Thẩm Lương nghe vậy cười càng thêm tươi: "Có tâm tư như vậy rất tốt, bất quá cũng không cần quá tiếc nuối —— dù sao dựa theo thành tích lúc trước của em, có tham gia thi hay không thì cũng không khác nhau quá lớn."
Lời này vừa nói ra, trong lớp học có người không nhịn được liền bật cười.
Nhưng ngay lập tức liền bưng kín miệng, lo lắng nhìn về phía Văn Dục Phong ở trên bục giảng, sợ không cẩn thận liền chọc tới vị giáo bá này.
Văn Dục Phong quay lưng về phía mọi người trong phòng học, đầu cũng không quay lại nhìn, đối với những lời này của Thẩm Lương cũng không cảm thấy bực mình.
Bọn học sinh chỉ nghe âm thanh khàn khàn đầy ý cười của nam sinh phát ra ——
"Có thầy Thẩm trợ giúp, em sao có thể phụ lòng?"
Thẩm Lương: "Đổi bạn cùng bàn qua, thành tích không biết có thể tiến bộ lên được nhiều hay ít, nhưng lại nói rất nhiều a?"
Khóe mắt của Văn Dục Phong rũ xuống, bật cười.
"......!Đại khái bởi vì bạn mới ngồi cùng bàn quá ngọt đi."
Âm thanh lời nói đè xuống cực thấp, bàn đầu tiên cũng không nghe rõ, Văn Dục Phong không hề lắm lời, hướng về phía Thẩm Lương gật đầu một cái, liền xoay người mỉn cười đi về chỗ ngồi của mình.
Tới trước bàn học, tay trái của Văn Dục Phong chống lên mặt bàn, trực tiếp cúi người nhìn xuống cô gái nhỏ ——
"Sáng nay sao lại không đợi anh?"
Tần Tình ngồi ở đó ngây ngốc.
—— từ khi người này tiến vào lớp học, Tần Tình đều đang suy nghĩ người này xin nghỉ để tránh làm bài thi, cùng với chuyện ngày hôm qua xảy ra thì làm sao để giải thích, bản thân cũng không biết nên trả lời như thế nào; nhưng điều khiến cô không nghĩ đến, người này thế mà lại "sư hưng vấn tội" mình trước??
Đây chính là ác nhân cáo trạng trước trong truyền thuyết a.
Bất quá chờ tới khi Tần Tình hoàn hồn, lập tức phản ứng lại, đáp trả: "Lần trước là anh chủ động bảo dừng lại."
Văn Dục Phong nhướn mày: "Hôm nay từ 7 giờ anh đã ở thang máy đợi em, nếu không phải em cố ý trốn tránh anh thì sao lại không gặp?"
Tần Tình càng vô tội: "Hôm nay em trực nhật, phải vệ sinh quét dọn nên muốn đến lớp sớm."
".........Trực nhật?"
Từ lúc Văn giáo bá vào lớp mới, cái từ trực nhật trong từ điển của hắn đã bị cán bộ trực nhật xóa đi rồi.
Hiện giờ lại nghe thấy, có thể nói là rất xa lạ.
Hiều được phản ứng này của Văn Dục Phong, cô gái nhỏ ngồi im tại chỗ hơi mấp máy môi, đôi mắt đen nhánh nhìn Văn Dục Phong hiện lên một tía không đồng ý.
"Là thành viên trong lớp, giữ gìn vệ sinh là vinh dự, mỗi người đều phải có trách nhiệm."
Văn Dục Phong: "......."
Đại khái bởi vì lời này quá đúng đạo lý, hắn không có biện pháp để phản bác.
Không quá 2 giây, tiếng chuông bắt đầu tiết học đầu tiên đã vang lên, Văn Dục Phong liền trở lại chỗ ngồi của mình.
Thẩm Lương đứng trên bục giảng, ánh mắt nhìn trên bài thi dời đi, cười tủm tỉm nhìn về phía cả lớp ——
"Lần kiểm tra này, thành tích toán học của lớp chúng ta so với toàn khối thì đều trên trung bình, cao hơn so với học kỳ trước.
Ngoại trừ các bạn học cùng nhau tiến bộ, thầy đặc biệt phải khen ngợi hai vị công thần."
Thẩm Lương ngừng lại, nâng tầm mắt lên nhìn về phía sau lớp học.
"Đứng thứ nhất chính là bạn học Tần Tình của chúng ta.
Mọi người đều đã biết điểm số trên bốn danh sách môn anh, toán, lý, hóa đều đạt tuyệt đối, xếp hạng thứ nhất."
Lời này vừa nói xong, mặc dù các bạn trong lớp dã sớm cảm kích, nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà cảm khái, càng không biết từ góc nào bắt đầu, dần dần lan tràn từng tiếng vỗ tay.
Trong ban sáu lúc này duy nhất chỉ có Văn Dục Phong không hiểu rõ, cười như không cười nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh.
Thanh âm của nam sinh do di chứng uống rượu mạnh ngày hôm qua nên vẫn còn khàn khàn, cố tình đè xuống ý cười trong lời nói, có chút mê hoặc ——
"Bạn học nhỏ, có thể truyền thụ kinh nghiệm học tập không?"
Do cả lớp đều vỗ tay nên Tần Tình ít nhiều vẫn chưa phản ứng lại, bây giờ bị ánh mắt kế bên nhìn như vậy có chút đỏ mặt.
Tần Tình căng khuôn mặt nhỏ: "Kinh nghiệm học tập.........!Đại khái ít nhất không đánh nhau không bị thương thì có thể thuận lợi tham gia kỳ thi đi."
"............."
Nghe lời này đang nói về chính mình, Văn Dục Phong không có một chút bộ dáng không thoải mái, trái lại môi càng cong thêm vài phần.
"Đến nỗi chúng ta có hai vị công thần đâu......"
Tới đây, tiếng vỗ tay đã ngừng lại, Thẩm Lương trên bục giảng tiếp tục nói, khuôn mặt mỉn cười.
"Người đó chính là bạn học Văn Dục Phong."
Lời vừa nói ra, bao gồm cả Văn Dục Phong và Tần Tình, đều cảm thấy ngoài ý muốn liền ngẩng đầu lên.
Trên bục giảng, Thẩm Lương tiếp tục mỉn cười:
"May mắn bạn học Văn Dục Phong xin nghỉ nên không thi, thành tích không ghi vào hệ thống, nên điểm trung bình của lớp chúng ta mới có thể cao thêm một chút."
Hăn giơ tay lên vỗ hai cái ——
"Tới, chúng ta cho bạn học Văn Dục Phong một tràng vỗ tay, cổ vũ bạn không ngừng cố gắng."
".........."
Trong lớp học đều lặng ngắt như tớ.
Không ít học sinh phải nén cười, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Nhưng không ai dám vỗ tay.
Dưới tình huống không ai phối hợp, không khí có chút xấu hổ.
Bất quá trên mặt Thẩm Lương cũng không nhìn ra cảm xúc gì.
Lại an tĩnh vài giây, trong một góc phòng học, một tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên.
".........??"
Các học sinh khiếp sợ nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Tâm tư đại gia đều đến gần —— bọn họ thật sự tò mò, rốt cuộc ai lại anh dũng như vậy, vì cho thầy Thẩm một bậc thang, liền mạng cũng muốn bỏ?
Tìm tòi nửa vòng, tầm mắt mọi người đều nhìn tới bàn học cuối cùng.
—— bên cạnh Văn Dục Phong.
Mà lúc này, Văn Dục Phong đã nghiêng tầm mắt qua nhìn trước mọi người, vẻ mặt cười như không cười, mắt đen không cảm xúc.
Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình ngẩng đầu ưỡn ngực, bàn tay non mịn mảnh khảnh từng chút vỗ nhẹ, ánh mắt Văn Dục Phong càng lúc càng thâm trầm.
Sau hai giây, hắn dùng lưỡi đẩy hàm trên, ý cười dưới đáy mắt càng sâu.
Sau đó Văn Dục Phong quay đầu lại, tay cũng nâng lên.
Từng ngón tay thon dài, lòng bàn tay chạm nhau.
Cả lớp trợn mắt há mồm nhìn chăm chú, Văn giáo bá thần thái lười biếng nhẹ híp mắt, vỗ tay theo cô gái nhỏ.
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dục ca: Đều nghe vợ J
....................