ANH ẤY RẤT HAY TRÊU CHỌC TÔI



Thời điểm ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tần Tình, Văn Dục Phong còn hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.
Khi hắn nghiêng tầm mắt nhìn về phía phương hướng kia, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vài giây, Văn Dục Phong mới xác định bạn học nhỏ của hắn thực sự xuất hiện ở quán bar.
Nam sinh mặt không chút biểu tình đứng tại chỗ nắm chặt tay trái.
Kiềm chế một hồi lâu, Văn Dục Phong mới đè xuống cảm giác muốn đi qua bên đó trực tiếp đem người khiêng đi.
Ngay lúc này, có một bartender của quán bar ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Dục ca, vị trí chuyên môn để lại cho ngài, Kiều An bọn họ cũng đang đợi ngài, ngài mau ngồi đi?"
"........"
Nghe người này nói xong, Văn Dục Phong chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Trong trường hợp này, nếu hắn chủ động quen biết với Tần Tình, đối với cô ấy cũng không phải là chuyện tốt.
Qua hai giây, Văn Dục Phong rũ mắt xuống, không nặng không nhẹ lên tiếng.
"Cậu dẫn đường."
"Ai."
Bartender kia cần mẫn lên tiếng, cười dẫn Văn Dục Phong đi tới sô pha vòng tròn cách đó không xa.

Nói cũng khéo, đích đến gần vị trí nơi bọn Tần Tình đang tổ chức tiệc.
Sô pha vòng tròn của quán bar có lưng tựa rất thấp, trên đỉnh còn mang theo một đường cong dễ đưa đẩy.

Nam sinh cao lớn chân dài liền ngồi xuống, lưng tựa của sô pha cũng không thể che khuất bờ vai rộng của hắn.
Nhìn chung cũng không cách mấy mét, Tần Tình cảm thấy không khí xung quanh có chút loãng.
"Thế nào thế nào?"
Lâm Mạn Tuyết cũng chưa chú ý tới thần sắc biến hóa của Tần Tình, lúc này hưng phấn đè thấp âm lượng, liên tục hỏi Tần Tình ——
"Có phải hắn lớn lên đặc biệt đẹp trai hay không?"
"........"
Đối với việc đã nhìn thấy Văn Dục Phong, bản thân cũng không tỏ vẻ bất cứ hành vi nào, tức giận trong lòng Tần Tình chuyển sang ủy khuất không thể nói nên lời.
Cô nghĩ như thế nào cũng không rõ, chính mình rốt cuộc đã làm gì sai nên người nọ mới né tránh mình, có cơ hội đi liền sẽ đi ngay lập tức, lại cố tình giả nghỉ học hai tuần.
..........!Rõ ràng lúc trước người nói muồn ngồi cùng bàn với mình là anh ấy mà.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Tần Tình chứa đầy giấm chua, tất cả đổ vỡ hàng loạt.
Vì thế, Lâm Mạn Tuyết hỏi chuyện cô cũng không có chú ý tới.
Nửa ngày vẫn chưa nghe thấy đáp lại, Lâm Mạn Tuyết mới cảm thấy kỳ quái.

Kết quả cô mới quay mặt đi, liền nhìn thấy biểu tình ủy khuất của Tần Tình thoạt nhìn sắp khóc ra đến nơi.
"Ai không phải.......!Tiểu Tình a, cậu làm sao vậy?"
Lâm Mạn Tuyết hoảng loạn, không tự giác mà tăng âm lượng.
Người nào đó ngồi ở bàn kế bên nghe thấy âm thanh từ bên này phát ra, động tác bỗng dưng đình trệ, nhưng người nọ vẫn nhịn xuống cảm giác muốn nhìn sang đây.
Bên bàn Tần Tình cũng có không ít bạn học cùng lớp, nữ sinh ngồi ở bên cạnh Tần Tình nhỏ giọng cười nói với Lâm Mạn Tuyết:
"Lâm Mạn Tuyết, cậu nhỏ giọng một chút, vị kia ở Nhất Trung đều nhìn qua."
"........."
Tấm lưng mảnh khảnh của Tần Tình liền cứng đờ khi nghe lời nói của nữ sinh kia, sau hai giây cô liền lắc lắc đầu, ngẩng mặt lên:
"Mạn Tuyết, tớ không sao."
Ở sô pha đối diện, nữ sinh ở bên cạnh Phó Hàm Lâm cũng mở miệng.

"Không phải Tần Tình cũng chuyển đến Trung học Nhất Sư sao? Nghe nói cậu còn nhảy lớp lên năm 2, có phải cậu biết vị này ở Nhất Sư không? Không giới thiệu cho bọn tớ sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, tớ thật sự rất muốn làm quen với anh ta." Nữ sinh ngồi bên cạnh tiếp lời, vừa nói vừa nhìn trộm bàn bên cạnh: "Chậc, nhìn góc nghiêng không có một góc chết.......! Hơn nữa cánh tay cũng rất đẹp, không phải anh ta thường cũng những người bên Tam trung chúng ta đánh nhau? Cảm giác mặc quần áo thì gầy, thoát y là lộ ra cơ bắp......."
Tần Tình nắm chặt tay nhỏ, càng nghe càng không nhịn được.
"......!Tớ không quen biết anh ấy." Cô bỗng dưng lên tiếng đánh gãy lời nói của nữ sinh kia.
Âm thanh Tần Tình tuy không cao, chẳng qua ngữ khí có chút nghiêm trọng, giọng điệu cũng hơi run run làm cho vài người bên cạnh sửng sốt một chút.
Tần Tình thấy bản thân mình thất thố thật sự muốn chết cho rồi.

Cô tạm ngưng vài giây mới nghiêng đầu, mặt mày dịu xuống.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhiễm lên một chút nét cười: "Nếu tớ biết anh ấy.........!Vừa nãy anh ấy sẽ đến đây tiếp đón tớ, đúng không?"
Mọi người hoàn hồn liền sôi nổi gật đầu, mấy nữ sinh ngồi ở giữa đặc biệt tiếc nuối.
"Cũng đúng, thật đáng tiếc......"
Phó Hàm Lâm bị xem nhẹ nãy giờ biểu tình rất quỷ dị, nhìn chằm chằm một bên của nam sinh kia, cho tới khi nghe thấy lời của Tần Tình, vẻ mặt hắn hiện lên một chút khó hiểu.
.......!Chẳng lẽ là hắn nhớ nhầm?
Không có khả năng, ngày đó nam sinh ngăn cản hắn thổ lộ, diện mạo không phải đại trà.
Liền tính ánh đèn bên trong quán bar có chút tối tăm ái muội, hắn cũng không đến mức nhìn không ra.
"Uy, Phó Hàm Lâm, không phải là cậu ghen tị chứ?" Nữ sinh ngồi bên cạnh Phó Hàm Lâm bỗng dưng mở miệng, đồng thời ánh mắt đảo qua người Tần Tình, sau đó mới dựa sát vào cánh tay của Phó Hàm Lâm: "Cậu yên tâm, hì hì, tớ chỉ thích một mình cậu."
"........."
Thần sắc của Phó Hàm Lâm có chút không được tự nhiên, ngượng ngùng liếc nhìn về phía Tần Tình.
Lúc nãy Tần Tình bị ánh mắt không tốt của nữ sinh kia quét qua người mình, cô có chút ngây ngốc, sau đó liền nghe Lâm Mạn Tuyết lại gần nhỏ giọng nói.
"Lớp trưởng Phó và cậu không thành, không bao lâu thì Tôn Uyển đã theo đuổi tới tay, cô ta có địch ý với cậu nhưng quá bình thường, đừng để ý cô ta."
"......"
Tần Tình nghe lời này xong liền nhẹ nhàng thở ra.
Cô thật sự sợ Phó Hàm Lâm còn có tâm tư gì khác, lúc đó làm trò trước mặt nhiều người, cứ tiếp tục giằng co thì cả hai bên đều rất xấu hổ.......
Cùng lúc đó tại bàn bên cạnh.
"Dục ca, cậu nhìn đi đâu vậy?"
Nam nhân vóc dáng nhỏ hơn bên cạnh Văn Dục Phong cũng theo ánh mắt của hắn mà nhìn ra, rơi xuống chỗ mấy người con trai con gái đang ầm ĩ ở bàn bên cạnh.

Ánh mắt hắn liền sáng lên: "Dục ca, ngài coi trọng ai? Có muốn tôi giúp ngài ——"
Lời còn chưa nói xong, cái ót của hắn liền bị đánh một cái.
"ĐM, mẹ nó, ai ——"
Nam sinh nhỏ kia phát hỏa xoay người, vừa nhìn thấy người mới đánh mình hắn liền vội vàng bày ra bộ dáng tươi cười làm lành ——
"Ai da, Kiều An ca, xin lỗi xin lỗi, vừa rồi không phải em mắng anh......."
Kiều An ca tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, duỗi chân đá hắn.
"Ngồi một bên đi, đừng đụng tới Dục ca."
Nam sinh nhỏ kia nghe lời ngồi qua bên cạnh, vừa dịch mông vừa mở miệng ủy khuất: "Em có chỗ nào làm phiền Dục ca, không phải là em muốn giúp Dục ca chọn một em xinh đẹp hay sao?"
"Vậy không phải là cậu đang làm phiền sao?" Kiều An cười lạnh, nâng cánh tay phải làm động tác muốn đánh, chẳng qua là không có hạ xuống,
Ánh mắt hắn thoáng nhìn nam sinh bên cạnh vẫn lạnh nhạt thờ ơ xa cách, sau đó mới quay lại cười: "Có khi nào cậu nhìn thấy có nữ nhân đến gần Dục ca trong vòng một thước chưa?"
Nam sinh nhỏ kia bĩu môi, trong miệng lẩm bẩm: "Tại em thấy Dục ca hình như đối với bàn bên kia có bộ dáng hứng thú sao......"
Kiều An nghe vậy liền nhìn về phía bàn bên cạnh.
Có không ít nữ sinh cũng chú ý nhìn về phía bên này, hắn nhịn không được ngồi xuống bên cạnh Văn Dục Phong.
"Đều là mấy đứa nhỏ, không chừng là cố ý lớn tiếng để hấp dẫn sự chú ý —— Dục ca, nếu cậu ngại bọn họ ồn ào, tớ liền cho người đem bọn họ mời ra ngoài."
"........"
Văn Dục Phong rũ mắt lại, ngón tay thon dài cầm chiếc ly pha lê đung đưa, rượu trong ly phản chiếu dưới ánh đèn càng thêm lung linh ái muội.
Hắn nâng ly lên nhấp một ngụm, âm thanh khàn khàn: "Không có việc gì."
Ánh mắt Kiều An chợt lóe.
——
Chúc mn 2022 vui vẻ!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi