ANH ẤY RẤT HAY TRÊU CHỌC TÔI



Văn Dục Phong hơi rũ mắt, đôi con ngươi đen nhánh nhìn cô gái nhỏ không chớp mắt.
"Thật sự rất đau."
Tần Tình: "......"
Vài phút sau, cô gái nhỏ ngồi trên ghế phụ nhăn mặt suy nghĩ —— không chỉ là Văn Dục Phong thay đổi.
Bị nhìn như vậy, liền một chút nghi ngờ phản bác đều lại nói không ra.....!
Cô cảm thấy bản thân mình nhất đinh là không được bình thường.
....................
Có điện thoại của Lê Tĩnh Hà bên kia thúc giục, hai người căn bản không dám trì hoãn, nguyên tắc tốc chiến tốc thắng, buổi tối 30 tết bên trong siêu thị nhanh chóng "cướp đoạt" để về báo cáo công tác mua hàng tết.

Tần Tình còn không quên mang hai bao che lấp mục đích chính của mình là đồ ăn vặt.
Ước chừng một giờ sau, hai người lần nữa về tới chung cư bãi đỗ xe.
Thang máy đi thẳng một đường lên tầng 12, Tần Tình nghĩ tới lúc nãy bị điện thoại của mẹ đáng gãy những vấn đề mình còn chưa kịp hỏi.
Cô thoáng nhìn qua Văn Dục Phong.
".....!Chú nhỏ của anh, vì cái gì luôn đi vào......!từ bên ngoài?" Tần Tình tìm một đề tài nói chuyện.
Ánh mắt Văn Dục Phong chợt lóe lên.
Trầm mặc hai giây, hắn ngẩng đầu nhìn về phía một góc thang máy.
Tần Tình nhìn qua theo, trên mặt cô xuất hiện một tia nghi hoặc cùng với cảm xúc kinh ngạc.
"Chú nhỏ của anh ——!?"
Nhìn phản ứng của Tần Tình, Văn Dục Phong ước chừng chắc là cô đã đoán trật.
Hắn cong khóe môi lên, đáy mắt lại không thấy ý cười: "Không phải là trốn, không muốn để người Văn gia biết chú ấy đã trở lại thôi."
"......."Hô hấp của Tần Tình hơi đình trệ.
Đây là lần đầu tiên Tần Tình nghe Văn Dục Phong nhắc tới người nhà.
Nhưng cái ngữ khí này.........!Giống như là đang nói về một người xa lạ.
Hoặc là có thể còn không tính là người xa lạ.
Ngẫm lại từ lúc quen biết tới nay đều không nghe thấy tin tức quan hệ của Văn Dục Phong với bọn họ, đáy lòng Tần Tình suy đoán mơ hồ, có chút gút mắc.
Nhưng vô luận thế nào, đối với tất cả trẻ em có thể giơ tay với tới "hạnh phúc" hay "vui vẻ", không có quan hệ gì.

Tần Tình nhịn không được có chút đau lòng.
Cô vươn tay kéo cổ tay áo của nam sinh.
Ánh mắt Văn Dục Phong nghiêng qua rũ xuống nhìn.
"Sau này mỗi năm ăn tết, em đều sẽ tới chỗ anh chúc tết."
"......" Ánh mắt Văn Dục Phong chợt lóe: "Được." Hăn cười.
Tần Tình ngẩn ra.

Rồi sau đó cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Tần Tình mới lấy lại tinh thần, gò má ửng đỏ đi trước một bước ra ngoài.
Văn Dục Phong ở bên trong thoáng nhìn qua nơi mình bị giữ chặt, tựa hồ còn lưu lại ấm áp, sau đó hắn cũng sải bước chân dài đi ra ngoài.
Cửa thang máy ở phía sau khép lại, hai người một trước một sau, Tần Tình bước nhanh tới giữa hành lang chữ T dài.
Bất tri bất giác, tốc độ của hai người càng lúc càng chậm.
Cho đến khi dừng lại.
"Văn Dục Phong ——"
"Điềm Điềm."
Âm thanh hai người đồng thời vang lên trên hàng lang.
Sau đó ánh mắt chạm nhau, Tần Tình nhịn không được, cong đôi mắt lên nở nụ cười.
Hai tay của Văn Dục Phong đặt trong áo khoác cũng rũ xuống, hắn đi tới trước mặt cô gái nhỏ.

"Em nói trước."
Bóng đêm ngoài cửa sổ mơ hồ chiếu lên dáng đứng của nam sinh, Tần Tình ngước mắt nhìn hắn, cảm thấy người này xưa nay không che giấu được sự hung dữ nhưng trong đêm 30 này lại rất nhu hòa.
Nhưng mặc dù bậy, lời nói của nam nhân kia trước khi rời đi, tựa hồ như đang cảnh cáo hoặc nhắc nhở mình, vẫn còn văng vẳng ở bên tai như cũ.
Như là bóng tối hắc ám đè nặng, làm cho người ta miệng lưỡi khô khan, lại không trốn tránh được.
Cảm xúc lo lắng áp lực này làm Tần Tình không cách nào bỏ qua, nỗ lực cả một buổi tối cũng không được.

Tần Tình cũng chỉ có thể hỏi thẳng ra.
Không sợ không nghe được đáp án còn tốt hơn là im miệng không nói.
Vì thế Tần Tình nghiêm túc nhìn Văn Dục Phong, chậm rãi mở miệng ——
"Anh có thể nói cho em nghe sao?......!Theo như lời của anh, anh muốn đi con đường kia."
Tần Tình dừng lại một chút, trong ánh mắt xoẹt qua một tia giãy giụa.
Nhưng cô vẫn hỏi ra.
"Không phải thi đại học......!Đúng không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi