn vừa nghiêng xuống liền đứng hình. Ánh mắt cô ấy lộ ra vẻ quái dị, nhìn lướt qua Tô Mạc Mạc rồi dời mắt lên Thương Ngạn đang cười như không cười.

Ngừng hai giây, Thương Nhàn chậm rãi nhíu mày.

“Có phải em lại bắt nạt con gái nhà người ta không?”

Thương Ngạn liếc cố ấy, “Lại là sao chứ?” Thương Nhàn còn chưa kịp đáp lời, anh đã xoay người xuống xe.

Qua đến cửa xe bên kia, anh chủ động kéo nó ra giúp Tô Mạc Mạc, sau đỡ giữ cửa xe, nhìn cô gái đi xuống.

“Cảm ơn sư phụ.” Tô Mạc Mạc xuống xe rồi lễ phép xin lỗi.

Thương Ngạn nghiêng người, chờ cô gái đi đến cạnh mình.

“Tại sao lúc đó anh lại không nhận ra đó là em chứ?”

Nhân lúc đi ngang qua nhau, nam sinh ép giọng trở nên trầm thấp khàn khàn, cất giấu ý cười khó đoán.

“……”

Cuối cùng vẫn không tránh được nhắc tới vụ này.

Tô Mạc Mạc trầm mặc vài giây, cúi đầu, dịu dàng nói, “Không phải em cố ý giấu sư phụ, chỉ là nếu bị người khác biết, sẽ gặp phiền phức trong trường……”

“Anh có trách em à.”

Thương Ngạn khoanh tay, xoa nhẹ cái đầu đang cúi thấp vì nản lòng của cô gái.

Tô Mạc Mạc ngẩn ra.

Nghe thấy lời nhắc này của Thương Ngạn, cô mới bừng tỉnh: Đúng rồi, từ lần rơi vào hồ nước ở núi giả rồi lộ mặt cho tới nay, rõ ràng Thương Ngạn nhớ được mình bị giấu giếm, thậm chí còn “lừa gạt” trước mặt, nhưng trước nay chưa từng nghi ngờ, thậm chí cũng không truy vấn nguyên nhân……

“Hơn nữa, sau này không cần sợ phiền phức nữa.”

“……?”

Tô Mạc Mạc quay người, ngước đầu nhìn Thương Ngạn.

Trên mặt người nọ mang theo nụ cười không chút để ý, lời nói ra cũng rất tùy hứng.

Duy nhất là ánh mắt khi nhìn cô, cặp con ngươi đen như mực đó dường như không để ánh sáng lọt vào, tối đen như vực sâu không đáy ——

“Sau này có anh ở đây, sẽ không có phiền phức. Em có thể tùy theo ý muốn, làm bất cứ điều gì mà em muốn.”

Tô Mạc Mạc sững sờ tại chỗ.

Một lát sau, cô hồi thần, chóp mũi đột nhiên chua xót.

Cô gái cúi đầu.

Đây là lần đầu tiên……

Có người nói cho cô.

Em đừng sợ, bởi vì có anh ở đây.

……

Cô đã từng lẻ loi, một mình ngồi co lại thật lâu trong phòng bệnh đơn sắc trắng. Ngoài cửa sổ là xuân qua thu đến, tiếng cười vui vẻ, đông vui náo nhiệt, thế giới sặc sỡ xán lạn.

Sặc sỡ xán lạn, dường như không liên quan gì đến người chỉ có một màu là cô; đông vui náo nhiệt, nhưng bên cạnh cô lại không có ai tồn tại.

Mãi đến khi anh xuất hiện.

“…… Hai đứa đang say mê nghĩ gì vậy, không thèm nhúc nhích luôn?”

Tiếng cười trêu ghẹo bất ngờ vang lên bên tai, kéo lại ý thức đã trôi xa của Tô Mạc Mạc. Có lẽ Thương Nhàn đã nói chuyện xong với tài xế, đang bước đến một bên khác của Tô Mạc Mạc.

Thương Ngạn không dấu vết bảo vệ cô gái vừa hoàn hồn, nói tiếp.

“Vì phải kính già yêu trẻ, nên đang đợi chị đấy.”

Thương Nhàn: “……”

Kiểu em trai này có thể trưởng thành tới tuổi này, đủ để thấy được lòng cô ấy lương thiện biết bao.

Trước mặt Tô Mạc Mạc, ít nhất chị em hai người sẽ không giương cung bạt kiếm cãi nhau một trận, hai người đứng bên cạnh cô gái, mắt nhìn thẳng đi vào nhà hàng.

Nhà hàng đã sớm để lại cho họ vị trí tốt nhất.

Hiện tại là giờ ăn tối của đa số mọi người nên nhà hàng yên tĩnh ưu nhã này đã gần như không còn chỗ ngồi. Người phục vụ mặc lễ phục ngắn được cắt may khéo léo đi đằng trước, chậm rãi dẫn bọn họ đến bàn ăn tốt nhất cạnh cửa sổ sát đất.

Đây là bàn ăn duy nhất hình vòm cung nằm trên bục, cách đó không xa còn đặt cây dương cầm đen tuyền được lau chùi sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Phục vụ dẫn ba người ngồi xuống, sau khi cả ba đã ngồi xuống, phục vụ lập tức khom người hành lễ rồi lui xuống bục.

Ánh mắt loáng thoáng từ nhiều hướng trong nhà hàng sôi nổi nhìn qua.

——

Ba người vừa vào, ai cũng là những người nổi bật trong đám đông, bình thường đã khó gặp, nói chi là một lúc ba người.

Hơn nữa bọn họ còn ngồi tại vị trí VIP của nhà hàng, không ít người đã bắt đầu cùng nhau thảo luận với bạn đồng hành về thân phận của ba người trẻ tuổi này.

Từ lúc tiến vào, Thương Ngạn đã dự kiến trước, trước khi ngồi xuống đã chủ động để Tô Mạc Mạc ngồi ở chỗ bên trong ngay sát cửa sổ sát đất, còn mình thì ngồi bên ngoài, phần lớn tầm mất đặt trên người cô gái đã bị anh che khuất.

Ban đầu Thương Nhàn còn khó hiểu, bây giờ đã ngộ ra, không khỏi vuốt nhẹ môi đỏ.

Cô ấy trào phúng lầm bầm.

“Nhà họ Thương có bao nhiêu đứa con trai chứ…… Lúc trước cả đám đều kiêu ngạo như trên trời, kết quả không phải đều là thê nô sao.”

“……”

Thương Ngạn vừa dùng từ này để hình dung Bạc Ngật hồi sáng lập tức cứng người.

Qua hai giây, anh thong thả nhấc mắt, liếc qua Thương Nhàn ngồi đối diện.

“Vậy là con rể không chỉ kế thừa truyền thống tốt đẹp này mà còn dốc hết sức phát huy.”

“Đừng vội chứ Thương Ngạn, chị đang nói Thương Kiêu, đâu có nói em.”

Thương Nhàn lười biếng cười, cặp mắt vũ mị ẩn dấu tia sắc bén ——

“Huống chi vừa nãy em đã nói, cái gì mà Trường Giang sóng sau xô sóng trước đó.”

Thương Ngạn: “…………”

Tô Mạc Mạc cầm ly hồng trà yên lặng coi kịch, con ngươi đen nhánh lóe lên dưới ánh sáng, dáng vẻ ngoan ngoãn xinh đẹp.

Thừa dịp món thứ nhất còn chưa bưng lên, cuối cùng Thương Nhàn cũng thu lửa giận về, ôn nhu chuyển sang Tô Mạc Mạc ——

“Lúc nãy chị còn chưa hỏi, cô bé, em tên gì?”

Cô gái đặt ly hồng trà trong tay xuống.

“Em tên Tô Mạc Mạc.”

Thương Ngạn ngồi cạnh rũ mắt cười như không cười, hát đệm thêm ——

“Tô trong Tô Châu, Mạc là tiếng mào kêu.”

Tô Mạc Mạc: “…………”

Thầy gì mà đáng ghét thế.

Cô lén trừng nam sinh một cái, buồn bực sửa lại, “Mạc trong xa xôi, không phải mèo.”

Còn Thương Nhàn, từ khi cô gái nói ra dòng họ của mình, cô ấy đã giật mình tại chỗ.

Sau đó, dường như nghĩ đến gì đó, đáy mắt cô ấy xẹt qua rất nhiều cảm xúc.

Trên bàn đột ngột yên lặng.

Ngay cả Thương Ngạn cũng phát hiện, khẽ nâng mắt, ánh mắt đặt lên Thương Nhàn.

Thương Nhàn hoàn hồn.

Cô ấy cười nhẹ để che dấu.

“Tô Mạc Mạc…… Tên rất êm tai, làm nổi bật khí chất tiểu mỹ nhân của chúng ta.”

Tô Mạc Mạc ngượng ngùng cười.

“Cảm ơn.”

Trong lúc ăn, Tô Mạc Mạc rời khỏi bàn, đi vào toilet.

Sau khi bóng dáng cô gái khuất xa, Thương Nhàn kiềm cả suốt nửa buổi kiểm soát lại biểu cảm, ánh mắt khó đoán:

“Em biết bối cảnh của em ấy không?”

“……”

Thương Ngạn không thèm ngó lên.

“Không sao hết. Bối cảnh gì thì cũng là nhóc con nhà em.”

Thương Nhàn: “……”

Thương Nhàn: “Em còn dám nói mấy lời này, em ấy họ Tô!”

Thương Ngạn dừng lại.

Nghe thấy lời nhắc này, có thứ gì đó xẹt qua trong cặp mắt tối đen.

Nhưng cảm xúc này bị anh gạt bỏ đi rất nhanh.

Thương Ngạn không nhanh không chậm nâng mắt, khóe môi nhếch lên, nụ cười xen lẫn chút trào phúng.

“Thế nào, họ Tô thì đều là người của Tô gia bọn họ?”

Hết chương 51

#xanh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi