Phân ban nửa năm, lúc trước có tình tố lẫn nhau hoặc là một người bị trúng tên, lúc này bị đồ uống xông lên não, dưới đáy lòng đã sớm kìm nén không được nhảy nhót như động vật nhỏ.
Vừa nghe có người can, tự nhiên từng người vội vã hướng lên trên bò lên.
Mà làm cái trừng phạt bằng đại mạo hiểm hoặc nói lời thật lòng chính là mỗi người trong ban phải viết hình phạt ra một tờ giấy nhỏ, trộn lẫn với nhau.
Đến lúc đó thua, trực tiếp rút một tờ trong đó.
Vì thế trò chơi bắt đầu.
Chẳng qua còn chưa chơi được mấy vòng, liền có người kháng nghị ——
"Này không công bằng a! Trò chơi này là của học bá khoa tự nhiên, còn đối với khoa văn chúng ta là tàn nhẫn nghiền nát kiều hoa! Biết chúng tôi tính toán không tốt có phải hay không —— ai đề nghị cái trò này lão tử muốn đánh chết hắn!"
"Cậu có liêm sỉ chút đi.
" Người ngày ngồi cùng bàn "thường thắng tướng quân" có chút đắc ý vênh váo, theo đó liền dỗi lên: "Tớ thấy Dục ca cùng Tần Tình cũng học khoa văn, không phải không có thua sao! ! "
Càng nói về sau động tĩnh càng nhỏ, người nọ mở miệng nói mới chậm rãi phản ứng lại mình đem ai đó ra làm tấm bia, sắc mặt có chút khẽ biến.
Không ít ánh mắt theo bản năng hướng về thân ảnh nào đó trong góc nhìn qua.
Ghế lô an tĩnh có chút xấu hổ.
Ở trong tầm mắt mọi người, nguyên bản Văn Dục Phong nhìn chằm chằm Tần Tình đang suy tư cái gì bị "vô tội" nhắc đến, lúc này mới quay lại chú ý tới.
Mà Tần Tình cũng bị trò chơi này làm chán chết cũng hoàn hồn theo, bàn tay ở dưới bàn duỗi tới nhẹ nhàng kéo Văn Dục Phong một phen.
Văn Dục Phong vốn dĩ cũng không muốn để ý tới làm gì, chỉ nhớ thương tới bạn học nhỏ mà hắn mang theo.
Nhưng mà lúc này bị "chỉ thị", hắn chỉ có thể nâng mắt lên nhìn.
"Đều cảm thấy không công bằng, liền đổi cái trò khác đi.
"
Môi mỏng nam sinh cong lên, ngón trỏ thon dài gõ gõ trên mặt bàn: "Đơn giản điểm, quay cái muỗng cũng được.
"
Cái trừng phạt này đề ra cả tập thể đều hưởng ứng.
"! ! "
Duy chỉ có Tần Tình đau khổ thâm cừu đại hận mà nhìn chằm chằm cái muỗng đặt ở giữa bàn mình.
——
Từ lần chuyển bình rượu ở quán bar lần trước, đại khái đối với trò "Quay" này tâm lý cô sinh ra loại dị ứng.
Tựa hồ như phát hiện suy nghĩ của cô, nam sinh bên cạnh cúi người lại đây.
Gần như trong gang tấc, tiếng cười khàn khàn hơi trầm xuống:
"Sợ?"
"! ! ! "
Tần Tình nghe ra được người này đang cố ý, bực bội liếc mắt nhìn nam sinh một cái.
Chẳng qua, 1 phút sau, Tần Tình liền một chút đều không khí.
Nhìn cái muỗng ở giữa bàn đang chỉ về phía bên phải mình, cô gái nhỏ cười đến đôi mắt cong thành trăng non ——
"Văn Dục Phong, anh nên chọn một tờ giấy trừng phạt!"
"! !.
.
"
Đối với trò chơi mình đề nghị sau đó liền bất hạnh "trúng thưởng", bản thân Văn Dục Phong cũng không có cảm xúc gì.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng cô gái nhỏ bên cạnh mình tâm hoa nộ phóng, từ lúc sinh ra tới bây giờ lần đầu tiên hắn cảm thấy —— thì ra trò chơi nhàm chán như vậy, xác thực là có tồn tại nhu cầu.
Thấy Tần Tình tươi cười xinh đẹp, Văn Dục Phong đứng dậy đi rút một tờ giấy trừng phạt, lại nhịn không được mà cong khóe môi.
Lát sau, tờ giấy trừng phạt mà hắn rút đã được thông báo ——
Trừng phạt rất đơn giản, chính là trước mặt mọi người công khai ảnh chụp kẹp trong ví tiền của mình.
Sau khi biết được cái trừng phạt này, bao gồm Tần Tình ở bên trong, đều cảm thấy có chút không thú vị.
——
Thời buổi bây giờ, còn có ai kẹp ảnh chụp trong ví tiền nữa.
Chỉ vừa mới nghĩ như vậy được 2 giây, Tần Tình nhìn thấy vẻ mặt của Văn Dục Phong, phát hiện một tia không được tự nhiên.
.